• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biểu ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh. Giờ huynh cảm thấy thế nào?” Vân Lạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

“Nước…” Giọng Chung Tịch khàn khàn.

“Không có, huynh cố chịu một chút.” Vân Lạc ngượng ngùng nói.

Chung Tịch nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Vân Lạc, trong mắt có vẻ phức tạp. Nếu hắn nhớ không nhầm thì hắn bị kéo đến đây giống như kéo con chó chết, đúng là biểu muội tốt của hắn!

Vân Lạc nhìn đôi mắt sâu thẳm của biểu ca, cảm thấy hơi chột dạ và xấu hổ, chẳng lẽ biểu ca biết việc nàng coi hắn là lò sưởi để dụi? Nói ra thì đây cũng không phải lỗi của nàng, ai bảo biểu ca ôm nàng vào ngực trước, nàng còn chưa tính toán đâu.

Nghĩ như vậy, nàng lập tức cảm thấy tự tin và có khí thế hẳn ra, sống lưng cũng thẳng tắp.

“Biểu ca, giờ huynh cảm thấy thế nào? Có đi được không? Chúng ta phải rời khỏi đây.”

“Ừ, đi thôi.” Chung Tịch đáp lại, im bặt không nhắc đến chuyện mình đến đây như thế nào, cứ coi như một giấc mơ.

Hai người ăn ý không nói đến chuyện xảy ra ngày hôm qua. Vân Lạc đỡ Chung Tịch đứng dậy.

Nàng nhìn ánh mắt biểu ca lại rơi lên quần áo hắn thì chuyển tầm nhìn, làm như không thấy.

“Sao quần áo của ta lại thành thế này?” Chung Tịch nói.

Chỗ vạt áo bị thiếu một góc, chỗ đó mất một khoảng to, rách tung toé, chỉ kém ăn mày mấy miếng vá.

“À thì… Cái này, đương nhiên là vì vết thương của huynh cần vải để băng bó, nên quần áo thành như vậy.” Vân Lạc nói lí nhí.

Chung Tịch như cười như không liếc nàng một cái, không nói nhiều nữa.

Ban đầu cứ nghĩ biểu muội này rất lương thiện và nhát gan, sau đó mới phát hiện, lá gan của nàng không hề nhỏ, còn dám cãi vã và đánh nhau với người ta. Bây giờ xem ra, không chỉ không nhỏ, mà thật sự là to gan lớn mật, vừa kéo hắn đi như kéo con chó chết, vừa xé rách quần áo của hắn một cách hợp tình hợp lý.

Sau khi hai người che giấu dấu vết thì rời đi.

Vân Lạc đỡ Chung Tịch đi từng bước một. Bọn họ đi đường nhỏ, tuy hơi khó đi nhưng tương đối an toàn. Lúc này nếu gặp phải bọn cướp thì một người yếu ớt, một người bị thương như bọn họ tuyệt đối không thể chạy thoát.

Đi hơn nửa ngày, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy khói bếp ở phía trước. Có khói bếp chứng tỏ có người.

Bọn họ đẩy nhanh tốc độ, đi đến thôn làng trước khi trời tối.

Cốc cốc cốc.

“Có ai không ạ?” Vân Lạc gõ cửa, hỏi.

Cửa gỗ được mở ra, là một bà cụ gầy gò, còng lưng, thấy là người lạ, bà cụ nhìn bọn họ đầy cảnh giác, muốn đóng cửa lại ngay lập tức.

Vân Lạc vội vàng mở miệng: “Bà ơi, cháu và biểu ca gặp phải cướp, khó khăn lắm mới trốn thoát, nhưng biểu ca bị thương nặng. Bà có thể cho chúng cháu ở nhờ một đêm không? Đến khi trời sáng, chúng cháu sẽ đi ngay.”

Sau khi bà cụ nghe nàng nói thì nhìn về phía Chung Tịch, đúng là bị thương. Nhìn cô gái có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, không giống người xấu, bà mở cửa cho bọn họ vào.

“Uống chén nước ấm đi.” Bà cụ rót hai chén nước ấm rồi đưa cho bọn họ.

Vân Lạc nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn bà ạ.”

“Cảm ơn.” Chung Tịch nhận cái chén.

“Nhà này nhỏ, bà già này ở một mình, còn một phòng trống ở bên kia, các cháu ở đó đi. Chăn gối đều ở trong tủ bên đó, các cháu cứ lấy ra trải.” Bà cụ vừa nói vừa chỉ vào gian phòng bên tay phải mình.

“Vâng, cháu cảm ơn bà.” Vân Lạc nói: “Ở gần đây có đại phu không ạ? Biểu ca cháu bị thương.”

“Có, cháu đi cùng ta.” Bà cụ đi ra khỏi phòng.

Bà chỉ vào ngôi nhà đang bốc khói ở cách đó không xa và nói: “Có thấy khói bốc lên không? Đó chính là nhà của Chu đại phu. Bây giờ các cháu có thể qua đó, đến khi trời tối, ông Chu sẽ đóng cửa nghỉ ngơi.”

Vân Lạc gật đầu, cười nói: “Cháu cảm ơn, bà tốt quá ạ. Giờ bọn cháu lập tức qua đó.”

Vân Lạc đỡ Chung Tịch ra ngoài, đi về phía nhà Chu đại phu. Đến khi Chung Tịch băng bó xong, trời đã tối. Vân Lạc vốn định ghi nợ trước, không ngờ Chung Tịch lại móc bạc ra thanh toán. Vân Lạc ngạc nhiên nhìn hắn.

Sau khi hai người ra ngoài, Vân Lạc hỏi: “Biểu ca, trên người huynh có bạc à?”

“Ừ, ta mang bạc trên người, không để trên xe ngựa.” Chung Tịch nói.

“Thế tốt quá rồi.” Bước chân Vân Lạc nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Về đến nhà bà cụ, đã đến lúc nghỉ ngơi. Vấn đề cũng đến.

Chỉ có một chiếc giường, hai người ngủ kiểu gì?

Vân Lạc mở tủ lấy chăn gối bên trong ra, vừa trải giường chiếu, vừa nghĩ xem lát nữa phải ngủ như thế nào.

Chẳng mấy chốc đã trải xong chăn đệm, Vân Lạc nói: “Biểu ca, huynh ngủ trên giường, muội ngủ tạm trên ghế một đêm là được.”

“Muội ngủ trên giường, đàn ông như ta ngủ chỗ nào cũng được.” Chung Tịch nói.

“Huynh là người bệnh, ngủ trên giường sẽ nhanh khỏe hơn. Muội không bị thương, cứ tạm bợ một đêm là được.” Vân Lạc mở miệng nói: “Đã khuya lắm rồi, cứ đẩy tới đẩy lui, hai ta đều không cần ngủ nữa.”

Nàng ngồi trên ghế, đưa mắt ra hiệu cho Chung Tịch nằm lên giường.

Chung Tịch nhìn nàng chăm chú, không nói nhiều nữa mà lên giường nghỉ ngơi.

Vân Lạc liếc nhìn chiếc giường với vẻ đầy mong chờ, muốn ngủ trên giường quá đi, nhưng nàng ngại tranh giành với người bệnh, đặc biệt là người bệnh còn khiến nàng chột dạ.

Ban đêm tĩnh lặng, đèn đã được tắt hết, thôn làng hòa làm một với bóng đêm, chìm vào giấc ngủ.

Mà lúc này, Chung Tịch nghe tiếng hít thở đều đều trong phòng thì vén chăn xuống giường, đi tới trước mặt Vân Lạc. Hắn nhẹ nhàng ôm Vân Lạc, đặt nàng lên giường rồi đắp kín chăn.

Hắn xoay người ngồi trên ghế chợp mắt. Ở chỗ lạ, hắn không ngủ được, vết thương trên người đau làm hắn không ngủ được, lạ giường làm hắn không ngủ được.

“Ò ó o o” con gà trống nhảy lên hòn đá, ngửa cổ khoe tiếng gáy lanh lảnh của nó. Mặt trời lặng lẽ nhô lên, lộ ra một nửa gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Vân Lạc bị tiếng gà gáy đánh thức. Nàng vươn vai, cảm thấy không đúng lắm nên lập tức mở mắt, sao nàng lại chạy lên giường thế này? Chẳng lẽ do muốn ngủ trên giường quá nên nàng tự bò lên trong cơn mơ sao?

Nàng nhớ ra biểu ca ngủ trên giường, vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy trống không. May quá, biểu ca không ở đây.

Nàng đứng dậy, gấp chăn màn xong thì ra khỏi phòng.

Chung Tịch không ngủ được. Sau khi chợp mắt một lát, trời đã tờ mờ sáng, đến khi hắn nghe thấy tiếng động trong phòng thì khẽ khàng đi ra khỏi phòng, hít thở không khí mới mẻ.

“Dậy sớm thế à?” Bà cụ ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, có gì cần cháu giúp không ạ?” Chung Tịch nói.

“Không cần, cháu bị thương, cứ ngồi im là được, trong nhà cũng không có việc gì để làm.” Bà cụ nói. Từ khi con trai và bạn già lần lượt ra đi, đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy. Nghĩ đến con trai và người bạn già, trong lòng bà lại khó chịu. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

“Biểu ca. Khi nào chúng ta đi?” Vân Lạc đi ra, nói.

“Đi ngay bây giờ.”

“Các cháu ăn sáng xong hãy đi.” Bà cụ nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì giữ lại.

“Không cần đâu ạ, bọn cháu lên trấn trên ăn.”

“Nếu các cháu vội vã lên đường thì cứ đi, ta không giữ các cháu nữa.” Bà cụ bất đắc dĩ nói.

Chung Tịch đi vào trong nhà một chuyến rồi nhanh chóng đi ra: “Đi thôi.”

“Hẹn gặp lại bà, cảm ơn bà ạ.” Vân Lạc cúi gập người chào bà cụ.

Bà cụ đỡ nàng dậy, nói: “Cháu ngoan, đứng lên đi.”

Sau khi hai người đi, bà cụ chậm rãi vào phòng, có vài thỏi bạc đặt trên bàn, chắc khoảng bốn, năm lạng. Bà ôi một tiếng, cầm bạc vội vàng đi ra ngoài, mở cửa nhìn, nhưng không thấy bóng dáng hai huynh muội kia đâu. Bà nắm chặt bạc, đôi mắt đục ngầu ngấn nước, đúng là hai đứa bé ngoan.

Trên thị trấn, sau khi hai người ăn sáng xong, đầu tiên Chung Tịch đến cửa hàng quần áo mua một bộ quần áo để thay bộ đồ đã rách tung tóe, lại mua thêm mấy bộ để thay đổi, Vân Lạc cũng chọn vài bộ.

Sau khi mua lương khô, ấm nước, xe ngựa và một số thứ khác, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Vân Lạc cố ý đặt một thanh kiếm trên xe ngựa.

Một ngày sau, bọn họ bình an tới thị trấn Thanh Thủy.

“Biểu ca, cơ thể huynh vẫn chưa hồi phục, hay là huynh về nhà muội nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đi bàn việc làm ăn.” Vân Lạc đề nghị.

“Ừm, làm phiền muội.” Chung Tịch dựa vào xe ngựa chợp mắt.

Xe ngựa chạy thẳng đến cửa nhà Vân Lạc. Vân Lạc đỡ Chung Tịch xuống xe. Nàng dừng lại nhìn cánh cổng quen thuộc, lại có chút không dám đẩy cửa ra.

“Mẹ nó à, hình như ta nghe thấy tiếng xe ngựa, bà ra ngoài xem là ai tới?” Tiếng ông Vân truyền ra.

“Biết rồi, cái đồ lười nhà ông.”

Vân Lạc nghe thấy tiếng cha mẹ, trong chốc lát thấy hơi hoảng hốt. Kết cục thê thảm của cha mẹ ở trong giấc mơ hiện lên trước mắt nàng, làm nàng sợ hãi.

“Lạc Lạc!” Mẹ Vân Lạc, Tô thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khi nhìn thấy con gái về nhà.

Bà tiến lên ôm chặt Vân Lạc, mắt ngấn lệ. Bà vuốt tóc nàng, nói: “Gầy rồi, Lạc Lạc của mẹ gầy rồi. Là ai làm con chịu uất ức? Để mẹ đi nói cho ra lẽ giúp con.”

Vân Lạc cảm nhận được hơi ấm của mẹ, lại được nghe giọng nói thân thiết của mẹ một lần nữa, giống như bị dao cứa một nhát, cuối cùng sự đau đớn và khó chịu đã kiềm nén suốt nửa tháng không khống chế được nữa mà trào ra ngoài.

“Mẹ ơi… hu hu hu, con rất nhớ mẹ, hu hu hu…”

“Ngoan nào, mẹ cũng nhớ con. Con khóc thành thế này, có phải đã chịu uất ức gì không, là ai hả? Mẹ trả thù cho con.” Tô thị nghe Vân Lạc khóc, bản thân cũng không nhịn được mà khóc theo. Bà lo Vân Lạc bị uất ức mà không dám nói, vừa khóc vừa hỏi.

“Lạc Lạc! Sao thế, là ai ức hiếp con? Cha đi chém người đó.” Niềm vui khi gặp con gái của ông Vân đã bị nước mắt của hai mẹ con cuốn sạch đi, ông trở nên phẫn nộ.

“Cha, đừng làm vậy!” Vân Lạc nghe thấy ba chữ “đi chém người đó” thì sợ hết hồn. Nàng rất sợ cha lại làm ra hành động của kiếp trước, không đáng.

Nàng hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, lau nước mắt của mình rồi lau nước mắt cho Tô thị. Nàng kéo tay Tô thị, nói: “Cha, mẹ, không có ai ức hiếp con, là con nhớ hai người quá nên không nhịn được mới khóc.”

“Thật à? Không được lừa cha? Nếu thật sự có người ức hiếp con, cho dù là chân trời góc biển, cha cũng phải đi chém để báo thù cho con.” Ông Vân nghĩ đến cảnh con gái bị người ta bắt nạt thì không khỏi tức giận. Con gái ngoan như vậy, ai dám ăn hiếp con bé, ông lập tức đi chém người đó.

“Được rồi, ngày nào cũng chém chém chém, đến con gái cũng bị ông dọa sợ. Đi vào nhà trước đã.” Tô thị nói.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, nhìn điệu bộ Vân Lạc làm nũng, hiển nhiên là không bị uất ức. Nếu bị uất ức, cũng không thể rêu rao ở ngoài cổng mà nên trốn trong phòng và lặng lẽ lên kế hoạch mới phải.

“Đây là?” Ông Vân nhìn nam tử sau lưng con gái đầy cảnh giác, tốt nhất đừng nói ra những lời mà ông không muốn nghe, nếu không ông sẽ không kiểm soát được tay mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK