Tống Hoài Thời đi trước dẫn đường, Hướng Du đi theo sau.
Do lượng người quá đông, chen chúc xô đẩy lẫn nhau.
Hướng Du không để ý đến dưới chân, bị vướng vào chân người khác mém vấp ngã. Đúng lúc này, những người phía sau cũng chen lấn tới khiến cô không kịp phản ứng loạng choạng lao về phía trước.
Hướng Du thót tim, theo bản năng nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó mặt cô va vào người ai đó, phát ra một tiếng "bụp".
Cô cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc mềm mại trên má mình.
"Không sao chứ?"
Hướng Du ngước lên, đối diện ánh mắt đầy lo lắng của Tống Hoài Thời.
Cô hơi cụp mắt xuống, cổ tay mình vẫn đang bị anh nắm lấy.
Những ngón tay của anh trắng nõn, như là da của người bệnh.
Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào đầu mũi.
Hướng Du giật mình ngẩng đầu lên.
Ngón trỏ và ngón giữa của Tống Hoài Thời đang áp sát vào chóp mũi cô.
Ngón tay anh toát ra hơi lạnh, khiến cô rùng mình.
Tống Hoài Thời thu tay khỏi mũi cô, hỏi: "Có bị đau không?"
Hướng Du đưa tay xoa xoa mũi, ngại ngùng cười: "Không sao, không sao."
Anh không hề rút lại bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô mà bình thản xoay người lại. Tống Hoài Thời nhẹ nhàng dùng lực, Hướng Du cũng theo quán tính bước về phía anh.
"Đi theo tớ."
Tống Hoài Thời không ngoái đầu lại.
Hướng Du lén lút nhìn lên, bóng lưng rộng rãi của Tống Hoài Thời hiện ra trước mắt cô. Mang đến cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng Hướng Du và Tống Hoài Thời cũng bước được vào phòng chiếu.
Lúc đi đến hàng thứ 9, cô mới nhận ra tất cả đều là học sinh của Du Trung. Nhìn về phía trước, không chỉ dãy này mà gần như cả rạp đều là học sinh của Du Trung.
Vì ai cũng đã thay trang phục thường ngày, lại ăn mặc lộng lẫy như vậy nên cô nhất thời không nhận ra họ ngay.
Đây hẳn là những học sinh tham gia hoạt động tình nguyện.
Có vài bạn học sinh ở lớp bên cạnh cũng nhận ra Hướng Du nên mỉm cười chào hỏi cô.
Hướng Du và Tống Hoài Thời ngồi cách nhau vài ghế. Cô vừa ngồi xuống, cô gái thắt bím bên trái đã hớn hở tiến đến gần.
"Người vừa đi cùng với cậu là bạn trai của cậu à? Hình như tớ từng gặp cậu ấy ở trường rồi đấy."
Hướng Du lắc đầu: "Không phải bạn trai của tớ đâu, cậu ấy là học sinh bên ban tự nhiên."
Cô gái cười trêu chọc: "Cậu và cậu ấy có vẻ rất hợp nhau đấy. Đứng cạnh nhau trông đẹp đôi quá đi."
"Ôi, đừng trêu tớ nữa!"
Tuy nói vậy nhưng khóe môi đang cong lên của Hướng Du lại không thể hạ xuống được.
Bộ phim bắt đầu, Hướng Du dụi mắt, dồn hết sự chú ý vào màn ảnh.
Dù phim đã chiếu nhưng người bên phải của cô vẫn không chịu yên, đứng dậy đi ra ngoài rồi quay trở lại.
Cô không để ý nữa mà tập trung nhìn màn hình.
Cho đến khi người bên cạnh khẽ bật cười.
Hướng Du sửng sốt. Giọng nói này rất quen thuộc.
Cô quay người lại, mắt cô chạm phải đôi mắt đầy ý cười của Tống Hoài Thời.
Tống Hoài Thời cười: "Ngơ ra rồi à?"
Hướng Du: "Sao cậu lại ở đây?"
"Đổi chỗ rồi," Tống Hoài Thời nói, "Những người phía trước tớ không quen ai, ngồi đây để trò chuyện với cậu."
Nghe vậy, Hướng Du nhỏ giọng lầm bầm: "Ai lại đến rạp phim để nói chuyện chứ?"
Tống Hoài Thời chỉ cười không nói gì.
Anh hơi nghiêng người sang thì thầm điều gì đó vào tai cô.
Hướng Du đỏ mặt bừng bừng.
Thấy vậy, Tống Hoài Thời bật cười, lười biếng tựa lưng vào ghế. Trên mặt anh nở nụ cười, như một cậu bé hư hỏng đang đắc ý sau khi làm điều nghịch ngợm.
—
Thấy Hướng Du đỏ mặt không nói gì, Tống Hoài Thời cuối cùng cũng nén cười, quay đầu nhìn màn hình.
Cũng không biết có phải vì Tống Hoài Thời ở bên cạnh hay không mà Hướng Du không thể nào tập trung vào bộ phim.
Cô gái tết tóc bên trái đang trò chuyện rôm rả với bạn học, giọng nói tuy nhỏ nhưng tâm trí Hướng Du đã bay xa vạn dặm.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi rời mắt đi, lặng lẽ quay sang bên cạnh nhìn Tống Hoài Thời.
Trái ngược với suy đoán của cô, không có cuộc chạm mắt nào xảy ra. Tống Hoài Thời chống tay lên má, tay kia đặt lên tay vịn ghế, nhắm mắt lại, nụ cười thường ngày trên môi đã chẳng thấy đâu.
Anh đã ngủ quên.
Hướng Du không ngại ngùng gì nhìn anh chăm chú, hành động ngày càng táo bạo hơn. Có lẽ vì nghĩ rằng Tống Hoài Thời đang ngủ nên những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cô cũng nảy sinh.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tống Hoài Thời, một ý nghĩ "bất chính" hiện lên trong đầu.
Hướng Du ngồi trên ghế đấu tranh tâm lý một lúc lâu, có lẽ vì "con giun trong đầu" đã chiến thắng lý trí, cô từ từ đưa tay ra.
Rạp chiếu phim tối om, mọi người đeo kính 3D càng khó nhìn rõ xung quanh.
Bàn tay cô ngày càng tiến gần hơn.
Lý trí của cô bị cuốn trôi, lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay của Tống Hoài Thời.
Mu bàn tay anh lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với cô, hai bàn tay chạm nhau như sự tiếp xúc của băng và lửa.
Tim Hướng Du đập thình thịch, môi mím chặt.
Cô cảm thấy như có mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
Chỉ sau vài giây, cô vội vàng rụt tay lại.
Dựa lưng vào ghế, Hướng Du lo lắng nhìn xung quanh.
Thấy mọi người xung quanh đều đang chăm chú xem phim, cô mới an tâm.
Như một đứa trẻ cảm thấy lo lắng sau khi làm điều gì sai trái.
Khóe môi cô từ từ cong lên, nụ cười từ từ hiện trên khuôn mặt.
Cô đã nắm được tay anh rồi.
Bộ phim kết thúc, giai điệu du dương của bài hát cuối phim vang lên, rạp phim chợt bừng sáng.
Tống Hoài Thời chậm rãi mở mí mắt, khẽ cử động người.
Hướng Du vừa chào tạm biệt cô gái thắt tóc bên cạnh, quay sang đã thấy Tống Hoài Thời đứng dậy.
Tống Hoài Thời nhìn xung quanh: "Tớ ngủ quên."
Huớng Du vẫn cảm thấy có chút áy náy về hành động của mình lúc nãy, không tự nhiên mà nói "Ừm" một tiếng.
Tống Hoài Thời không để ý, chỉ cười và giải thích tối hôm qua ôn bài quá khuya nên vừa rồi mới ngủ gật.
Hai người sóng vai bước ra khỏi rạp chiếu phim, bởi vì dòng người đông đúc nên Hướng Du vô tình lùi lại sau Tống Hoài Thời vài bước.
Cô cúi mắt nhìn bàn tay buông thõng bên hông của Tống Hoài Thời, trên má lại chậm rãi hiện lên sắc hồng.
Cô đã làm một điều nghịch ngợm.
Lúc Tống Hoài Thời không hay biết,
Cô đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Một bí mật nho nhỏ, không ai hay biết.
Gió thu thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt lùa vào cổ áo khiến Hướng Du rùng mình.
Tống Hoài Thời chú ý tới thay đổi nhỏ của cô, chậm rãi đứng sang một bên để che gió cho cô.
Hiệu quả không rõ rệt, nhưng ít nhiều cũng giúp cô bớt lạnh hơn.
Trái tim vốn bị Hướng Du đè nén lại không nhịn được khẽ rung động
Đến trạm xe buýt, vừa vặn chiếc xe số 10 chạy đến. Hướng Du bước vài bước về phía trước, định quay lại chào tạm biệt Tống Hoài Thời, nhưng khi ngoảnh đầu lại, cô thấy anh vẫn đứng sau mình.
Hướng Du:??
Tống Hoài Thời vẫn nở nụ cười: "Nhìn gì vậy? Lên xe đi."
Hướng Du: "..."
Cái gì cơ??
Cô bỗng chốc bối rối.
Chiếc xe buýt chao đảo vì cua gấp, vai cô vô tình va vào vai Tống Hoài Thâm, khiến cô loạng choạng ngã về phía anh. Khi ấy, cô mới giật mình nhận ra.
Ơ, mình đang cùng Tống Hoài Thời đi cùng một chuyến xe về nhà.
Ơ-hả? Tại sao Tống Hoài Thời lại ngồi cùng chuyến với cô?
Cô nghiêng đầu lại, nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
Tống Hoài Thời nhận ra ánh mắt của cô, cười nói: "Sao vậy?"
Hướng Du nhướng mày: "Cậu lên xe buýt làm gì?"
Nhà của Tống Hoài Thời ở gần rạp chiếu phim, lẽ ra không cần đi xe buýt, huống hồ đây còn là tuyến xe ngược chiều nhà anh.
"Còn có thể làm gì?" Tống Hoài Thời nói: "Anh đưa em về nhà chứ sao."
Hướng Du: "..."
Cho đến khi xuống xe, cô vẫn không thể hiểu nổi lý do.
Hôm nay Tống Hoài Thời có vẻ khác thường.
Hai người đi dọc góc phố, thỉnh thoảng gặp vài người bán hàng đang đẩy xe. Đồ ăn trên quầy có mùi rất thơm, lan tỏa khắp không gian.
Hướng Du hít một hơi.
Cô không thích ăn những món đồ ăn đường phố này vì cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe.
Tống Hoài Thời lại tưởng cô thích, liền hỏi: "Em muốn ăn không?"
Hướng Du lắc đầu: "Không tốt cho sức khỏe."
Tống Hoài Thời cười: "Em quan tâm cho sức khoẻ quá nhỉ."
Hướng Du không đáp lời, cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, không biết đây là sự thật hay do cô tự ảo tưởng, nhưng nó như làn khói nhẹ nhàng lan tỏa trong tâm trí.
Ngay khi một chiếc xe đạp suýt lao vào Hướng Du, Tống Hoài Thời nhanh tay kéo cô sang một bên, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Tống Hoài Thời: "Cẩn thận."
Bùm——
Giống như sợi dây cung cuối cùng bị kéo căng, Hướng Du ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tống Hoài Thời, không chớp mắt.
Tống Hoài Thời giật mình: "Em làm sao vậy?"
"Tống Hoài Thời." – Hướng Du gọi tên anh.
"Hả?" Tống Hoài Thời nhướng mày.
Hướng Du hít một hơi thật sâu, mấp máy môi, giọng nói vang lên trong trẻo, hơi thở có chút run rẩy—
"Có phải anh... có chút thích em không?"
——
Đối diện với sự im lặng của Tống Hoài Thời, Hướng Du đành lùi một bước, tính nói gì đó để làm dịu bầu không khí.
Cô hé miệng, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn nơi đầu lưỡi.
"Vậy còn em?"
Tống Hoài Thời quay lưng về phía con đường, một tay đút vào túi quần, hơi nghiêng đầu, khoé môi nở nụ cười lười biếng.
Anh cúi người tiến đến gần phía Hướng Du, khoé môi cong lên càng cao: "Còn em, Hướng Du? Em cũng có chút thích anh, phải không?"
Tiếng gió mùa thu rít lên, tiếng xe cộ qua lại và tiếng trò chuyện lơ đễnh vang vọng bên tai.
Hướng Du rũ mắt xuống, hai tay siết chặt trước ngực, thậm chí không dám nhìn anh.
Cô không biết liệu có phải do cô tự mình đa tình hay không, liệu người đó có thích cô không hay tất cả những điều này chỉ là ảo giác do chính cô vẽ ra.
Lòng cô bồn chồn, đầu ngón tay bắt đầu run nhẹ.
Tống Hoài Thời giơ tay chạm nhẹ vào vành tai cô, đôi mắt cũng cụp xuống, hàng mi rủ xuống tạo thành bóng râm: "Lúc đầu, anh không hoàn toàn ngủ thiếp đi, hoặc nói đúng hơn, giấc ngủ của anh rất nông."
Hướng Du ngẩn người.
"Anh có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh, âm thanh không hoàn toàn lấn át ý thức của anh, bao gồm cả em ở bên cạnh."
Hướng Du nín thở, trái tim lo âu đập thình thịch.
Tống Hoài Thời lại cúi thấp đầu, nhấc mí mắt nhìn thẳng cô.
"Cho nên anh cũng có thể cảm nhận được, nếu em thực sự thích anh," Tống Hoài Thời cười, "thì cũng khá tốt."
Giọng điệu của thiếu niên pha chút trêu chọc, nhưng không khó để nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói.
Anh nói: "Vì anh cũng thích em."