Mặt trăng ngủ say, mặt trời đang dần nhô lên, lại là một ngày mới. Vân Lạc đi tìm Chung Tịch nhưng lại không gặp được hắn, nàng cảm thấy hơi mất mát, đã vài ngày không gặp biểu ca, có phải công việc kinh doanh xảy ra chuyện gì hay không?
Nàng im lặng rời đi, trên đường trở về, nàng nghe thấy mấy nha hoàn trốn sau hòn non bộ lười biếng nói chuyện phiếm, khi nghe thấy bọn họ nhắc tới biểu ca và Tạ Yên, nàng vô thức dừng bước.
“Ôi, các ngươi có cảm thấy nhị công tử và Tạ Yên cô nương rất xứng đôi không?”
“Đúng vậy, đứng chung một chỗ rất có tướng phu thê, trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, không biết bọn họ có thể ở bên nhau hay không?”
“Các ngươi không biết sao, rất nhiều lần ta nhìn thấy nhị công tử và Tạ Yên cô nương đứng một chỗ trò chuyện, trông hai người đều rất vui vẻ, có lẽ sắp có chuyện tốt rồi.”
“Thật hay giả vậy? Ta chưa từng nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau, mấy ngày nay còn chẳng nhìn thấy nhị công tử, chứ đừng nói đến việc nhìn thấy hai người họ ở bên nhau.”
“Nhị công tử bận như vậy mà vẫn có thời gian gặp Tạ Yên cô nương, đó còn không phải là chân ái hay sao?”
“Nói cũng phải.”
“Được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, còn chưa làm xong đâu, đi nhanh lên.”
Mấy nha hoàn cười nói bước ra từ phía sau hòn non bộ, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vân Lạc, vội vàng hoảng sợ hành lễ: “Biểu tiểu thư.”
“Ừ” Vân Lạc đáp lời, đưa mắt liếc nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Từ khi nào mà nha hoàn có thể bàn luận về chủ nhân vậy?”
“Biểu tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin biểu tiểu thư đừng nói cho phu nhân biết.” Mấy nha hoàn lập tức bị dọa cho mặt mày tái nhợt, quỳ trên mặt đất xin tha.
Mặc dù các nàng chưa nói lời gì xấu, nhưng nếu để phu nhân biết được, chắc chắn sẽ bán các nàng đi, phu nhân ghét nhất kẻ khua môi múa mép.
Vân Lạc lạnh mặt, mím chặt môi: “Lần này quên đi, ta sẽ không nói với cô, không được có lần sau.”
Mấy nha hoàn liên tục dập đầu nói: “Cảm ơn biểu tiểu thư, lần sau nô tỳ không dám nữa.”
Vân Lạc nhấc chân rời đi, bước chân của nàng tựa như nặng ngàn cân, lời nói của mấy nha hoàn như một cái gai đâm vào tim nàng, khiến nàng cảm thấy khó chịu và đau lòng.
Hơn nữa đã nhiều ngày nàng chưa gặp Chung Tịch, không rõ hắn và Tạ Yên đã nói gì hay đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng của nàng vô cùng tồi tệ, không khỏi suy nghĩ miên man.
Nàng trở về phòng, buông rèm nhìn cây trâm hải đường làm từ bạch ngọc nằm lặng lẽ trong hộp trang sức. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác không chắc chắn nảy sinh, biểu ca thật sự có thể chỉ sống một đời một kiếp một đôi với nàng sao?
Không biết biểu ca có thể đưa nàng về nhà nữa hay không, dù sao hắn cũng rất bận.
Nếu đợi không được biểu ca, nàng sẽ tự về nhà, về phần biểu ca và Tạ Yên, nàng sẽ chúc phúc cho họ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng lấy cây trâm hải đường làm bằng ngọc trắng từ trong hộp trang sức bỏ vào chiếc hộp gỗ ban đầu, có lẽ có một ngày vật sẽ về nguyên chủ.
Lúc này, nàng cần phải làm chuyện gì đó để điều chỉnh suy nghĩ của mình. Nàng sắp xếp lại hộp trang sức, đặt cây trâm hải đường mà Chung Tịch tặng sang một bên, đổi cây trâm trên đầu thành trâm gỗ hải đường.
Lại mở tủ quần áo, lấy mấy bộ quần áo mang theo trước đó ra, gấp từng bộ một rồi bỏ vào tay nải.
Sau khi làm xong những việc này, tâm trạng của nàng mới dễ chịu hơn trước một chút, nhìn tay nải trên giường, nàng nghĩ nếu mấy ngày nữa vẫn không gặp được biểu ca, nàng sẽ rời đi trước.
Cầm lên được thì hạ xuống được, nàng không nên âu sầu đa cảm như vậy.
Hôm qua đi gặp Chung Hoài, mặc dù biểu hiện của Tố cô đều bình thường, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, không thể diễn tả thành lời, cũng không mấy yên tâm. Nàng quyết định đi thăm Chung Hoài thêm vài lần nữa.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Vân Lạc đứng dậy đi về phía viện của Chung Hoài. Khi đi ngang qua Thu Viện, bên trong im ắng, không nghe thấy âm thanh, Vân Lạc không dừng lại mà đi thẳng.
Ba ngày liên tiếp Vân Lạc đều đến thăm Chung Hoài, Chung Hoài vẫn nằm trên giường, không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng nhìn nàng đầy căm thù, nhưng hầu hết thời gian đều nhắm chặt hai mắt.
Hôm nay, Vân Lạc gói chút điểm tâm vào trong tay nải, đặt tay nải lên bàn ở trong phòng, nàng định đi nhìn Chung Hoài lần cuối cùng, nếu vẫn không có vấn đề gì, nàng sẽ về nhà, trở về nhà họ Vân.
Suốt ba ngày qua, chỉ khi ăn cơm mới gặp được biểu ca vài lần, chưa nói nổi hai câu hắn lại vội vã rời đi.
Vân Lạc không thể nói được mình thất vọng đến mức nào, hình như đã quen nên không còn thất vọng nữa.
Nàng bước đi chậm rãi, nhớ lại những ngày còn ở nhà họ Chung, nàng đã tính toán xong, sau khi thăm Chung Hoài, nàng sẽ nói với cô họ một tiếng rồi rời đi, về phần biểu ca, có lẽ sau này cũng chỉ là biểu ca.
Khi đi ngang qua Thu Viện, nàng không còn để ý theo bản năng giống như lúc trước mà đi qua luôn.
“Lạc Lạc.” Tạ Yên gọi Vân Lạc lại.
Vân Lạc nghe thấy giọng nói thì dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tạ Yên, cong môi gọi: “Yên Yên, có chuyện gì sao?”
“Sao cô không đến chơi với ta, ngày mai là ta rời khỏi nhà họ Chung rồi.” Tạ Yên tiến lên khoác tay Vân Lạc, dịu dàng nói.
Vân Lạc hơi sửng sốt, nói: “Ta thấy mọi người đều rất bận nên không đến tìm mọi người. Ngày mai cô đi sao? Sao không ở lại thêm vài ngày? Biểu ca có biết không?”
Tạ Yên khẽ cười, nói: “Chơi cũng đủ lâu rồi, nên rời đi thôi. Về phần Tịch ca? Báo cho hắn biết làm gì?”
“Không phải hai người…” Vân Lạc có chút không nói nên lời, cảm xúc cũng hơi sa sút.
Tạ Yên nhướn mày nhìn Vân Lạc, trêu đùa: “Không phải cô cho rằng giữa chúng ta có gì đó chứ?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Bọn họ đều lén lút nói chuyện tốt của hai người không còn xa, trước đó ta cũng nhìn thấy, cô đừng hiểu lầm, ta không cố ý đi xem, chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi.” Vân Lạc hỏi lại, lo lắng Tạ Yên vì vậy mà hiểu lầm nên giải thích.
Vẻ mặt Tạ Yên có chút kỳ quái nhìn Vân Lạc, nói: “Nếu đây là sự thật, cô định nhường Tịch ca cho ta à?”
“Cô biết chuyện giữa ta và huynh ấy sao?” Vân Lạc hơi bất ngờ, không ngờ Tạ Yên lại biết.
“Biết, chiều tối hôm đó ta muốn đến tìm cô, tình cờ nhìn thấy hắn tặng trâm cho cô, hắn cũng nói với ta về chuyện của hai người rồi. Vậy nên, nếu chuyện giữa chúng ta là sự thật, cô định nhường hắn cho ta sao?” Tạ Yên nói.
Vân Lạc nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Không phải, chỉ là huynh ấy chọn cô. Cô đừng lo lắng, không ai biết chuyện giữa ta và huynh ấy, cây trâm đó ta cũng sẽ không nhận mà trả lại cho huynh ấy, sẽ không ảnh hưởng đến hai người đâu. Hôm nay ta sẽ rời đi.”
Tạ Yên kinh ngạc, xua tay nói: “Không phải, Lạc Lạc, hôm nay cô muốn đi sao? Đừng, nếu Tịch ca biết ta lừa cô đi, hắn có thể ăn tươi nuốt sống ta đấy. Giữa chúng ta hoàn toàn không có gì, ta vốn không thích Tịch ca, chỉ cảm thấy hắn là một đối tượng thành thân không tệ. Sau khi biết chuyện giữa hai người, ta đã không còn cân nhắc đến hắn từ lâu. Sở dĩ gặp mặt hắn cũng là để nói cho rõ ràng, đỡ cho hắn nhìn thấy ta cứ như chuột thấy mèo vậy.”
“Hả? Hai người không ở bên nhau sao? Ta cứ tưởng…” Vân Lạc không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, nàng vẫn có chút không dám tin, nói: “Rất nhiều người làm đều lén bàn luận nói hai người đang ở bên nhau, hơn nữa ta cũng đã mấy lần nhìn thấy hai người ở bên nhau, vừa nói vừa cười, huynh ấy bận rộn như vậy còn đến gặp cô. Ta nghĩ hai người chắc là thích nhau.”
Không ở bên nhau ư?
Tạ Yên không chỉ xua tay, mà ngay cả đầu cũng bắt đầu lắc, nói: “Không phải, chúng ta không ở bên nhau, là kẻ nào khua môi múa mép lung tung, nhất định phải chỉnh đốn cẩn thận mới được. Ta và Tịch ca cũng chỉ gặp nhau có hai lần, lần đầu tiên là thẳng thắn với hắn, để hắn đỡ phải trốn tránh ta, lần thứ hai chính là ở trong Thu Viện, lúc đó hắn được dì Vân nhờ mang thuốc bổ đến cho mẹ ta, ta và hắn chỉ thuận miệng nói hai câu, sau đó hắn lập tức rời đi.”
“Lạc Lạc, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, giữa chúng ta thật sự không có gì cả.”
Nghe Tạ Yên nói xong, Vân Lạc gật đầu, sương mù dày đặc trong lòng như đang chậm rãi tản đi và mọi thứ trở nên rõ ràng, trái tim sắp buông xuống lại bắt đầu bồng bềnh trở lại.
“Cảm ơn cô, Yên Yên.” Vân Lạc lộ ra nụ cười thoải mái nhất trong suốt mấy ngày qua.
Tạ Yên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tịch ca và Lạc Lạc không bởi vì mình mà bỏ lỡ nhau là được. Nghĩ đến việc Lạc Lạc muốn tác thành cho mình và Tịch ca, nàng ấy hơi dở khóc dở cười, đồng thời cũng đổ mồ hôi hột thay Tịch ca.
