Cô gái ngước lên, ánh mắt kiên định không chút né tránh nhìn anh.
Càng nhìn lâu, phòng tuyến trong lòng Tống Hoài Thời càng sụp đổ.
Nếu cô ấy có một chút lưỡng lự, một chút né tránh, có lẽ anh đã không đau khổ đến vậy.
Nhưng ánh mắt và giọng điệu của cô lại vô cùng kiên định, như thể đây là quyết định cuối cùng của cô, sẽ không bao giờ thay đổi.
Giằng co một lúc, không ít bạn học xung quanh đã chú ý đến động tĩnh của họ.
Lục Giai Tuệ thậm chí không tin vào mắt mình, há hốc miệng nhìn hai người.
Tống Hoài Thời xuống xướng trước, anh nhẹ giọng hỏi: "Đừng chia tay được không?"
Thần sắc thiếu niên ảm đạm, hạ giọng nài nỉ. Hướng Du thật không ngờ anh lại có bộ dạng như này.
Cô cảm thấy như bản thân sắp phát điên. Nếu không rời khỏi đây ngay, cô sẽ không thể kiềm được mà mềm lòng trước anh.
Hướng Du nhẹ nhàng nói câu "Xin lỗi", rồi lập tức bước đi không hề do dự.
Ngay sau khi quay lưng, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Cô đã không kìm được.
Nhưng ít nhất, cô đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.
Tống Hoài Thời sững sờ tại chỗ, người cứng đờ không động đậy.
Lục Giai Tuệ thấy không đành lòng, tiến lên vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi: "Có thể Hướng Du gặp chuyện gì đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta về hỏi thử xem sao."
Tống Hoài Thời lắc đầu, giọng khàn khàn: "Thôi đừng."
Anh nhìn vào đám đông, trong đó lẫn lộn với dáng người nhỏ bé của Hướng Du. Anh mở miệng, giọng đầy sự thất vọng: "Những lời cô ấy nói đều là kết quả của sự suy nghĩ kỹ lưỡng."
Cô ấy đã suy nghĩ rất lâu, nên mới quyết định chia tay.
—-
Về đến ký túc xá, Lục Giai Tuệ cũng muốn dò hỏi Hướng Du về chuyện giữa cô và Tống Hoài Thời.
Nhưng Hướng Du như bị kích động, cả tối không nói một lời.
Cuối cùng, nghĩ đến việc hôm nay cô tâm trạng không tốt, họ cũng không hỏi thêm.
Trong những ngày tiếp theo, Tống Hoài Thời luôn đến lớp tìm Hướng Du.
Nhưng quyết định của Hướng Du đã không thể thay đổi, hơn nữa cô cho rằng bản thân không có tư cách để níu kéo, chia tay là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Lần cuối cùng Tống Hoài Thời đến tìm Hướng Du, cô đưa cho anh một mẩu giấy.
Hướng Du nói: "Đừng đến tìm em nữa."
Tống Hoài Thời đợi cô đi rồi mới mở giấy ra xem.
Giấy vẫn được gấp theo cách mà họ từng dùng để truyền tin, đây có lẽ đã trở thành thói quen.
Anh cúi đầu nhìn, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt:
"Nếu chúng ta tiếp tục dung túng lẫn nhau, mọi chuyện sẽ càng tệ thêm."
Tống Hoài Thời cất tờ giấy, mắt đỏ hoe.
Anh không thể tiếp tục làm phiền cô nữa.
Dáng lưng thiếu niên thẳng tắp, nhưng trong lòng đã gục ngã.
—
Từ ngày đó, Tống Hoài Thời không còn đến tìm Hướng Du nữa.
Nhưng cũng từ ngày đó, anh bắt đầu sa sút.
Thành tích của anh tụt dốc không phanh, thậm chí rơi xuống ngoài top 20, trên lớp cũng không tập trung, khi giáo viên gọi anh đứng lên trả lời câu hỏi, anh đều đang lơ đễnh.
Sự sa sút của Tống Hoài Thời khiến nhiều thầy cô lo lắng.
Trước đây chỉ là sai lầm, nhưng bây giờ dường như anh đã hoàn toàn mất đi hứng thú học tập.
Hướng Du nghe tin này cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô không thể quay lại tìm anh. Nếu cô quay lại, mọi nỗ lực trước đây đều tan thành mây khói.
Lục Giai Tuệ tìm gặp Tống Hoài Thời, không vòng vo mà hỏi thẳng: "Có phải vì chia tay Hướng Du nên cậu mới buông thả bản thân không"
Cô ấy nghĩ rằng Tống Hoài Thời sẽ gật đầu, nhưng không.
Tống Hoài Thời chậm chạp thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên, cười nhẹ: "Không phải."
Anh nói: "Tớ chỉ là học không nổi, hoàn toàn học không nổi."
Giọng nói của chàng trai đầy sự u buồn, nghe mà lòng người nhói đau.
Lục Giai Tuệ không ở lại lâu, lập tức rời đi.
Cô suýt nữa thì không kìm được, dù sao Tống Hoài Thời cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn của cô. Từ bé đến lớn cậu luôn là con cưng của trời, luôn là trung tâm của sự chú ý. Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy trạng thái ngày càng sa sút của anh, ánh sáng trong mắt và nụ cười trên môi cậu đều biến mất.
Là bạn của cả hai, cô vốn không nên xen vào chuyện này. Nhưng cô thật sự không thể chịu nổi.
Trong giờ tự học, cô khẽ nói với Hướng Du về tình trạng của Tống Hoài Thời, muốn xem phản ứng của cô ấy thế nào.
Nhưng điều khiến cô thất vọng là phản ứng của Hướng Du rất thờ ơ.
Lục Giai Tuệ bực bội trong lòng, không kìm được mà trực tiếp nói: "Tiểu Du, hai người thực sự chỉ vì Tống Hoài Thời điểm kém mà chia tay sao? Hay còn có ẩn tình gì? Hay là cậu nói cho tớ nghe đi, chuyện của hai người xảy ra quá đột ngột, ai cũng không ngờ tới. Hay là cậu nói cho tớ lý do đi?"
Hướng Du tay vẫn viết không ngừng: "Không có gì, chỉ là cảm thấy không còn thích nữa."
Lục Giai Tuệ nghẹn lời.
Cô ấy im lặng một lúc, rồi cẩn thận nói: "Nhưng những chuyện như thế này vẫn nên nói rõ ràng chứ, cậu xem, cậu và Tống Hoài Thời chia tay cũng không nói rõ lý do. Bây giờ trạng thái của cậu ấy thật sự không tốt, cậu biết đấy cũng đã lớp 12 rồi, để cậu ấy mang nỗi lòng thế này thì không hay. Hay là hai người thẳng thắn nói rõ lần cuối đi?"
Hướng Du ngẩng đầu, nhìn Lục Giai Tuệ với vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự không còn gì để nói đâu Giai Tuệ, tớ thực sự chỉ là không thích nữa, không có lý do gì cả. Hơn nữa Giai Tuệ..."
Cô nói từng từ một: "Trạng thái hiện tại của cậu ấy, tớ không có tư cách cũng không có lập trường để can thiệp. Chúng tớ đã chia tay rồi, nên chuyện này thật sự không liên quan đến tớ nữa."
Hướng Du cảm nhận được giọng mình nặng nề, dù đang nói chuyện với Lục Giai Tuệ. Lục Giai Tuệ không chỉ là bạn của cô, mà còn là thanh mai trúc mã của Tống Hoài Thời.
Nhưng cô không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đẩy anh ra xa nhất có thể.
Quả nhiên, sau khi Hướng Du nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Lục Giai Tuệ cũng tối sầm lại.
Cô nhíu mày, nhìn Hướng Du: "Hướng Du, tớ nghĩ những lời cậu nói hơi quá đáng rồi."
Hướng Du biết cô ấy không vui.
Lục Giai Tuệ nói: "Tớ biết tớ không có quyền can thiệp vào chuyện này, là bạn thì tốt nhất là không nên cố gắng can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác."
"Nhưng Hướng Du cậu là bạn của tớ, Tống Hoài Thời cũng vậy. Hiện tại trạng thái của cậu ấy rất tệ, khiến người khác lo lắng, vì vậy tớ mới đến tìm cậu và xen vào chuyện mà tớ không nên can thiệp."
"Tớ rất lo lắng cho cậu ấy, cũng lo lắng cho cậu. Hai người kết thúc một cách mơ hồ, trạng thái cậu ấy không tốt, trạng thái của cậu cũng không tốt. Vì vậy tớ hy vọng cậu có thể nhân cơ hội này nói rõ ràng với Hoài Thời, như vậy cả hai mới có thể điều chỉnh trạng thái của mình."
"Cậu nói chỉ là không thích nữa, mơ hồ buông tay, Hướng Du, cậu đang chơi đùa với cậu ấy sao?"
Hướng Du thở dốc, ánh mắt dần dần tập trung vào Lục Giai Tuệ.
Cô không biết mình có nên giải thích hay không, nhưng dường như cô đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Cô nói: "Là do mới mẻ, cảm giác mới mẻ đã không còn nữa."
Vừa nói xong, cô đã biết mình không nên kích động Lục Giai Tuệ như vậy.
Quả nhiên Lục Giai Tuệ nghe thấy liền đứng phắt dậy, thu hút sự chú ý của không ít học sinh trong lớp.
Lục Giai Tuệ từng từ từng chữ nói: "Hướng Du, cậu không nên như vậy."
Lục Giai Tuệ thực ra không nói nặng lời, nhưng ánh mắt thất vọng cuối cùng đó đã làm tổn thương Hướng Du.
Hướng Du biết cô ấy đã tin vào lời nói của mình, dù đó chỉ là lời nói dối.
Câu nói đó là lời vô tình thốt ra, lúc đó Hướng Du chỉ muốn đẩy Tống Hoài Thời ra xa hơn, đẩy anh khỏi thế giới của mình, đẩy khỏi tầm chú ý của mình.
Cô cũng chỉ muốn ngăn cản Lục Gia Tuệ truy vấn thêm, sợ rằng bản thân sẽ lộ ra sơ hở.
Hành động của cô đã ảnh hưởng đến nhiều người.
Hướng Du và Lục Giai Tuệ đã cãi nhau.
Hiện tại Khương Vận không ở trường, cô bị bệnh cần phẫu thuật nên vẫn còn ở bệnh viện.
Tính cách của Hướng Du là như vậy, cô không muốn giải thích những chuyện này, cũng không chủ động. Còn Lục Giai Tuệ vẫn đang giận, đương nhiên cũng không muốn tìm cô.
Mối quan hệ giữa cô và Lục Giai Tuệ ngày càng lạnh nhạt vì không có Khương Vận ở giữa làm người hòa giải.
Lục Giai Tuệ đi tìm Tống Hoài Thời, hàng ngày cùng anh và vài người bạn từ thời trung học ăn cơm.
Hướng Du thấy thế cũng tốt, có Lục Giai Tuệ ở bên, tâm trạng của Tống Hoài Thời sẽ khá hơn nhiều, cô ấy cũng có thể chăm sóc anh ấy phần nào.
Chờ sau này, Tống Hoài Thời sẽ dần dần buông bỏ cô, bắt đầu một cuộc sống mới.
"Tuổi mười bảy đầy hoang đường này, cùng mối tình dang dở đầy tiếc nuối ấy, hãy để tất cả được chôn vùi trong năm nay đi."