Trong xe ngựa, Vân Lạc ngồi ngay ngắn. Nàng cúi đầu, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể hỏi thăm về Chung Hoài một cách tự nhiên.
“Biểu tỷ, trên đường náo nhiệt quá, tỷ mau nhìn đi!” Chung Ca nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường, duỗi tay đẩy Vân Lạc đang ngây người một cái.
Đã ra ngoài chơi, sao biểu tỷ còn cúi đầu, không biết đang ngẫm nghĩ cái gì nữa?
Vân Lạc nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, mở miệng nói: “Vậy chúng ta xuống đi dạo một chút nhé?”
“Được, đúng lúc ta muốn ăn kẹo hồ lô ở bên đường.” Chung Ca vui vẻ đồng ý, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa.
Hai người vừa đi vừa mua, trong tay xách không ít đồ. Đa số đều là những món ăn ngon mà Chung Ca giới thiệu, Vân Lạc vừa đi theo vừa ăn cả đoạn đường, vô cùng thỏa mãn.
“Biểu tỷ, ngay phía trước chính là Vân Sam Phường, hình như có rất đông người, chúng ta mau qua đó!” Chung Ca nhìn mọi người tụ tập đông kín ở cửa Vân Sam Phường thì hơi lo lắng, quần áo đẹp sẽ không bị cướp hết rồi chứ?
Vân Lạc bị kéo đi nhanh đến Vân Sam Phường. Nàng liếc mắt nhìn đứa bé ăn mày đang ngồi xổm ở ven đường, không kịp nghĩ nhiều, vì Chung Ca càng đi càng nhanh, nàng sắp không theo kịp.
“Biểu tỷ, cái này đẹp, là kiểu ta thích. Cái này hợp với tỷ, tôn da tỷ trắng lắm. Hai chúng ta cùng đi thử đi.” Chung Ca cầm chiếc váy màu xanh bóng thêu cành liễu vàng trên tay trái, tay phải cầm chiếc váy gấm màu xanh lá sen thêu chữ vạn bằng chỉ vàng.
Nàng ấy đưa bộ váy bên tay phải cho Vân Lạc, hai người cùng đi thử đồ. Hai người thử rất nhiều quần áo, Vân Lạc hơi mệt, nàng nhìn Chung Ca vẫn đang hứng thú bừng bừng thì không khỏi cảm thán. Chung Ca đúng là có nhiều năng lượng, đi dạo lâu như vậy cũng không mệt.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, nàng đi đến trước mặt Chung Ca: “Biểu muội, ta đi ra ngoài một lúc, muội cứ xem đi nhé, lát nữa ta vào tìm muội.”
Chung Ca đang chơi vui, nàng ấy tùy tiện gật đầu, nói: “Tỷ cứ đi đi, ta chờ tỷ về.”
Vân Lạc ra khỏi Vân Sam Phường rồi đi thẳng về phía trước. Nàng nhìn đứa bé ăn mày đang ngồi xổm không có việc gì làm ở ven đường, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.
Ngày nào những người ăn mày cũng đi loanh quanh trên đường, chắc chắn bọn họ biết hết mọi chỗ.
Nàng móc từ túi tiền ra mấy chục đồng bạc lẻ rồi nắm chặt trong tay.
“Keng…” Một đồng xu rơi vào trong cái bát sứt mẻ.
Nhóc ăn mày đang nghịch đất nghe thấy tiếng động, hai mắt sáng rực nhìn đồng xu trong bát, nhanh tay nhanh mắt cướp lấy đồng tiền, như thể có người đang muốn cướp của cậu bé.
Nhìn đồng xu xám xịt. Cậu bé để lộ hai cái răng cửa, cẩn thận cất tiền vào trong ngực xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên cảm ơn liên tục.
“Cảm ơn, cảm ơn. Tỷ là người tốt, cảm ơn tỷ.”
Vân Lạc lặng lẽ nghe cậu bé cảm ơn. Chờ đến khi cậu bé dừng lại, nàng mới vẫy tay, ra hiệu cho cậu nhóc đến gần hơn một chút.
