"Không sao đâu."
Hướng Du chỉnh lại quần áo của cậu bé, sau đó xoa đầu cậu: "Giờ ổn rồi nhé."
Cậu bé vẫn còn hơi khó chịu, chỉ nhỏ giọng nói "Em xin lỗi."
Hướng Du không biết nên nói gì, cô cũng không giỏi ứng phó với những trường hợp như thế này.
Cô nắm tay cậu bé, khẽ hỏi: "Vậy lát nữa chúng ta quay lại xin lỗi chị kia nhé?"
"Vâng."
Hướng Du mỉm cười với cậu bé.
Hai người trở về phòng học không bao lâu, Vu Nguyệt Mẫn cũng được giáo viên dẫn trở lại.
Cô giáo gọi mọi người ra ngoài chơi, đám trẻ lập tức xếp hàng theo cô giáo đi ra ngoài.
Hướng Du đi đến bên cạnh Vu Nguyệt Mẫn: "Cậu không sao chứ?"
Sắc mặt Vu Nguyệt Mẫn vẫn không tốt lắm, nhưng cũng không tức giận như trước.
Nghe Hướng Du hỏi, cô chỉ "ừm" một tiếng.
Lúc này, cậu bé nãy từ trong hàng lén lút chạy ra, chạy đến trước mặt Vu Nguyệt Mẫn.
Vu Nguyệt Mẫn nhìn thấy cậu bé vẫn có chút khó chịu.
Cậu không dám chạm vào cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi chị, lần sau em không dám nữa."
Vu Nguyệt Mẫn sửng sốt.
Mặc dù biết cậu bé sẽ xin lỗi, nhưng khi Hướng Du nghe thấy câu này, lòng vẫn có chút se lại.
Nhìn thấy Vu Nguyệt Mẫn ngây người ra, Hướng Du vội vàng khều vào cánh tay cô, ra hiệu cho cô phản ứng lại một chút.
Sau khi được nhắc nhở, Vu Nguyệt Mẫn cuối cùng cũng phản ứng lại.
Đối mặt với lời xin lỗi đột ngột của cậu bé, cô cũng không biết phải nói gì.
Cô ấy nhìn xung quanh, giọng điệu ngượng ngùng nói, "Không sao đâu. Lần sau em muốn đi vệ sinh hãy nói với tụi chị một tiếng là được."
Cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt bất an lúc nãy cũng dần tan biến.
Hướng Du nắm lấy tay cậu bé nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi nào."
"Vâng!"
—
Hoạt động tình nguyện không chỉ diễn ra trong một ngày, mà còn kéo dài suốt vài tuần sau đó, và tất cả do các bạn học sinh tự nguyện tham gia.
Số lượng người tham gia vào tuần thứ hai ít hơn so với tuần đầu tiên, nhưng may mắn là Tống Hoài Thời vẫn ở lại.
Vào thứ sáu trước khi tan học, Tống Hoài Thời đến lớp tìm cô, hỏi tuần này cô có đi không.
Hướng Du rất hòa hợp với các em nhỏ, hơn nữa cô đã đạt điểm cao trong kỳ thi tuần trước nên mẹ của cô đã nới lỏng sự kiểm soát. Vì vậy, Hướng Du quyết định sẽ tham gia thêm một tuần nữa.
Khi nghe Hướng Du nói sẽ đi, Tống Hoài Thời cũng nở nụ cười nói anh cũng sẽ tham gia một lần nữa.
Hai người trò chuyện vài câu trước cửa lớp rồi sau đó quay trở lại lớp học của mình.
Khi Hướng Du quay lại lớp, Lục Gia Tuệ đã trêu chọc cô một phen.
Vào tuần thứ hai, Vu Nguyệt Mẫn không tham gia nên nhóm của Hướng Du thiếu một người. Lúc này, Trình Định đã cử Tống Hoài Thời sang nhóm của cô.
Bỗng dưng có việc tốt trên trời rơi xuống khiến Hướng Du nhất thời ngỡ ngàng.
Sao lại có nhiều chuyện tốt đến vậy nhỉ.
Cũng không biết là do cùng nhóm với Tống Hoài Thời hay vì lý do gì khác nhưng Hướng Du luôn cảm thấy hôm nay mình đặc biệt hài lòng.
Tống Hoài Thời thực sự rất kiên nhẫn với trẻ con, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Cùng với vẻ ngoài đẹp trai, điều này đã thu hút không ít bé gái vây quanh anh ấy.
Trong giờ hoạt động ngoại khóa, các bạn nhỏ đề nghị chơi trò "chim ưng bắt gà con"["], Tống Hoài Thời làm chim ưng còn Hướng Du làm gà mẹ bảo vệ các bạn.
["]: Một trò chơi dân gian của Trung Quốc, trong đó 1 người làm chim ưng, 1 người làm gà mẹ, những người còn lại làm gà con xếp hàng sau gà mẹ. Trò chơi sẽ kết thúc khi tất cả gà con bị bắt hoặc chim ưng kiệt sức.
Thế là một loạt cuộc rượt đuổi bắt đầu.
Lần lượt từng nhóm trẻ con túm lấy vạt áo của Hướng Du để né tránh các xúc tu của Tống Hoài Thời. Cô vùng vẫy cả hai cánh tay, cố gắng bảo vệ đàn "gà con" của mình.
Dù vậy, Hướng Du vẫn không chơi lại được Tống Hoài Thời, cô hét khản cả cổ cũng không thấy anh ta nương tay.
Nhìn thấy một chú gà con nữa bị Tống Hoài Thời bắt đi, Hướng Du cuối cùng không thể nhịn được nữa, nói: "Cậu làm vậy khiến tớ không được trải nghiệm trò chơi gì cả."
Tống Hoài Thời cười hai tiếng, cũng không trả lời.
Cuộc đàm phán hòa bình thất bại, Tống Hoài Thời lại bắt đầu bắt gà con.
Chẳng mấy chốc, lại có hai con bị bắt đi. Bây giờ, sau lưng Hướng Du chỉ còn lại ba chú gà con.
Tống Hoài Thời nhìn bộ dạng thảm hại của Hướng Du, trêu chọc nói: "Cậu làm mẹ không được tốt lắm nhỉ."
Hướng Du nghẹn lời, không thể phản bác được.
Lúc này, một chú gà con sau lưng cô đột nhiên thò đầu ra, giọng non nớt kêu lên: "Chúng em cầu hòa."
Tống Hoài Thời cười nói: "Không thể như vậy đâu."
"Chú gà con" thấy vậy, suy nghĩ cẩn thận một lúc, đột nhiên mở to mắt giơ tay lên, như thể nghĩ ra một ý kiến hay.
Hướng Du cũng cúi đầu nhìn xuống.
"Chú gà con" đề nghị: "Vậy thì tụi em, tụi em nhận anh làm bố, sau khi làm bố rồi thì không được bắt tụi em nữa."
Hướng Du: "???"
Tống Hoài Thời: "???"
Còn có thể làm thế này sao?
"Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ hãy kết hôn với bố đại bàng đi! Như vậy sau này chúng ta sẽ là một gia đình rồi."
Hướng Du: "..."
Gió thu ảm đạm, từng đợt gió cuốn theo những chiếc lá rụng bên đường, khiến cho khung cảnh đường phố trở nên tiêu điều.
Trên góc phố có một ông lão hơn năm mươi tuổi đang bán khoai lang nướng. Mùi thơm của khoai lang theo gió bay đến, khiến cho bụng của Hướng Du không kìm được mà kêu lên.
Cô liếm môi, nói thật lòng thì cô rất thèm. Nhưng khi nghĩ đến việc ăn hết một củ khoai lang sẽ không thể ăn được bữa tối, cô lại bắt đầu do dự.
Dường như nhìn thấu sự do dự trong mắt cô, Tống Hoài Thời khẽ cười: "Muốn ăn khoai lang không?"
Hướng Du lưỡng lự vài giây rồi vẫn lắc đầu: "Thôi bỏ đi, bây giờ mà ăn cái này thì tới bữa tối lại không ăn nổi nữa."
Tống Hoài Thời không đáp lại, chỉ đi đến quầy hàng mua một củ khoai lang và xin hai cái túi.
Anh bẻ đôi củ khoai lang, cẩn thận đưa một nửa cho Hướng Du: "Ăn một nửa lót dạ thôi."
Hướng Du nhận lấy, cảm ơn cậu, rồi chậm rãi bóc vỏ khoai lang cắn một miếng.
Miếng khoai lang mềm mại tan chảy trong miệng, hương vị của nó nhanh chóng chiếm lấy vị giác của cô.
Hai người chậm rãi đi dọc theo con phố mà không có đích đến, cứ như đang đi dạo loanh quanh vậy.
Tống Hoài Thời ăn xong khoai lang chỉ trong vài ba miếng: "Không ngọt lắm, nhưng hương vị cũng khá ngon."
Hướng Du mỉm cười: "Vị ngọt này vừa phải."
Tống Hoài Thời hỏi: "Cậu ngồi trạm xe buýt nào?"
