• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Kiều mặt đầy vẻ thông cảm càng làm Tần Vũ Tùng thấy buồn bực, cô giống như quá thản nhiên, càng không muốn cho ý kiến bình luận gì.

Tần Vũ Tùng cảm thấy may cô không là bạn gái thật sự của anh, nếu không anh phải giải thích việc ly hôn của mình, nghiêm túc thẳng thắn là nguyên tắc hàng đầu trong giao kết. May mà còn có điện thoại, có thể giết thời gian trong những lúc không biết nói gì như thế này.

Nhưng tiếc là hôm nay vận khí của anh thật sự không tốt, chờ đợi vất vả mới tới họ vào quán, vừa ngồi xuống cầm lấy thực đơn, bàn bên cạnh có tiếng kêu “Tần tổng?”. Tần Vũ Tùng quay đầu nhìn sang, là người của một Công ty có hợp tác kinh doanh. Tuy anh không làm việc trực tiếp nhưng cũng có gặp trong buổi tiệc, có trò chuyện, trao đổi danh thiếp qua với nhau. Người kia là người khéo léo, lễ độ chu toàn, gặp ai cũng chào hỏi vài câu.

Anh Tiền nhiệt tình đi đến, “Cảm ơn anh đã giới thiệu nhà hàng này, tôi đã đến đây mấy lần, lần nào cũng thấy vừa ý”. Tần Vũ Tùng cảm giác như mình bị sụp hố của chính mình, anh nào có đặc biệt thích nhà hàng này, chẳng qua khi chuyện phiếm thì tìm đề tài mà nói, nhà hàng này ở khu vực quảng trường, giao thông thuận tiện nên mới tiện miệng mà giới thiệu một câu.

Anh Tiền lễ phép quay sang “Không biết xưng hô với cô thế nào?”

Chu Kiều cười “Tôi họ Chu, Chu Kiều”

Anh Tiền vươn tay ra, “Tôi với Tần tổng là bạn bè. Cô đang làm việc ở đâu?”

“Tôi là kiến trúc sư”

Tần Vũ Tùng ngạc nhiên nhìn cô, chắc không phải thật chứ, cô mà vẽ thì sẽ ra thứ gì.

“Cô làm việc ở đâu? Những người trong giới kiến trúc ở Thượng Hải tôi đều có biết qua”

Chu Kiều không nghĩ tới việc người này cứ hỏi hết câu này tới câu khác, lại còn vẻ mặt tươi cười thân thiết, làm cho người khác muốn bực bội cũng không thể thể hiện. Cô nói “Hoa Tân”.

Anh Tiền kia nghĩ ngợi “Công ty của Bành?”

“Đúng”

“Anh ta dạo này sao rồi? Bận lắm không? Lâu lắm không gặp nhau ăn cơm”

Chu Kiều phục rồi “Ông ấy vẫn luôn bận rộn, tôi chỉ là nhân viên quèn, cũng không gặp mặt thường xuyên được”

“Cô Chu khiêm tốn quá” anh Tiền kia cười haha “Làm phiền cô với Tần tổng rồi, chúc hai người dùng bữa ngon miệng”

Anh ta vừa đi, Tần Vũ Tùng cùng Chu Kiều cùng thở ra nhẹ nhõm, tầm mắt giao nhau không nhịn được cùng bật cười.

Đồ ăn đưa lên sau đó, hai người cắm đầu ăn, Tần Vũ Tùng nhận được tin nhắn “Tôi đã thanh toán, xem như lời xin lỗi vì đã làm phiền”. Người nhắn là anh Tiền kia, anh ta chắc đã hiểu lầm quan hệ giữa hai người. Tần Vũ Tùng tức tối không hiểu sao ăn một bữa cơm cũng đụng phải những người này. Tuy cũng thu được cái hay là biết được nghề nghiệp của Chu Kiều, đối thủ càng mạnh thì trò chơi càng thú vị.

Chu Kiều liếc anh một cái “Tôi nói dối anh ta đấy, tôi làm việc ở hộp đêm, chính là vì nghĩ anh cũng không muốn người khác biết anh bao nuôi phụ nữ”

Tần Vũ Tùng nhìn chằm chằm người trước mặt “Phụ nữ lớn tuổi rồi không phải không còn được ra tiếp khách sao, cô làm sao làm được?”

Hừ, chê bai cô hoa tàn ít bướm? Chu Kiều bình tĩnh “Không còn cách nào khác, vẫn có người muốn làm với tôi đó thôi”

“Phụ nữ luôn có thiện cảm với tôi”

“Đàn ông trung niên chưa chắc đã dễ nghe hơn phụ nữ trung niên đâu, chú à”

“Nghe nói bây giờ mấy cô gái trẻ lại rất thích những đàn ông lớn tuổi lịch thiệp, chắc cô không biết có cái mốt là yêu ông chú rồi”

“Mấy cô gái tốt ở đại học thì đã có nơi có chỗ hết rồi, trừ khi anh thật sự thích hôm nay yêu cái này ngày mai yêu cái kia”

“Tôi có thể lấy người sinh sau năm 90 làm vợ, còn cô có dám lấy người sinh sau năm 90 làm chồng không? Người ta dám lấy cô cũng không dám cưới. Đừng trách tôi không nói rõ ràng, tôi sẽ không cưới cô, cho dù có làm bao nhiêu cũng vậy”

Chu Kiều trầm mặc. Tần Vũ Tùng có chút đắc ý, phụ nữ miệng lưỡi sắc bén thì có ích lợi gì, sự thật vẫn là sự thật. Qua một lúc, anh lại cảm thấy không đúng, thời gian yên lặng kéo dài, cô cũng không ăn gì, chỉ dựa vào ghế chơi điện thoại.