Con ngươi của nhóc ăn mày không khỏi đảo qua đảo lại, tỷ ấy muốn làm gì? Hay là định bảo mình trả lại tiền? Nhưng đệ đệ còn đang ở nhà chờ cậu bé, đệ đệ và cậu bé đã không ăn gì suốt hai ngày, toàn uống nước cho đỡ đói.
“Tỷ… Có thể đừng lấy lại đồng tiền lúc nãy không?”
“Không lấy lại, ta hỏi đệ mấy câu thôi.” Vân Lạc vừa nói vừa để hở đồng tiền trong tay cho nhóc ăn mày nhìn thấy.
Nhóc ăn mày bước nhanh lên trước, nhìn váy áo mới tinh của tỷ tỷ tốt bụng. Cậu bé hơi mất tự nhiên, không nhịn được mà cạy bùn đất trên móng tay, rồi lại đưa tay ra sau lưng lau chùi.
“Tỷ nói đi.”
Sớm biết vậy đã không nghịch đất, nếu vị tỷ tỷ này chê mình bẩn, không cho tiền nữa thì sao?
“Quán trà có thể trao đổi tin tức ở đâu? Có quy tắc gì không?” Vân Lạc hạ giọng, khóe mắt chú ý xung quanh.
“Ở quán trà Nhất Trì, gõ tay lên bàn ba cái, ám hiệu là “cho một ấm trà”.” Nhóc ăn mày rất có mắt nhìn, cũng hạ giọng nói.
Mắt Vân Lạc sáng rực, nàng không ngờ nhóc ăn mày biết thật. Nàng duỗi tay đưa hết số tiền trong tay ra.
“Cho đệ.”
“Cảm ơn tỷ tỷ,” Cậu bé ăn mày hạ thấp giọng: “Sau này có câu hỏi gì thì cứ đến tìm đệ, đệ thông thạo đường phố này lắm.”
Vân Lạc gật đầu, nhấc chân rời đi, định đến quán trà Nhất Trì xem thử một chút.
“Liên tỷ tỷ, đồ nhà quê với ăn mày rất hợp nhau đúng không?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, chỉ là chủ nhân của giọng nói này thật sự thối mồm, nói chuyện mà cứ như đi đại tiện.
Nàng quay đầu nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, quả nhiên là tiểu quỷ khó chơi.
“Trùng hợp thật đấy Vân cô nương, bọn ta đến mua quần áo, không biết cô đến làm gì?” Bạch Liên nhìn Vân Lạc, lại nhìn cậu nhóc ăn mày ở trong góc.
“Liên quan khỉ gì đến ngươi.” Vân Lạc nhấc chân muốn đi, nàng vội vàng đi đến quán trà Nhất Trì.
Vương Ngọc Ngọc thấy nàng muốn đi, vội vàng tiến lên chặn nàng: “Ngươi đứng lại! Ngươi có biết lễ phép không hả? Sao có thể nói năng thô lỗ như vậy?”
“Ta chỉ lễ phép với người có lễ phép. Ta nói năng thô lỗ, chứ không giống ngươi, nói chuyện cứ như đi đại tiện, vừa thối vừa dài dòng.”
“Ngươi, ngươi chửi ta?”
“Miệng thối thì đi súc miệng đi, cứ phải nhảy ra làm người ta ghét làm gì? Không chửi ngươi thì chửi ai hả?”
Vân Lạc không muốn dây dưa với nàng ta nữa, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Tránh ra.”
Vương Ngọc Ngọc nổi cáu, đi lên trước một bước, lại tiếp tục chặn đường Vân Lạc.
“Không cho ngươi đi, không cho ngươi đi!”
“Ngọc Ngọc, mau tránh ra, biết đâu Vân cô nương đang có việc gấp? Đừng làm lỡ việc của người ta.” Ngoài miệng thì Bạch Liên khuyên Vương Ngọc Ngọc, nhưng nhìn trên mặt nàng ta chỉ thấy vẻ hả hê khi người khác gặp họa.
Vân Lạc cau mày, người này có bị bệnh không thế?
“Đừng ép ta đánh ngươi, có bệnh thì đi chữa luôn đi. Nổi điên với ta, ta sẽ tát ngươi đấy.”
“Có bản lĩnh thì ngươi tát đi, dù thế nào ta cũng không đi.” Vương Ngọc Ngọc ưỡn ngực, nhướn mày.
