"Xin chào, tớ tên là Tống Hoài Thời."
Đó là lần đầu tiên cô gặp anh, nhưng không phải là lần đầu tiên anh gặp cô.
Tống Hoài Thời đã biết Hướng Du từ năm nhất trung học.
Khi đó là thời gian học sinh năm nhất đang huấn luyện quân sự, Tống Hoài Thời bị giáo viên chủ nhiệm cử đến phòng y tế để lấy thuốc hạ sốt cho bạn cùng lớp.
Phòng y tế bật điều hòa, không khí mát lạnh trái ngược hẳn với cái nóng như đổ lửa bên ngoài.
Một luồng gió mát thổi qua, Tống Hoài Thời gãi đầu, lau mồ hôi.
Y tá nhìn thấy anh vào, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bị say nắng à?"
Tống Hoài Thời mỉm cười: "Không ạ, thầy Giang bảo em đến lấy thuốc hạ sốt."
"Ồ, là học sinh của thầy Giang à," nhân viên phòng y tế đáp, cúi xuống tìm thuốc dưới quầy, "Ôi, sao lại không có nhỉ."
Tống Hoài Thời nhìn một lúc rồi quay đi.
Có vẻ phải chờ một chút.
Nhiệt độ trong phòng y tế thực sự mát mẻ, ở trong một lúc thì mồ hôi trên người cũng khô đi.
Trong phòng y tế có không ít học sinh mới, có vài người cầm cốc dựa vào ghế ngủ, trông có vẻ phần lớn là bị say nắng.
Tống Hoài Thời định quay lại, ánh mắt anh chợt chú ý đến một cô gái ngồi trong góc.
Cô mặc đồng phục quân sự, tóc ướt đẫm dính vào trán, trên đầu gối đặt một cuốn sách từ vựng tiếng Anh. Cô đang cúi đầu đọc, miệng nhỏ khẽ động, trông có vẻ đang học từ vựng.
Tống Hoài Thời cảm thấy thú vị, bị say nắng rồi mà vẫn còn đọc sách được.
"Hướng Du, bị say nắng rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng đọc sách nữa!" Một bạn học bên cạnh nhắc nhở cô.
"Ừ," cô gái ngoan ngoãn gấp cuốn sách lại, ngước mắt lên nhìn bạn bên cạnh cười, "Vậy chúng ta về sớm đi."
Lông mi cô dài và cong, làn da trắng muốt, đôi môi có lẽ vì say nắng nên hơi nhợt nhạt.
Một gương mặt rất dễ chịu.
Tống Hoài Thời quay đi, nhưng hình ảnh gương mặt cô gái vẫn lưu lại trong tâm trí anh.
"Cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa đi! Tớ muốn ở lại hưởng điều hoà."
Cô gái bên cạnh không giấu giếm mục đích thật của mình.
Cô mỉm cười: "Vậy cũng được."
Giọng cô nghe mềm mại, y như vẻ ngoài của cô vậy.
"À, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, em mang về cho bạn học nhé."
Giáo viên phòng y tế đưa cho Tống Hoài Thời vài hộp thuốc: "Thầy Giang của các em mua xong, tôi nghĩ nên để riêng ra, kết quả lại đặt vào góc sâu nhất của tủ."
Tống Hoài Thời gật đầu: "Cảm ơn cô."
"Ừ, không có gì đâu."
Tống Hoài Thời rời khỏi phòng y tế, một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, anh quay đầu nhìn cô gái đang ngồi trên ghế.
Cô ấy cúi đầu sang một bên, lắng nghe bạn gái bên cạnh đang lải nhải.
Ánh mắt cô từ đầu đến cuối không hề đặt lên người anh.
Tống Hoài Thời bước ra khỏi cửa, trong lòng lặng lẽ lưu giữ một cái tên ——
Hướng Du.
Thực ra, khi nhớ lại lần đầu gặp Hướng Du, Tống Hoài Thời vẫn cảm thấy đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Dù nhan sắc của Hướng Du không quá nổi bật, cô vẫn là người đầu tiên anh chú ý đến trong đám đông.
