Tần Vũ Tùng dừng chân, hỏi cô từ phía xa “Có việc gì không?”. Thôi chỉ Phương đứng yên tại chỗ “Cố tổng muốn em tới mời anh, hôm nay sinh nhật chị họ em, chúng em dự định sẽ tụ tập”.
Sinh nhật Chu Kiều thì liên quan gì đến Cố Đông Hải, không lẽ sau lần ăn cơm trước đó họ còn gặp gỡ nhau? Tần Vũ Tùng không muốn nghĩ đến Chu Kiều theo kiểu đó, nhưng mà cuộc sống riêng tư của cô cũng cần xem xét lại, nếu không thì cô cũng đã không cùng với anh rồi. anh đi về phía xe mình, nói “Mọi người đi đi”
Thôi Chỉ Phương nhỏ giọng tiếp “Cố tổng muốn em…dù kéo cũng phải kéo anh đi cho bằng được”
Tần Vũ Tùng cười mỉa, muốn nói với cô ấy mấy câu, cuối cùng cũng nhịn không nói ra “Tôi bận chút việc, chúc mọi người đi chơi vui vẻ”. Thôi Chỉ Phương không biết lấy can đảm đâu ra, chắn trước xe anh “Tần tổng, cũng chỉ là mọi người cùng ăn cơm như lần trước thôi, đại khái chỉ là muốn tìm lý do để thư giãn, anh đi cùng đi”
Đôi mắt và miệng cô rất giống Chu Kiều, lòng Tần Vũ Tùng mềm nhũn “Ở đâu?”
Thôi Chỉ Phương nói “Em không biết, do Cố tổng sắp xếp, ông ấy đã gọi xe rồi, đang ở trên đợi”. Tần Vũ Tùng hỏi “Ông ta với chị họ cô rất thân à?”. Thôi Chỉ Phương lắc đầu “Không, có lẽ do ở đây một mình buồn nên cuối tuần Cố tổng muốn tìm chút tiết mục chơi”, cô le lưỡi “Nhiễm Nhiễm và Cát Tiểu Vĩnh thì dễ rồi, mời anh với chị họ khó khăn quá, phải mẹ em nói thì chị họ mới chịu đi”
Tần Vũ Tùng yên tâm, Cố Đông Hải rất tệ, anh thật sự không muốn Chu Kiều ở bên hắn. “Ông ta có thường kêu các cô ra ngoài không?” có lợi dụng chức vụ của mình để chèn ép nhân viên không? Tần Vũ Tùng không biết Thôi Chỉ Phương có thận trọng hay không, dừng một chút vẫn quyết định không hỏi ra miệng. May mắn là cô cũng hiểu ý, nhanh chóng phủ nhận “Cũng không thường xuyên, với lại ông ấy cũng là người đàng hoàng, nói chuyện rất thú vị, cũng rất có ích”.
Tần Vũ Tùng nghĩ mình đã tận mắt thấy, không thể nào đồng ý với lời cô nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ nói “Cô còn trẻ, vài năm nữa thì hiểu, đàn ông cỡ chúng tôi tương đối biết cách ăn nói”
Thôi Chỉ Phương ngoan ngoãn gật đầu “Mỗi lần đều có 2,3 đồng nghiệp đi cùng, em không đi một mình”
Tần Vũ Tùng không quá lo lắng cho Thôi Chỉ Phương, Cố Đông Hải có gia đình, chỉ là chơi bời bên ngoài, mấy cô gái nhỏ chưa chồng như cô ấy dễ làm mọi chuyện ầm ĩ, không phải là đối tượng của ông ta. Nhưng Ngô Nhiễm Nhiễm thì nằm ngoài dự đoán của anh, Tần Vũ Tùng đã hỏi thử vài người, thời gian làm việc của cô ấy không nhiều nhưng nhanh nhẹn, làm việc chăm chỉ, là hạt giống tốt, vậy cô ấy làm vậy để làm gì?
Anh cũng không biết tại sao Chu Kiều lại đồng ý tham gia kiểu tụ tập thế này.
Chu Kiều cảm thấy những người lớn tuổi có kiểu suy nghĩ về công việc rất buồn cười, ví dụ như dì cô sợ việc cô từ chối cấp trên của con thì sẽ ảnh hưởng tương lai của con mình, vì vậy ra mặt khuyên nhủ cô nên đi cùng, nhưng mà lại nói vì cô còn trẻ nên phải tham gia xã giao, tụ tập cùng mọi người, nói cô là phải tin tất cả chỉ vì muốn tốt cho Chu Kiều, cô ở nhà không thể tìm thấy đối tượng tốt để kết hôn. Chu Kiều chắc chắn nếu cô còn không đi, dì sẽ gọi tới mẹ cô xuất trận.
Bởi vậy, giờ cô mới ngồi đây chơi trò thổi đèn cầy ước nguyện.
Thôi Chỉ Phương tò mò “Chị, chị ước điều gì vậy”
Chu Kiều không ước điều gì, ra vẻ bí mật “Nếu nói thì không còn linh nữa”
Ngô Nhiễm Nhiễm cầm một miếng bánh kem “Chị Chu Kiều, chúng ta chơi lặng lẽ hay chơi náo nhiệt?”. Thôi Chỉ Phương biết chơi náo nhiệt là trò ném bánh kem, có thể chị họ sẽ không thích, hơn nữa lúc nãy Tần Vũ Tùng cũng có ý như nghi ngờ họ thường xuyên chơi đùa ầm ĩ, vội vàng ngăn lại “Thôi, bánh kem đẹp vậy, chúng ta cắt ăn đi”. Ngô Nhiễm Nhiễm liếm đầu ngón tay dính kem “Rất ngon”
Chu Kiều không thích hát, cũng không thích chơi đổ xúc xắc, Cát Tiểu Vĩnh đề nghị đánh bài. Cố Đông Hải kêu phục vụ mở 2 thùng bia, đặt 1 chai lên bàn “Đều là bạn bè, chúng ta không chơi ăn tiền, thắng thua mất cảm tình, chơi uống bia đi”. Ngô Nhiễm Nhiễm “A” một tiếng, “Em không biết uống bia, tìm người thế được không?”. Cố Đông Hải nói được, dù sao trong phòng có 3 người đàn ông, muốn tìm ai thay cũng được. Ngô Nhiễm Nhiễm nhìn một vòng “Làm sao giờ, người em thích nhất là chị Chu Kiều”. cố Đông Hải vỗ tay cười lớn “Tỏ tình”
Tần Vũ Tùng thờ ơ nhìn bọn họ cười nói hihi haha, Chu Kiều tuy không quá nhập bọn nhưng cũng nói nói cười cười. Ngay lúc Cố Đông Hải gõ lên trán cô như đùa giỡn, cô cũng không có vẻ giận, chỉ có dịch về phía Cát Tiểu Vĩnh hơn một chút. Sau đó, nếu bài ra sai hoặc phải uống rượu, Cát Tiểu Vĩnh đều chặn trước, Tần Vũ Tùng hơn bực, Cát Tiểu Vĩnh kêu cô là chị Kiều, so che chở cẩn thận còn hơn chị em trong nhà.
Tần Vũ Tùng tập trung đánh bài, anh có trí nhớ tốt, 10 lá bài đánh ra trước đó đều có thể nhớ rất kỹ, trừ Chu Kiều ra mọi người đều bị thua tan tác. Ngô Nhiễm Nhiễm giơ cờ trắng xin tạm dừng “Hát một bài trước đã, dạ dày em chịu hết nổi”. Cô lôi kéo Cố Đông hải hát chung, Cát Tiểu Vĩnh ngồi đối diện hỏi Thôi Chỉ Phương, Chu Kiều muốn hát gì.
Ngô Nhiễm Nhiễm hát một bài hát tiếng Quảng Đông, Thôi Chỉ Phương hát một bài tiếng Anh, Cố Đông Hải lắc đầu “Sao không hát tiếng phổ thông, hát ngôn ngữ của mình mới có cảm xúc”. Hát đến câu “vì người chung tình”, hát đến chân thành tình cảm, còn tặng Chu Kiều đóa hoa hồng.
Chơi đến hơn 10 giờ, Thôi Chỉ Phương bị gia đình điện thoại giục về mấy lần, Chu Kiều cũng nói đỡ rằng dì cô là giáo viên nên rất nghiêm khắc trong quản lý con gái, mặc dù Cố Đông Hải có chút không vui nhưng cũng không thể miễn cưỡng người khác. Cát Tiểu Vĩnh và Thôi Chỉ Phương tiện đường, Tần Vũ Tùng với Chu Kiều lại ở gần nên thuận lợi tách nhau ra mà đi.
Tần Vũ Tùng ngồi ghế phụ kế tài xế trên taxi, nghe phía sau Cát Tiểu Vĩnh dặn dò Chu Kiều về đến nhà thì nhắn tin cho anh ta biết, không khỏi suy đoán về mối quan hệ của hai người, đột nhiên nghĩ lại, cô cũng không phải là gì của anh.
Trên đường đi hai người đều không trò chuyện.
Đến hẻm nhà Chu Kiều, cô xuống xe, thậm chí không chào tạm biệt nhau.
Ánh đèn đường làm bóng cô kéo thật dài rồi hoàn toàn biến mất vào bóng tối.
Xe chạy tiếp ra đường chính, Tần Vũ Tùng kêu tài xế ngừng xe. Anh vội vã quay trở lại, không ngờ gặp Chu Kiều ở ngay đầu hẻm.
“Anh/em?!” hai người đồng thời kêu
“Có chuyện gì vậy?” Tần Vũ Tùng hỏi, cho là cô đang đuổi theo xe, lòng ngứa ngáy như bị kiến cắn. Chu Kiều nói “Dạ dày hơi đau”. Anh đi đến nơi sáng hơn mới phát hiện trán cô ướt đẫm mồ hôi, môi trắng bệch như giấy. Chu Kiều nhất định không chịu đến bệnh viện, Tần Vũ Tùng đành mua 2 hộp thuốc, dìu cô về.
Vừa đến cửa nhà thì Chu Kiều không chống đỡ nổi, trượt người xuống.
Tần Vũ Tùng nhanh chóng bế cô lên, vội vàng lại dẫm phải con mèo, tiếng kêu thê lương của nó khiến anh suýt nữa làm gãy cả chìa khóa.
Anh phải sớm biết, cô cái gì cũng biết, chỉ là không quan tâm bản thân mình.