“Bốp!” Nghe âm thanh giòn tan này, trong lòng Vân Lạc thoải mái.
Vương Ngọc Ngọc che mặt, hai mắt trợn to không thể tin nổi: “Ngươi đánh ta? Cha ta cũng chưa từng đánh ta, thế mà ngươi lại dám đánh ta? Á, ta phải liều mạng với ngươi.”
Vương Ngọc Ngọc vươn tay muốn tát, nhưng bị Vân Lạc tránh được, cái tát rơi vào khoảng không. Nàng ta lại vươn tay, lại bị ăn một cái tát. Nàng ta trợn trừng mắt, ngực không ngừng nhấp nhô.
“Á! Tiện nhân! Tiện nhân!” Vương Ngọc Ngọc bổ nhào lên, vừa giật tóc vừa túm tay Vân Lạc.
Vân Lạc vẫn luôn kìm nén một cục tức ở trong lòng, cơn bực tức này làm nàng bức bối khó chịu, đồng thời cũng làm nàng bình tĩnh.
Bây giờ ai thích nhịn thì nhịn.
Nàng xông vào đánh Vương Ngọc Ngọc như trút hết sự bất mãn trong lòng. Nàng túm tóc Vương Ngọc Ngọc, kéo nàng ta ra bên ngoài, chân cũng không nhàn rỗi, chân trái đá mệt thì đổi sang chân phải. Hai người quấn vào nhau không tách ra được.
“Hai người đừng đánh nhau nữa, dừng lại đi, đừng đánh nữa.” Tiếng la của Bạch Liên thu hút rất nhiều người đến xem.
Trong số đó, Chung Ca đang chờ Vân Lạc ở cửa hàng cũng bị thu hút đến đây. Nàng ấy nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang giằng co, đây không phải là biểu tỷ sao?
Không kịp nghĩ nhiều, nàng ấy xông vào theo bản năng, gia nhập cuộc chiến, hai đánh một, chẳng mấy chốc đã thấy kết quả.
Vương Ngọc Ngọc bị hai tỷ muội Vân Lạc ấn xuống đất, tóc rối tung không ra kiểu gì, mặt bị tát đỏ bừng đến mức không cần tô má hồng.
Nàng ta bị hai người ấn xuống đánh, cuối cùng không chịu nổi nỗi uất ức này, lập tức bật khóc: “Hu hu, các ngươi lấy mạnh bắt nạt yếu, không công bằng.”
Vân Lạc thở hổn hển, đánh xong trận này, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Vương Ngọc Ngọc đang khóc sướt mướt, nàng đã hiểu ra. Thay vì tự mình kìm nén sự khó chịu của bản thân, chi bằng trút hết ra để cho người khác cùng khó chịu.
“Được rồi, khóc cái gì mà khóc! Chính ngươi nói có bản lĩnh thì đánh đi mà, lần sau nhìn thấy ta nhớ đừng gây sự với ta nữa, dù sao ta cũng đánh thật đấy.” Vân Lạc nhìn lướt qua với vẻ mặt chán ghét, nước mũi ghê chết đi được.
Nàng kéo Chung Ca đứng lên, tóc nàng ấy cũng bị túm làm rối tung, trên mu bàn tay còn có mấy vết cào, quần áo nhăn nheo dúm dó.
“Ta nói đánh, tức là hai ta một chọi một. Ai biết các ngươi gian lận, hai người đánh một mình ta. Các ngươi không biết xấu hổ. Hu hu hu.” Vương Ngọc Ngọc khịt mũi, cũng đứng lên theo: “Ta không biết, các ngươi phải đưa ta đến phòng khám.”
“Ngươi nghĩ…” hay quá nhỉ. Chung Ca còn chưa nói xong, đã bị Vân Lạc kéo góc áo.
Vân Lạc chỉnh sửa quần áo của mình ngay ngắn, mái tóc rơi tán loạn cũng được buộc gọn lại, nhìn không giống người vừa mới đánh nhau, chỉ có vết cào trên mu bàn tay nhắc nhở nàng chuyện vừa xảy ra không phải là giấc mơ.
“Đi thôi.” Phải giải quyết đống phiền phức này trước đã.
Sau khi ra khỏi phòng khám đã là giữa trưa. Vân Lạc và Chung Ca bàn bạc xem nên đi ăn trưa ở đâu.
“Biểu muội, nghe nói trà ở quán trà Nhất Trì rất ngon. Buổi chiều ta muốn đi uống trà, hay chúng ta tìm một quán ăn ở gần đó để ăn trưa nhé?” Vân Lạc nói.
“Được thôi, vậy chúng ta đến đó.”
Ăn trưa xong, Vân Lạc và Chung Ca cùng nhau đi đến quán trà Nhất Trì.
Vân Lạc đi vào cửa quán trà, đưa mắt nhìn xung quanh.
Hầu hết mọi người ngồi ở phòng khách, có một ấm trà được đặt trên bàn, mấy người ngồi quây quần một chỗ nói việc nhà việc cửa. Còn có một số người đi lên phòng riêng ở trên tầng hai, mà đa số những người đi lên tầng hai đều ăn mặc đẹp đẽ sang trọng.
“Biểu tỷ, phòng khách đông người quá.” Mắt Chung Ca sáng lên: “Xem ra trà ở đây nhất định rất ngon, chúng ta lên tầng hai đi.”
Vân Lạc vừa đi, vừa nghiêng tai lắng nghe tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh. Đúng là đã để nàng phát hiện ra mấy người dùng ám hiệu, giống hệt những gì cậu bé ăn mày nói.
Vân Lạc nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, gõ ba cái: “Tiểu nhị, cho một ấm trà.”
Tiểu nhị trong quán đón tiếp nhiệt tình, bình tĩnh đánh giá hai người trước mặt rồi đưa quyển sách nhỏ trong tay ra.
“Hai vị khách quan, ngoài trà ra có muốn gọi thêm gì không ạ?”
“Ở chỗ các ngươi, ngoài trà ra còn có gì nữa?” Chung Ca bị quyển sách nhỏ thu hút tầm nhìn.
“Mời khách quan xem ạ, bên trong có đồ ăn nhẹ và nước trà đặc trưng của quán nhà ta.” Tiểu nhị đưa quyển sách nhỏ lên trước.
Sau khi hai người gọi món xong, Vân Lạc cầm quyển sách nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu nhị rồi lại thản nhiên nhìn vào quyển sách, sau đó đưa nó cho tiểu nhị.
Tiểu nhị ngầm hiểu, nhận quyển sách nhỏ bằng hai tay.
Vân Lạc thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy tiểu nhị nhận quyển sách. Lúc ăn cơm trưa, nàng lấy cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ viết một tờ giấy nhỏ.
Không lâu sau, tiểu nhị đi lên, hắn đích thân rót trà cho hai người.
“Hai vị khách quan, nước trà còn nóng, xin hai vị chú ý.”
Chung Ca đã bị thu hút bởi câu chuyện của tiên sinh kể chuyện ở tầng dưới, nàng ấy xem chăm chú, thỉnh thoảng vỗ tay khen hay. Nàng ấy không nghe rõ tiểu nhị nói gì, chỉ đáp qua loa cho xong.
Vân Lạc nhân lúc nàng ấy không chú ý thì nâng chén trà lên từ từ thưởng thức, còn tờ giấy dưới đáy chén trà được nàng lặng lẽ nắm trong tay, rồi nhét vào ống tay áo một cách tự nhiên.
Tiên sinh kể chuyện đã mệt, lúc này đang nghỉ ngơi.
“Trà ở đây thật sự rất ngon, các câu chuyện cũng hay xuất sắc. Chẳng trách có đông người đến như vậy.” Vân Lạc nói.
Chung Ca nghe chưa đã thèm, nàng ấy cầm miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng, miệng thì nhai, còn hai mắt phát sáng. Nàng ấy lại bưng chén trà lên uống một ngụm, vừa đỡ ngấy vừa thơm miệng.
“Ăn ngon lắm, bánh ngon, còn trà rất thơm. Nghe kể chuyện cũng hay. Sao lúc trước ta không đến đây chơi sớm hơn nhỉ?”
“Nếu muội thích thì lần sau chúng ta lại đến.” Vân Lạc nói.