Chu Kiều ngồi phía sau, sau khi lên xe chào hỏi qua hai người liền nhắm mắt lại. Ngô Nhiễm Nhiễm không biết cô đang tức giận hay nghỉ ngơi, hơn nữa bên cạnh còn có Cát Tiểu Vĩnh, có nhiều điều muốn nói không tiện nói. Càng thấp thỏm càng thấy khó chịu, Tết vừa rồi cô đã gặp ba mẹ Cát Tiểu Vĩnh, lại càng cộng thêm điểm cho anh ta, nếu vì mình đã lỡ miệng mà… Cô không dám nghĩ đến hậu quả, Cát Tiểu Vĩnh chú ý đến biểu hiện của cô, ho nhẹ một tiếng, dùng khẩu hình nói “Không có gì đâu”
Nụ cười rạng rỡ của anh xoa dịu tâm trạng cô, Ngô Nhiễm Nhiễm nghĩ, sợ cái gì, càng lo được lo mất càng dễ dàng xảy ra chuyện. Nhưng tuy là nghĩ vậy nhưng cũng không thể buông lỏng hoàn toàn. Hơn nữa, cả đường Chu Kiều không nói chuyện, làm cô không thể suy đoán về ý đó, lòng cứ thấp thỏm chợt lên chợt xuống.
Tới công trường, xe ngừng nơi khô ráo an toàn, bảo vệ đặt những viên đá nhỏ dẫn đến văn phòng tạm thời. Chu Kiều sải bước đi trước, Cát Tiểu Vĩnh dẫn Ngô Nhiễm Nhiễm theo sau, vừa đi vừa giới thiệu cho cô. Ngô Nhiễm Nhiễm nhìn một vòng, đất đai đã được san bằng phẳng rơi trong tầm mắt “Đây đều là…?” Cát Tiểu Vĩnh nói đúng “Tất cả trong hàng rào đều thuộc về công ty”. Ngô Nhiễm Nhiễm biết Chu Kiều có tiền, nhưng mảnh đất rộng lớn khác xa sự kích thích của thẻ ngân hàng. Cô nghĩ, không có gì lạ khi mọi người có tiền đều muốn có, hiệu ứng hình ảnh thực sự khác biệt.
Một vài cánh chim trắng bay trên bãi cỏ đằng xa, Ngô Nhiễm Nhiễm túm lấy tay Cát Tiểu Vĩnh, chỉ cho anh “Chim gì vậy?”, Cát Tiểu Vĩnh đắt tay lên trán nhìn hai phút “Chim to”. Ngô Nhiễm Nhiễm tức giận ngắt tay anh “Vậy cũng nói”
Ngô Nhiễm Nhiễm đã chuẩn bị chịu khổ, cho nên mặc cái áo khoác hơi cũ, văn phòng mới biết điều hòa không khí có ở cả trước sau, đang hướng ra ngoài đưa luồng không khí ấm. Chu Kiều cởi áo khoác, một người dọn bàn, Cát Tiểu Vĩnh nhanh chóng đỡ lấy, đưa đến chỗ định cho cô ngồi.
Sau nửa giờ dọn dẹp, Chu Kiều sắp xếp Ngô Nhiễm Nhiễm ngồi phía sau quầy thu ngân, hậu cần tài chính ngồi gần nhau, Cát Tiểu Vĩnh và Chu Kiều ngồi ở phòng khác. Có một giỏ đựng nón bảo hộ ngay lối đi, sát tường là máy in và máy photocopy, còn có máy vẽ bản đồ. Tuy mặt đất là sàn xi măng, làm phẳng cũng không tốt lắm nhưng nhìn qua cũng giống bộ chỉ huy xây dựng cơ bản.
Cát Tiểu Vĩnh thức thời tránh ra ngoài, Ngô Nhiễm Nhiễm biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chủ động đến cạnh bàn Chu Kiều “Chu tổng, cô có thời gian không?”. Chu Kiều chỉ chỉ máy in, bên đó giấy đang chạy ra, Ngô Nhiễm Nhiễm vội qua lấy, là quy định của công nhân ở mỗi vị trí công việc.
Chu Kiều đẩy máy tính sang một bên, hơi hất cằm với Ngô Nhiễm Nhiễm “Ngồi đi”
Tài khoản hiện tại là do Chu Kiều quản, nhân viên thu ngân chỉ chịu trách nhiệm chạy việc ngân hàng và thanh toán tiền mặt, Ngô Nhiễm Nhiễm đến có thể tiếp nhận công việc cùng sổ sách. Ngô Nhiễm Nhiễm có hơi lo lắng “Trước kia ở công ty sử dụng phần mềm do tập đoàn yêu cầu, không sử dụng phần mề tài chính chung thông dụng”. Chu Kiều xua tay “Nguyên tắc tương tự, đừng hỏi tôi”
Giao công việc xong, Ngô Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm nếu đã phái cô xuống dưới thì chắc không đuổi cô rồi, ngẩng đầu lên nói “Chu tổng, tôi báo cáo việc tối qua”
Tối qua khoảng 7h Thôi Chỉ Phương điện thoại cho cô phàn nàn, trò chuyện hơn một giờ. Cô đã không kiềm được đem việc Chu Kiều cho cô một khoản tiền để đem sự việc Cố Đông Hải báo lên trên “Không phải những gì cô nghĩ, họ là người có giao tình rất sâu. Nếu không sao chị họ cô lại đem tiền túi giúp Tần tổng giải vây, còn lưu ý đến thể diện của anh ấy, không cho tôi nói ai đã hỗ trợ anh ấy”
Đến lúc 10h, khi cô đã ngủ, Thôi Chỉ Phương lại điện thoại tới nói gặp rắc rối.
“Tôi không biết cô ấy đáp sai ở đâu, nhưng mà sự việc lan truyền. Cô ấy gọi hỏi tôi giờ phải làm gì, mẹ của Tần tổng đã biết, mẹ cô ấy cũng biết, ba mẹ chị cũng biết. Tôi muốn nói với chị nhưng tôi không dám…”
Sớm đoán trước một phần sự việc, quả nhiên sự thật cùng với suy đoán của cô cũng không sai nhiều, Chu Kiều lẳng lặng nghe Ngô Nhiễm Nhiễm nói “Tôi thấy chị bị ủy khuất, nhất thời xúc động nói ra…” trong lời nói của cô mang ý xin lỗi, Chu Kiều gõ nhẹ vào bàn, ý bảo dừng ở đây “Sắp tới giờ ăn rồi, đi thôi. Buổi chiều lại đây làm quen chứng từ, hôm nay 3h chúng ta tan làm. Công tác cho tốt, ở nơi này của tôi mỗi người đều có ích”.
Lúc trước Ngô Nhiễm Nhiễm đưa ra yêu cầu ngoài tiền còn muốn được sắp xếp công việc, Chu Kiều tuy hơn bất ngờ nhũng cũng không khó khăn. Xem cảm tình Cát Tiểu Vĩnh với Ngô Nhiễm Nhiễm, để hai người làm chung cũng tốt, có thể cho anh ta càng chăm chỉ hơn, không vì cách xa nhau hai nơi mà phải vướng bận. Thứ hai, tuy Ngô Nhiễm Nhiễm có lịch sử một chân dẫm hai thuyển nhưng ở đây không có người đàn ông nào so sánh với Cát Tiểu Vĩnh tốt hơn, ở ngay dưới mắt không tin rằng cô nàng còn có thể tác quái.
Khi đăng ký phòng ở khách sạn, Ngô Nhiễm Nhiễm do dự một lúc “Tiểu Vĩnh với tôi...”, mối quan hệ của cô và Cát Tiểu Vĩnh rất rõ ràng. Cát Tiểu Vĩnh là được bao ăn bao ở, bây giờ cô cũng muốn một gian phòng, Chu Kiều có thể xem cô quá mức ra vẻ không?
Chu Kiều đẩy mẫu đăng ký qua “Cô là nhân viên tôi tuyển dụng, cũng có những đãi ngộ cùng cấp”. Ngô Nhiễm Nhiễm ấm áp trong lòng, nhanh chóng điền vào đơn.
Lễ tân giúp họ bố trí phòng ở lầu 3, Chu Kiều vẫn ở phòng cuối cùng.
Đêm khuya tĩnh lặng, tâm tình tương đối phức tạp, thật sự muốn chia ly với anh? Cô không chịu nổi ba mẹ anh, mà anh, ở lại chắc là giận dỗi? Đưa di động đến công ty, anh trưng ra bộ mặt lạnh lùng cô vẫn còn nhớ. May mắn là tối hôm qua anh còn kiểm soát tốt, nếu không nửa đêm ầm ĩ sẽ gây rắc rối.
Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân nhẹ nhàng, làm gián đoạn suy nghĩ của cô, cửa phòng bên mở ra đóng lại.
Cô thở dài, tình cảm có lúc tốt cũng có lúc xấu, bất cứ lúc nào cũng nên lưu lại đường lui.
Chu Kiều tăng nhiệt độ lên 2 độ, trong tiếng ầm ì của điều hòa mà đi vào giấc ngủ.
Đêm nay không ngủ được còn một người khác, Thôi Chỉ Phương, từ tối qua đến nay, tai cô luôn nóng lên. Gọi điện thoại cho mẹ Tần tổng, nói cho bà ấy biết Tần tổng trước khi nghỉ tết ở Công ty không thoải mái, rồi nói chuyện anh ấy và Chu Kiều kết giao, “Chị họ cái gì cũng tốt, chỉ là chuyện gì cũng thích làm chủ”; lại điện thoại cho dì, nói cho dì biết chị họ vì người không liên quan lãng phí một số tiền.
Cô cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu, giống như những người ngoài cuộc, bình tĩnh và nhiệt tình nói với người khác những việc đó. Có thể khi phát hiện hai người nắm tay nhau dưới bàn, cũng có thể do hai người thường chạm mắt với nhau, đều làm cho cô tự nhiên phát hỏa. Thì ra là vậy! Chị ấy có tiền, anh dựa vào chị ấy vượt qua cửa ải khó khăn, cho nên không quan tâm những lời cổ vũ của cô, thậm chí không trả lời. Người đã có tuổi, quan hệ không còn trong sáng hồn nhiên, luôn là đủ các yếu tố khác nhau.
Cô lạnh lùng nhìn chính mình thêm mắm thêm mối, châm ngòi thổi gió, bỏ điện thoại xuống lại sợ hãi.
Mình đang làm cái gì vậy?
Tuy nhiên, bát nước đổ đi không thể thu về.
Tần Vũ Tùng ấn giữa chân mày, bị ba mẹ oanh tạc cả ngày mệt mỏi, nằm xuống còn nghe giọng nói bên tai. Anh không hiểu suy nghĩ của họ, không lẽ chỉ có cha mẹ mới là tốt nhất? Nếu sợ không ai tốt, có Chu Kiều đối với anh tốt. Rất tốt…Vô thanh vô tức gúp anh, thậm chí không hỏi ý kiến anh. Anh cười khổ, cô suy nghĩ gì, cho rằng anh không chống đỡ được nên cô ra tay?
May mà cô đã quay lại công trường, nếu không… Tần Vũ Tùng đối với mẹ không còn gì để nói. Buổi tối còn một hai chạy tới, bảo là phải gặp cô cho bằng được kẻo sau này ngồi cùng bàn ăn cũng không biết cô là ai “Cô ấy vội mẹ không vội, cô ấy không tới gặp mẹ mẹ tới gặp cô ấy. Như vậy có bản lĩnh nữ cường, nói cho mẹ nghe con gặp cô ấy ở đâu?”
Anh không thể đuổi mẹ ra cửa, cũng không thể khiến cô chịu thiệt thòi, đành phải tạo màn chắn giữa hai người.
Thích một người, nếu không bảo vệ được cô ấy, ít nhất hãy tôn trọng mong muốn của cô ấy, để cô ấy ra đi.
Điện thoại rung, ai còn gọi điện khuya vậy? Tần Vũ Tùng cầm lấy, là Thôi Chỉ Phương, cô lại có chuyện gì?
Anh nhấn nút nghe.
Cô nói năng lộn xộn, anh hơi đau đầu, thì ra vậy, những cảm giác mơ hồ của những cô gái trẻ, không thể hiểu được có ấn tượng tốt với mình. Cô cho rằng anh là ai, giống như Cố Đông Hải sao? Một con sâu làm rầu nồi canh. Anh không muốn nghe tiếp, sau này cô sẽ hối hận về những gì đã nói “Bây giờ khuya rồi, mau nghỉ đi, sắp hết kỳ nghỉ rồi”.
Thôi Chỉ Phương sắp khóc “Trong mắt anh em như thế nào?”, không hề có sự do dự, cô nghe được câu trả lời “Nhân viên tốt, làm việc chăm chỉ, có tinh thần trọng nghĩa”. Không phải cô muốn nghe điều đó, cô lẩm bẩm “Nhưng em cũng là phụ nữ”. Bên kia trả lời rất rõ ràng “Tôi biết. Nhưng trên đời ngoài đàn ông ra thì chính là phụ nữ, cho nên…có gì quan trọng đâu?”
Có tất cả loại người trên thế giới này, cho dù có vẻ bên ngoài tương tự, nhưng cô ấy là cô ấy.
Tần Vũ Tùng mở rèm cửa, thành phố đã ngủ say, cô chắc là cũng đã ngủ từ sớm.
Một cái hắt xì là có người nhớ cô, hai cái là có người rất nhớ cô, ba cái là bác sĩ nhớ cô
Chu Kiều đè mũi lại, ngứa đến muốn chảy nước mắt.
Trời ơi, tại sao lại bị cảm trong lúc này? Cô còn muốn tuyển dụng nhân sự, muốn đấu thầu mở thầu, việc của cô còn nhiều lắm.