"Tớ vẫn chưa về nhà," Hướng Du nói, "Tớ còn phải đến lớp học thêm đón em gái tan học."
Vừa nói xong, hai người đã tình cờ đi đến ngã tư đường.
Hướng Du biết rõ vị trí nhà của Tống Hoài Thời, nếu anh muốn về nhà thì sẽ ngược với đường cô đến lớp học thêm.
Cô không nghĩ rằng Tống Hoài Thời sẽ đi cùng cô đến lớp học thêm, nên theo bản năng chuẩn bị chào tạm biệt cậu.
"Vậy ngày mai..."
Cơ thể cô đột nhiên bị quay ngoắt lại.
Tống Hoài Thời thu tay vừa đỡ vai cô lại, đi thẳng theo hướng ngược lại với đường về nhà.
Hướng Du có chút bối rối.
Cô đứng yên tại chỗ do dự một lát rồi chạy theo Tống Hoài Thời, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không về nhà à?"
"Mẹ tớ sẽ về nhà muộn, tớ đưa cậu đến lớp học thêm trước."
—
Trước đây, Hướng Du không bao giờ nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ngồi trên bậc thang ăn khoai lang nướng cùng Tống Hoài Thời.
Củ khoai lang trong tay cô nguội lạnh nhưng cô không nỡ vứt nó đi, chỉ cắn từng miếng nhỏ.
Trong vô thức, cảm giác xa lạ giữa cô và Tống Hoài Thời dường như đang dần biến mất.
Sau khi gửi tin nhắn, Tống Hoài Thời thấy Hướng Du vẫn ôm nửa củ khoai lang gặm nhấm, nhịn không được bật cười: "Sao cậu ăn chậm thế?"
Nghe tiếng cậu, Hướng Du ngượng ngùng mỉm cười.
"Đã nguội rồi mà vẫn ăn à?"
Lúc này Hướng Du mới nhận ra củ khoai lang trong tay mình đang dần cứng lại vì lạnh.
Nghĩ rằng lãng phí thức ăn thì không tốt lắm, cô đành cố gắng ăn vài miếng cuối cùng.
Hướng Du gói ghém túi nhựa đặt ở bên cạnh, quay đầu nhìn Tống Hoài Thời, phát hiện cậu lại đang ngẩn ngơ nhìn về phía xa xăm.
Không biết tại sao nơi này không có ai qua lại, xung quanh chỉ có hai người bọn họ.
Bầu không khí yên tĩnh này đã tạo cho họ một không gian riêng tư.
Hướng Du nhìn vào điện thoại, vẫn còn mười mấy phút nữa em gái cô mới tan học.
Gió cuối thu còn hơi se lạnh, cô nhìn Tống Hoài Thời thì thấy anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng.
Hướng Du bỗng thấy có chút áy náy, để người mình thích chịu rét như vậy thật không nỡ chút nào.
Cô không nhịn được mở lời: "Hay là cậu về trước đi"
"Hả?" Tống Hoài Thời quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Hướng Du nói ra nghi ngờ của mình.
Tống Hoài Thời nói: "Một cô gái như cậu không sợ lạnh, tớ sợ cái gì? Dù sao, đối với tớ như này cũng không lạnh lắm."
Hướng Du im lặng, không nói thêm.
Mối quan hệ giữa cô và Tống Hoài Thời rất kỳ lạ, nói thân thiết nhưng cũng không tính là quá thân, nói là không thân nhưng hành động bình thường lại như đã quen nhau từ lâu.
Thấy bầu không khí lại lạnh dần, Tống Hoài Thời đột nhiên nói: "Hình như chúng ta ít khi ngồi riêng với nhau trò chuyện như thế này."
Hướng Du bổ sung: "Hầu như là không có."
"Nhưng tớ thấy như vậy cũng khá ổn." Được ở riêng với cậu.
Câu nói này của Tống Hoài Thời không đầu không đuôi, Hướng Du cũng không dám đoán già đoán non.
Lại một cơn gió lạnh ập đến, Hướng Du theo bản năng nghiêng người để che chắn cho Tống Hoài Thời.
Hành động này cũng lọt vào mắt Tống Hoài Thời.
Cậu ấy đứng dậy để Hướng Du ngồi vào chỗ khuất gió, còn mình thì ngồi nghiêng phía trước Hướng Du để chắn gió cho cô.
Hai người ngồi trên bậc thang, cách nhau một bậc, khoảng cách này không xa, vị trí rất vừa vặn.
Hướng Du vừa định nói gì đó, vừa hé miệng đã bị Tống Hoài Thời cắt ngang —-
"Làm gì có đạo lý để con gái chắn gió?"