“Lạc Lạc, bây giờ cô biết rồi, sẽ không về nhà nữa chứ?” Tạ Yên hỏi.
Vân Lạc lắc đầu: “Ta phải về nhà, đã chậm trễ nhiều ngày rồi.”
“Hả? Vậy Tịch ca phải làm sao bây giờ? Ta và Tịch ca thật sự không có gì, Lạc Lạc, cô phải tin ta.” Tạ Yên nói.
Vân Lạc gật đầu: “Ta tin cô, không phải vì chuyện giữa hai người mà ta mới về nhà, ta chỉ đơn thuần muốn về nhà thôi. Về phần biểu ca, ta sẽ để lại một bức thư cho huynh ấy.” Nàng quyết định hôm nay sẽ về nhà, không muốn kéo dài thêm nữa.
“Được, cô quyết định rồi, ta cũng không khuyên cô nữa, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Tạ Yên nói, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Vân Lạc, nàng ấy không nhịn được mà hỏi: “Lạc Lạc, có vẻ cô rất bình tĩnh, thậm chí có thể “nhường” Tịch ca cho ta, cô không thích Tịch ca sao?”
“Bình tĩnh là bởi vì ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, không thể nói là ta “nhường” biểu ca cho cô, mà khi huynh ấy “thích” cô, ta sẽ không thích huynh ấy nữa, ta lựa chọn rời đi. Cũng có thể là ta yêu bản thân mình nhiều hơn yêu huynh ấy.” Vân Lạc có chút hờ hững nói.
Tạ Yên rất tán thưởng sự quyết đoán của Vân Lạc, nói: “Nên như vậy, phụ nữ chúng ta cũng không kém, không có đàn ông vẫn có thể sống tốt mà. Cô muốn rời đi, vậy ta không làm chậm trễ thời gian của cô nữa, Lạc Lạc, có duyên gặp lại.”
Nàng ấy vươn tay ôm Vân Lạc, xem như tạm biệt.
“Yên Yên, có duyên gặp lại.” Vân Lạc cũng ôm lại Tạ Yên.
Hai cô gái nhìn nhau nở nụ cười, Tạ Yên trở về Thu Viện, còn Vân Lạc thì tiếp tục đi về phía trước, đến thăm Chung Hoài.
Bước vào trong sân, lại là sự yên tĩnh quen thuộc, không có ai. Nàng đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra, thân hình cao lớn của Chung Hoài xuất hiện trước mắt.
Vân Lạc trợn mắt không dám tin, Chung Hoài đứng lên được? Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện, “Bịch” một tiếng, gáy nàng tê rần, cả người mềm nhũn ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Ở phía sau, Tố cô cầm gậy gỗ cảnh giác nhìn Vân Lạc, nhìn thấy nàng ngã xuống, bà ta cúi người quan sát, sau khi xác định Vân Lạc thật sự bất tỉnh, bà ta mới ném gậy gỗ xuống.
“Công tử, lão nô đánh nàng bất tỉnh rồi. Hiện tại ngài cảm thấy thế nào? Cơ thể còn cảm thấy vô lực không?”
Hôm nay là ngày thứ năm công tử uống thuốc giải, thuốc trong chiếc lọ xanh kia đã được uống hết.
Chung Hoài nằm trên giường gần nửa tháng, người gầy đi rất nhiều, xương gò má nhô ra, quần áo rộng thùng thình, nhưng lại rất sung sức. Y đá chân, dang rộng tứ chi, cảm giác có thể chi phối cơ thể thật tốt, y không bao giờ muốn làm kẻ vô dụng nằm trên giường nữa.
“Rất tốt.” Giọng Chung Hoài khàn khàn, âm độc nhìn Vân Lạc trên mặt đất, nói: “Giết đi, đừng để nàng quay về làm hỏng chuyện tốt của ta.”