Đôi khi tình cảm thật kỳ lạ, "chớp mắt đã ngàn năm"["] không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay là sự khởi đầu vì nhan sắc.
["]: ý chỉ vì một ánh mắt mà ta có thể say đến ngàn năm.
Trong những năm tháng Hướng Du không hề hay biết, Tống Hoài Thời đã đi qua rất nhiều con đường mà cô đã từng đi.
——
Tám trăm năm Du Trung mới tổ chức cuộc họp ban cán sự các lớp một lần, Tống Hoài Thời cầm giấy bút đến phòng họp thì đã thấy cô gái ngồi cạnh cửa sổ.
Cô vẫn như trước, thích nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó mà ngẩn ngơ.
Tống Hoài Thời biết cô học cùng lớp với Lục Giai Tuệ, có lẽ là do Lục Giai Tuệ - người rất giỏi giao tiếp đã làm cho tính cách của cô trở nên hoạt bát hơn so với thời kỳ lớp mười.
Anh do dự một lúc, rồi quyết định ngồi xuống chỗ bên cạnh Hướng Du.
Đó là lần đầu tiên anh chủ động tiếp cận cô.
Trong suốt buổi họp, tâm trí của Tống Hoài Thời không hề tập trung vào thầy giáo trên bục giảng.
Rõ ràng người bên cạnh anh cũng không chú ý đến nội dung thầy thông báo.
không biết là do lần đầu ngồi cạnh con trai nên có chút ngại ngùng hay vì lý do gì khác, anh luôn cảm nhận được ánh mắt của cô cứ lơ đãng dừng lại trên người mình.
Tống Hoài Thời ngồi thẳng người, không dám nhúc nhích, chứ đừng nói đến việc nhìn về phía cô.
Ban đầu anh định nhân cơ hội này để nói chuyện với cô, nhưng mãi đến khi buổi họp kết thúc mà cả hai vẫn chẳng trao đổi được câu nào.
Buổi họp vừa kết thúc, Tống Hoài Thời liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài, sợ rằng nếu đi chậm một chút sẽ bị cô nhận ra tâm tư của mình.
Nhưng khi về anh lại bắt đầu hối hận vì sao mình không chủ động hơn để bắt chuyện với cô.
Tâm trạng buồn bực ấy kéo dài cho đến tận buổi tự học mà vẫn chưa nguôi ngoai, cho đến khi anh nghe thấy tiếng Lục Giai Tuệ gọi tên mình ở cửa lớp.
Anh quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp vượt qua Lục Giai Tuệ để nhìn cô gái đứng phía sau.
"Đây là Hướng Du."
——
Một lần khi đi trên phố, Tống Hoài Thời tình cờ gặp Hướng Du.
Hôm đó Tống Hoài An cứ nài nỉ anh mua quà cho Lục Giai Tuệ, Tống Hoài Thời không chịu thì cậu ta liền giở trò, thậm chí còn ném quả bóng rổ trong tay sang một bên để tỏ thái độ.
Anh đã có chút tức giận, chưa kịp bộc phát thì nhìn thấy Hướng Du đứng dưới gốc cây, cơn giận của anh liền tan biến.
Anh thấy ống quần trắng của Hướng Du bị bẩn một vệt do quả bóng rổ của Tống Hoài An gây ra, thầm mắng cậu em trai là tên nhãi ranh.
Hôm đó hai người không nói chuyện lâu, có vẻ như cô đang vội.
Khi về đến nhà, Tống Hoài An cứ đi qua đi lại trước mặt Tống Hoài Thời, miệng lẩm bẩm không biết Hướng Du có đi mách Lục Giai Tuệ không.
Thấy cảnh này, Tống Hoài Thời đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bắt đầu khéo léo dẫn dắt Tống Hoài An theo hướng mình muốn.
Cuối cùng, khi Tống Hoài An nói: "Hay là mua cho chị ấy một ly trà sữa để xin lỗi" Tống Hoài Thời liền vui vẻ đồng ý.
Rõ ràng là ý của mình, nhưng khi nghe từ miệng Tống Hoài An nói ra thì anh sẽ không còn cảm giác áy náy nữa.
——
Không ai ngờ rằng bí mật của mối tình này lại là tình cảm đơn phương của Tống Hoài Thời.
Anh và lớp trưởng cùng xuống cầu thang, lớp trưởng đi nộp giấy báo danh còn anh thì đi chơi bóng rổ. Chỉ là ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hướng Du, anh lại tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Vào ngày hội thao, mẹ Tống mang đến một ít đồ ăn vặt để anh mang cho Lục Giai Tuệ.
Anh xách một túi đồ ăn vặt đi đến khu vực nghỉ ngơi của lớp 3.
Lục Giai Tuệ tinh mắt, vừa thấy anh đã vẫy tay: "Sao cậu lại đến đây?"
"Đem cho các cậu ít đồ ăn vặt." Tống Hoài Thời nhìn quanh vẫn không thấy người mình muốn gặp.
Lục Giai Tuệ vui mừng cầm túi đồ ăn, vừa lục tìm vừa lẩm bẩm: "Toàn đồ ăn khô thôi, mình chưa mua nước."
Khương Vận bên cạnh nói: "Thế có cần đi mua không?"
"Đi bộ mệt quá, nhờ Tiểu Du mua hộ đi."
Tống Hoài Thời nghe rõ lời của Lục Giai Tuệ, liền cười: "Sao cậu lười thế, mua mỗi chai nước cũng phải nhờ người khác?"
Lục Giai Tuệ đáp: "Tiện thể mà! Tiểu Du đang ở cửa hàng tiện lợi nên nhờ cậu ấy mua luôn."
Nói xong cô ấy lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Hướng Du.
Hội thao ở Du Trung không quản lý nghiêm nên nhiều học sinh mang theo điện thoại.
Hóa ra Hướng Du cũng mang theo...
Sau khi biết thì Tống Hoài Thời không ở lại lâu mà đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi.
Trong cửa hàng anh thấy Hướng Du đang đứng trước tủ lạnh, dường như đang phân vân không biết chọn loại đồ uống nào.
Tống Hoài Thời mỉm cười.
Đây là cuộc gặp gỡ tình cờ lần thứ hai mà anh tạo ra.
——
Anh muốn làm quen với Hướng Du nên không ngừng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Vì Hướng Du, anh đặc biệt đổi ca trực với bạn học làm tình nguyện viên ở vạch đích, chỉ để đích thân trao cho cô một thanh chocolate, khi cô xuất phát thì nói với cô câu "Cố lên".
Biết cô không về nhất, anh mang huy chương vàng của mình cho cô.
Mối quan hệ của họ phần lớn do anh chủ động.
Trường tổ chức một buổi dã ngoại, các bạn trong lớp ai nấy đều phấn khởi.
Tống Hoài Thời không có hứng thú lắm.
Ngày khởi hành, sau khi lên xe anh chọn một vị trí ở hàng ghế đầu, tựa đầu vào ghế chuẩn bị ngủ.
Bên tai toàn là tiếng nói chuyện ồn ào của các bạn học.
Tống Hoài Thời nghiêng đầu, khiến đầu gần sát vào cửa kính hơn.
"Chỗ ngồi không đủ rồi, để tôi đi hỏi xem xe khác còn chỗ không."
"Lớp 3 có thể còn chỗ đấy? Lớp họ ít người hơn."
"Được, để tôi đi hỏi."
Tống Hoài Thời lập tức mở mắt, cơ thể khẽ động rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thầy Giang đang đi về phía xe của lớp 3.
Tống Hoài Thời đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi.
Từ Tuyên Lâm gọi anh lại: "Cậu đi đâu đấy?"
"Xuống xe xem thử."
Xuống xe rồi, anh lập tức đẩy một bạn nam khác lên ngồi vào chỗ của mình.
Ngẩng đầu lên, anh thấy thầy Giang từ xa đang nhìn anh rồi lớn tiếng gọi: "Tống Hoài Thời, các em qua xe lớp 3 ngồi đi!"
Qua đó, thầy Giang hỏi: "Sao lúc nãy không thấy em, vừa đi đâu vậy?"
"Đi vệ sinh ạ."
Anh nhìn vào trong xe, ngay lập tức thấy Hướng Du đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Tống Hoài Thời mím môi, gặp được rồi.
——
Ngỡ là tình cờ nhưng thật ra là tính cớ, tất cả đều nằm trong kế hoạch
Anh thích Hướng Du, thích từ lâu rồi.
Sau này anh dần phát hiện những dấu hiệu từ Hướng Du, âm thầm đoán rằng cô cũng có thể thích mình.
Rồi sau đó là thời gian họ ở bên nhau.
Mối tình kéo dài một năm, cuối cùng kết thúc trong tiếc nuối.
Tiếp theo đó là kỳ thi đại học.
Sau kỳ thi Tống Hoài Thời thấy tên và điểm số của cô trên bảng danh dự của trường.
Cô đã vượt qua kỳ thi một cách xuất sắc, điểm số này không ngoài dự đoán sẽ vào được Giang Đại.
Lúc đó Tống Hoài Thời quyết định chờ đợi cô đưa ra quyết định.
Kết quả thi của anh khá tốt, chỉ tiếc là chưa đạt được danh hiệu thủ khoa của thành phố.
Tống Hoài Thời đắn đo rất lâu ở mục Giang Đại khi điền đơn nguyện vọng, cuối cùng vẫn chọn nơi đó.
Anh nhìn xuống cổ tay mình, anh chỉ muốn biết lần này liệu Hướng Du có giữ lời hứa hay không.
Cuối cùng, Hướng Du vẫn thất hứa.
Cô ấy không chọn Giang Đại mà chọn một trường đại học trọng điểm ở phía Nam.
Anh tôn trọng quyết định của cô.
Hôm đó Tống Hoài Thời nằm trên giường suốt cả ngày.
Căn phòng tối om, không bật đèn, thậm chí rèm cửa cũng kéo lại, cắt đứt nguồn sáng duy nhất của căn phòng.
Mẹ Tống mở cửa bước vào, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào trong.
Tống Hoài Thời nằm ngửa trên giường, hai tay dang rộng, một chân co lên.
Thấy có người đến anh cũng không phản ứng, trông anh đầy vẻ cô đơn.
Lần cuối mẹ Tống thấy con trai mình như thế này là vào tháng mười năm ngoái, hình như là do con trai bà thất tình.
Lúc đó bà rất lo lắng, sợ Tống Hoài Thời vì thế mà ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, nhưng sau đó không biết vì sao trạng thái của anh dần dần tốt lên. Bà cứ nghĩ anh đã vượt qua nỗi buồn ấy rồi.
Mẹ Tống ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi: "Hoài Thời?"
Tống Hoài Thời không có phản ứng gì.
Mẹ Tống tiến lại gần, bất ngờ thấy một vệt nước mắt trên mặt con trai.
Bà sững người.
Sau đó bà kéo tay Tống Hoài Thời: "Được rồi, đã lớn tướng rồi còn khóc cái gì chứ?"
Tống Hoài Thời không động đậy, chỉ quay mặt sang hướng khác.
Mẹ Tống hỏi: "Có chuyện gì không vui à? Lần này con đạt điểm cao như vậy, mẹ còn chưa kịp thưởng cho con mà. Nói mẹ nghe, con muốn gì nào?"
Tống Hoài Thời vẫn im lặng.
Bà dường như đã đoán ra nguyên nhân khiến con trai mình như vậy.
Mẹ Tống tựa lưng vào đầu giường: "Nếu con muốn nói thì hãy chia sẻ với mẹ về những năm tháng cấp ba của con nhé."
Một lúc sau, Tống Hoài Thời cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ."
"Nếu một người, hết lần này đến lần khác thất hứa," giọng anh nghẹn ngào, "mẹ còn muốn tha thứ cho cô ấy không?"
Cô ấy không chỉ thất hứa một lần.
Nhớ lại khi hai người mới yêu nhau, Hướng Du từng hỏi: "Nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay thì sao?"
Đây là câu hỏi mà hầu hết các cặp đôi đều đặt ra cho nhau.
Tống Hoài Thời cũng như bao chàng trai khác, trả lời: "Không thể nào."
Cái "không thể nào" đó là thật, anh sẽ không bao giờ nói lời chia tay với Hướng Du.
Hướng Du nói: "Vậy được, A Hoài, chúng ta hứa nhé, ai đề nghị chia tay trước thì người đó là chó con."
Tống Hoài Thời cười và đồng ý.
Sau này khi hai người chia tay, Tống Hoài Thời đột nhiên nhớ lại lời hứa đó.
Anh cười mà nói với Hướng Du: "Vậy lần này, để em làm chó con nhé."
Nghe câu hỏi của con mình, mẹ Tống im lặng một lúc rồi trả lời: "Tùy người thôi con à. Con xem, nếu là con, dù có thất hứa với mẹ bao nhiêu lần mẹ cũng sẽ tha thứ. Ai bảo Hoài Thời là con trai của mẹ chứ?"
"Con muốn tin cô ấy."
Tống Hoài Thời nhìn chằm chằm lên trần nhà, giọng anh khàn đặc:
"Mẹ, có thể để cô ấy lại đến gặp con và hứa với con một lần nữa không? Thất hứa cũng không sao."
Mẹ Tống rất muốn biết cô gái khiến con trai mình yêu thích đến như vậy là người như thế nào.
Bà nghĩ chắc hẳn cô bé là một người rất đặc biệt.
Bà nhớ lại đêm hôm đó, Hoài Thời vui vẻ trở về nhà, không giấu nổi nụ cười trên mặt
Bà tò mò, liền hỏi một câu.
Anh mỉm cười, nói ——
"Có một cô bé khen đồ ăn mẹ làm rất ngon.".
Bà nghĩ cô bé đó chắc là người mà giờ đây con trai bà đang nhớ mãi không quên.
Lễ kỷ niệm mừng 50 năm ngày thành lập trường Du Trung, anh nhận được thư mời từ thầy Giang.
Tống Hoài Thời trở về trường cùng với Lục Giai Tuệ.
"Giờ cậu còn thích Hướng Du không?"
Lục Gia Tuệ đứng bên cạnh hỏi.
Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Lục Giai Tuệ nhắc đến cái tên mà lâu rồi anh chưa nghe thấy.
Cô ấy nói rằng dường như mình đã phát hiện ra lý do tại sao năm đó Hướng Du muốn chia tay.
Tống Hoài Thời hỏi: "Lý do gì?"
Lục Giai Tuệ nói: "Có lẽ là vì mẹ cô ấy. Năm lớp 12, mẹ Hướng Du bị bệnh qua đời. Mình không biết liệu có phải hoàn toàn vì lý do này hay không, nhưng chắc chắn có ảnh hưởng một phần."
Tống Hoài Thời im lặng.
Đây là một điều mà anh không hề biết.
Ở bên tai, Lục Giai Tuệ vẫn đang lẩm bẩm: "Mình nói thật đấy, nếu cả hai vẫn còn tình cảm với nhau thì cậu nên chủ động một chút đi?"
"Tớ nghĩ rằng năm đó điểm số của cậu sa sút cũng là một lý do đấy?"
"...."
Anh thất thần, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra hồi cấp ba.
"Cậu thật sự không định đi tìm Hướng Du nữa sao?"
Nghe thấy câu này, Tống Hoài Thời mím chặt môi, không biết phải nói gì.
Dường như thấy anh lâu quá không phản ứng, Lục Giai Tuệ tức giận.
Cô ấy hạ thấp giọng: "Tống Hoài Thời, tớ đang nói chuyện với cậu đó!"
Tống Hoài Thời cuối cùng cũng có chút phản ứng, cậu liếc nhìn Lục Giai Tuệ, mắt hơi cụp xuống: "Gì cơ?"
"Cậu có nghe tớ nói không?"
Cậu cụp mắt: "Nghe rồi."
Anh vẫn luôn lắng nghe.
"Nghe rồi mà cậu không——"
"Giai Tuệ." Tống Hoài Thời mở miệng ngắt lời cô.
Anh cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉa mai nói: "Tớ yêu cô ấy, nhưng liệu cô ấy còn yêu tớ không?"
Tôi dựa vào đâu mà tự tin rằng bao nhiêu năm qua cô ấy vẫn còn yêu tôi?