Anh hỏi “Sao không nói nữa?”

Cô đáp “Nghe anh nói mà”

Tần Vũ Tùng thật không biết phải nói gì.

Chu Kiều cất điện thoại “Ăn xong thì về thôi”

Tần Vũ Tùng đi sau cô, muốn nói xin lỗi cô. Anh chán nản nhận ra, dù đã ly hôn 3 năm nhưng cảm xúc của anh vẫn ít nhiều bị Chu Dật mang đi. Vì muốn duy trì phong độ nên anh giấu kỹ những lời khắc nghiệt trong lòng, cảm thấy rất nhiều áp lực. Một khi có cơ hội sẽ không thể cầm lòng được, cứ thế mà tuôn ra, mà Chu Kiều hôm nay lại thành vật thế thân.

Lúc nãy Chu Dật nói “Nhìn anh cũng hạnh phúc tôi yên tâm rồi”

Con khỉ, Tần Vũ Tùng nghĩ, phong độ cái quỷ gì, cô không tốt tôi mới thấy vui vẻ.

Chu Kiều đi càng lúc càng nhanh, do bản lĩnh vẫn không đủ mạnh mẽ, cũng có ngày như hôm nay, cô ác ý đem người khác ra che chắn cho mình. Nhưng cô không muốn mình thất bại trước Tần Vũ Tùng, nếu để anh biết nhược điểm của mình, sau này không biết sẽ nói đến những lời tàn nhẫn như thế nào. Nếu hôn nhân là trường học, thì cái cô học được chính là kiềm chế cảm xúc, không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương mình.

Tần Vũ Tùng đuổi theo cô “Xe để dưới tầng hầm”

Chu Kiều quay người lại, cười cười “Không tiện đường, tôi đi xe bus về được rồi”

Tần Vũ Tùng nhạy bén cảm nhận được thái độ của cô, nếu hôm nay để cô đi, chỉ sợ sau này sẽ không thể gặp lại “Xin lỗi cô, những lời khi nãy chỉ nói đùa thôi”

Chu Kiều muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Do anh xin lỗi chưa đủ thành ý?

Trên đường người tới người lui, đèn đuốc sáng choang, Tần Vũ Tùng nhìn Chu Kiều, hết sức thành ý mà cam đoan “Từ nay về sau tôi đảm bảo sẽ không nói thế nữa”.

Tóc cô so với hồi tết thì dài hơn một chút, vén ra sau tai, lộ cả khuôn mặt, đôi mắt đen láy trong sáng, mang theo chút thanh thuần như trẻ con, “Thật sự không cần phiền phức vậy, chúng ta gặp lại sau”

Tần Vũ Tùng nhìn Chu Kiều bước nhanh ra phía quảng trường. cô mặc cái áo lông thùng thình, bên dưới là quần jean thẳng tắp, anh nhớ hồi học trung học có bạn học cũng thường xuyên mặc như vậy, nhưng trên người cô thì lại rất đẹp.

Tần Vũ Tùng vừa về đến nhà đã nhận điện thoại của ba mẹ anh, nói vài chuyện hàng ngày rồi lại tới đề tài quen thuộc: không biết tranh thủ lúc còn trẻ kết hôn sinh con chính là có lỗi với cha mẹ, cũng có lỗi với bản thân “Mười năm nữa thì con làm sao bây giờ?”

Tần Vũ Tùng nghe ba anh dạy dỗ “Bên cạnh con không lẽ từ trước đến giờ không có cô gái nào tốt sao? Nếu có thì phải nhanh chóng mà tóm lấy, tuổi tác đâu chờ ai. Ba với mẹ con lúc bằng tuổi con bây giờ, hai đứa con đã đi mua nước tương được rồi”. Mua nước tương cái gì, anh cười khổ, người trẻ tuổi bây giờ 20 tuổi còn không biết sử dụng nồi cơm điện. Anh 35 tuổi còn chưa hiểu được ý nghĩa cuộc sống, không lẽ còn muốn anh cho thêm trên đời này một sinh mệnh cũng mờ mịt. Hơn nữa, anh cũng đã làm đến vị trí như bây giờ, khi cảm thấy ai đó cũng tốt, cũng không thể giống bọn trẻ con “Cô có bạn trai chưa? Tôi muốn theo đuổi cô”

Anh không hiểu làm thế nào để bắt đầu. Không lẽ đã già thật rồi?

Tần Vũ Tùng tắm xong, nhìn mình qua gương. Trong nhà chỉ có phòng tắm mới có kính có thể soi nửa người, trong hơi nước mờ mịt vẫn có thể nhìn ra làn da vẫn còn săn chắc, cánh tay cũng có cơ bắp, da thịt không nhão. Chắc cũng không già, anh chột dạ nghĩ, nếu không Chu Kiều cũng không đồng ý cùng anh lên giường đâu.

Trước khi đi vào giấc ngủ, anh nhắn một tin cho cô “Thành thật xin lỗi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK