• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắp đến kỳ nghỉ dài, trung tâm thương mại cực kì đông đúc, Kỷ Giai Như lưng ướt đẫm mồ hôi, đầy áy náy xin lỗi – Chu Kiều đi phía sau giúp cô xách theo túi to túi nhỏ “Chỉ lo đi theo tao, mày không mua gì hết”. Chu Kiều nói “Mày lâu lâu mới tới mà, nếu tới hoài tao cũng không thèm đi chung”. Kỷ Giai Như cười “Tao biết nên một năm tao tới một lần, cho mày không kịp ghét, lần nào cũng phải đi theo với tao”.

Chu Kiều “Một lần, hai hay ba lần nữa tao đều chịu được”. Kỷ Giai Như vỗ vai cô “Tao biết bạn bè cũ không quá tàn nhẫn mà. Bây giờ tao mua sắm xong rồi, xin lỗi mày bằng đồ ăn Nhật có được không?”

Chu Kiều gọi món ăn khoái khẩu, Kỷ Giai Như xem lại mình đã mua được những gì. Chu Kiều nhìn mà không nhịn được cười “Ở đâu cũng bán mấy nhãn hiệu này, mắc gì ở Thượng Hải mày điên cuồng mua sắm vậy?”. Kỷ Giai Như thở dài “Ở nhà không có hứng thú đi mua sắm, cứ cảm giác con sẽ dậy, sẽ khóc lóc đòi mẹ. Ở đây xa xôi, dù có muốn cũng không chăm con được, vậy khỏi cần lo lắng”. Cô cầm lấy ly, hớp một ngụm trà, mặt nhăn lại thành 1 đống, muốn nhổ cũng không thể nhổ “Đắng quá”

Chu Kiều gọi phục vụ tới, Chu Kiều và Kỷ Giai Như phân vân không biết nên kêu bia hay rượu, cuối cùng chọn bia tươi.

Hai người cụng ly, Kỷ Giai Như cười khúc khích “Có cảm giác giống như trốn học đi uống rượu”. Chu Kiều cũng cảm thấy vậy. Kỷ Giai Như lại thở dài “Lúc đó hai cặp, mày với Từ Thao đã chia tay, tao với lão Lệ cũng gặp vấn đề, chắc chỉ sớm muộn gì thôi”

Chu Kiều nhướng mắt, Kỷ Giai Như muốn nói lại thôi “Không nói nữa, anh Tần kia của mày đâu rồi?”. Chu Kiều nói “Không cần dùng chữ của tao, anh ta với tao chỉ là bạn bè bình thường thôi”. Kỷ Giai Như dĩ nhiên không tin “Bạn bè bình thường mà vì mày ra mặt chịu đòn? Tiểu Kiều, mày lừa tao nhưng có lừa được bản thân mình không? Khăn tắm trong phòng tắm kia không phải của anh ta sao? Mày đừng nói với tao hai người thật sự trong sạch”

Chu Kiều thấy người phục vụ hơi chú ý đến hai người “Nhỏ tiếng thôi”, cô bình tĩnh vặn lại “Anh ta độc thân, tao cũng độc thân, có gì thì cũng bình thường, nhưng không yêu thì cũng có sao đâu”. Kỷ Giai Như thấp giọng “Nhưng vậy không giống mày. Hồi đó còn đi học, mày nói không có vé thì không bao giờ lên xe buýt. Làm tao với lão Lệ đều dối mày, sợ mày là cô gái thuần khiết sẽ coi thường tụi tao không biết kiểm soát thân dưới”. Chu Kiều bất đắc dĩ nói “Thực tế không phải tao toàn che giấu cho tụi mày hay sao? Tao chỉ nghĩ lúc còn đi học thì tập trung học, không muốn phân tán sự chú ý vào những việc khác. Bây giờ tao kết hôn rồi lại ly hôn, tạm thời cũng không muốn kết hôn lần nữa, nhưng thỉnh thoảng cũng có muốn có người ở cùng, vậy thì sao không làm cho mình vui vẻ một chút?”

Kỷ Giai Như cười nói “Tao đã nói với mày rồi mà. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sau này mày sẽ không hối hận chứ? Người khác thì có thể, mày thì không, mày chỉ là bị kích thích thôi. Nếu Từ Thao không ngoại tình, chắc chắn mày là vợ tốt mẹ hiền truyền thống cả đời”

Chu Kiều nói “Nhưng không có Nếu”

Giọng điệu điềm tĩnh của cô làm Kỷ Giai Như tự nhiên thấy buồn “Thôi, tao không phải muốn nhắc chuyện mày với Từ Thao. Nói chuyện khác đi”. Chu Kiều nhìn gương mặt muốn khóc của cô “Không sao, tao đã buông tay rồi. Thật sự tao có thể nói chuyện với anh ấy, có khi còn nghĩ đến anh ấy”

Kỷ Giai Như giật mình “Tại sao? Mọi người đều cho rằng mày hận anh ta?”

Chu Kiều nói “Tao không biết, có thể do thời gian ở bên nhau lâu quá, suốt mười năm, đối với tao hay anh ấy đều rất quan trọng”

“Vậy mày còn khăng khăng ly dị làm gì? Không chừng còn có thể hàn gắn lại. Tao với lão Lệ đều cho rằng cả hai đều đang giận lẫy. Lúc trước Từ Thao chuyển năm trăm vạn cho tụi tao, lúc đó chưa biết có người mua công ty, nghĩ anh ta tử tế khi không muốn mày phải vướng bận chuyện công ty. Mày khởi kiện làm anh ta rất tức giận, lôi kéo lão Lệ đi uống cả đêm, nói không nghĩ là mày thay đổi như vậy. Nghe nói mày với người nhà cũng ầm ĩ?”

Chu Kiều “Họ vẫn rất quý anh ấy, xem như con trai trong nhà. Tết vừa rồi một hai bắt tao phải nhận lỗi với anh ấy. Họ nghĩ tao không giữ được người đàn ông của mình nên mới để cho người khác có cơ hội chen vào giữa”

“Nói tới nói lui thì vẫn xem phụ nữ như công cụ sinh đẻ” Kỷ Giai Như thở dài “Tao vẫn không muốn có con, lão Lệ lại nói nếu không sinh thì đừng trách anh ta tìm người khác giúp. Tao mắng hắn không giữ lời hứa, những gì tốt đẹp đều thay đổi hết, anh ta còn mặt dày nói với tao, lúc trước để cưới tao thì cái gì cũng hứa được, bây giờ đã cưới nhiều năm rồi, đã thành bà thím già, không lẽ còn muốn y như thời còn trẻ”, cô càng nói càng giận “Mày không biết đâu, anh ta đúng là tên khốn, có được đứa con rồi thì mặc kệ tao nằm ở đó với vết mổ sau khi sinh xong”

Kỷ Giai Như bật khóc, cô nhìn xung quanh “Nói về chuyện của mày đi, tao thì chết tâm rồi”

Chu Kiều nhanh chóng đưa khăn giấy cho Kỷ Giai Như lau nước mắt “Lại nói là mày vẫn còn tốt, có tiền muốn làm gì cũng được. Mày thật không biết anh ta bán hết cổ phiếu sao?”, Chu Kiều lắc đầu “Có lúc tao thật sự mặc kệ mọi thứ”, Kỷ Giai Như nói “Anh ta đã tái hôn, mày cũng bắt đầu lại đi, mày đẹp lại có tiền, người gặp người yêu. Anh ta không phải có con sao, mày cũng sinh, mà còn là sinh 2 đứa luôn”

Chu Kiều cười “Mới vừa trách lão Lệ bắt mày phải có con, giờ lại kêu tao sinh?”

Kỷ Giai Như nói “Mày có đứa con rồi sẽ biết, đàn ông đẹp trai cỡ nào cũng không bì được. Cỡ thiên vương thoát y nhảy trước mặt tao cũng không thèm. Hay là mày cũng tìm người sinh một đứa đi, dù sao tao thấy yêu yêu đương đương gì cũng là vì màn dạo đầu cho việc sinh sản tiếp theo đó, xét cho cùng chỉ là do hormone mà ra, mọi người đều cam tâm tình nguyện có con”

Chu Kiều ngây người trước đống lý lẽ của bạn “Mày…”

Buổi tối khi đi ngủ, hai người vẫn tiếp tục nói chuyện ban ngày. Kỷ Giai Như ngáp dài “Không phải anh nợ tôi thì là tôi nợ anh, đối với anh nợ tôi, tốt nhất vẫn là tôi nợ anh, mày làm người ích kỷ chút đi, cứ thấy đàn ông tốt thì xem xét, không chừng có thể tìm được một người”

Chu Kiều mở to mắt nhìn lên trần nhà, cô không muốn nợ người khác, cũng không muốn ai nợ cô, mỗi người đi con đường của mình là tốt nhất.

Kỷ Giai Như buồn ngủ lắm rồi nhưng đã lâu không trò chuyện, cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ “Mọi người nói yêu là được, mày với anh Tần không lẽ không có kết quả sao?”

Không đợi được câu trả lời của Chu Kiều, Kỷ Giai Như đã ngủ mất.

Chu Kiều vùi mặt vào gối, yêu hay không yêu, lỡ như 10 năm sau lại có biến cố gì, cô không biết mình còn can đảm để đối mặt với nó hay không, nên thôi… Cứ như vậy đi, cũng tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK