Hiểu Thiên nghe vậy, có chút không hiểu vì sao tay mình lại run lên. Có thể là vì lãnh khí toát ra từ người anh. Cũng có thể là vì...
Đơn giản chỉ là vì sự cuồng ngạo tựa hồ như kẻ nắm quyền toàn năng của Mạc Thuần Uy.
Hiểu Thiên cố nén sự sợ hãi, lấy lại bình tĩnh. Phải! cô cần phải bình tĩnh.
Cô là Diane Hiểu Thiên của tổ chức mật, là Vô Sát ai cũng phải sợ, là Vô Ảnh ai cũng phải sùng bái. Vậy thì cớ làm sao cô lại phải sợ một Mạc Thuần Uy chỉ vì một câu nói của anh ta chứ?
Hiểu Thiên ngẩng cao đầu, thẳng lưng nhìn vào Mạc Thuần Uy, cao giọng nói: “Mạc lão đại. Anh cũng thật là chính nhân quân tử, vào phòng con gái nhà người ta, rồi lại ngang nhiên bảo người ta cởi đồ. Liệu có phải hay không...” Hiểu Thiên dừng lại, ánh mắt có điểm một vài tia chế giễu bắn về phía Mạc Thuần Uy đang chễm chệ ngồi trên giường “của mình”: “Anh lâu quá không được giải tỏa, nên đang đói bụng ăn quàng?”
Mạc Thuần Uy vẫn ngồi trên mép giường, khí chất lãnh mặc mà nguy hiểm, khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Tôi không có ý kiến nếu cô tự nhận mình là thứ mà có thể đói bụng ăn quàng.”
Vừa nói, Mạc Thuần Uy vừa đứng dậy, bước chân chậm mà vững vàng bước về phía Hiểu Thiên. Chiếc quần âu đen vừa được đo may tỉ mỉ, ôm lấy hai chân mạnh mẽ, qua chiếc quần âu kia ta cũng có thể dễ dàng nhận ra được cơ bắp dày dặn đang cuồn cuộn. Đôi giày da đen bóng loáng được đóng riêng cho Mạc Thuần Uy, trên thế giới chỉ không có lấy đôi giày thứ hai, mỗi một bước chân anh di chuyển, là trong căn phòng lại vang lên tiếng giày, làm cho không khí tăng lên thập phần quỷ mị.
Trên môi anh vẫn nở nụ cười vừa băng lãnh, lại mang theo vài phần giếu cợt, tựa hồ như kẻ đi săn nhắm được con mồi ưng ý. Suy nghĩ này khiến cho hai chân của Hiểu Thiên không tự giác mà bước lùi về phía sau một bước.
“Anh...” Hiểu Thiên nhìn thấy Mạc Thuần Uy bước về phía mình thì nước ực một ngụm nước bọt, sau đó trấn tĩnh, nói tiếp: “Anh đừng qua đây.”
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ. Hiểu Thiên không hiểu lý do tại sao bản thân cô lại đột nhiên trở nên sợ hãi một người đến như vậy. Chỉ là từ tận sâu trong tiềm thức, có một cái gì đó thôi thúc cô hãy tránh xa anh ra, thật sự... có cái gì đó đang ngày càng lớn lên trong cô.
Bàn tay của Hiểu Thiên vô thức nắm lấy một góc khăn tắm trên mép ngực cao ngạo nghễ. Dường như là sợ nó rơi ra vậy. Hành động này của cô vô tình lại khiến Mạc Thuần Uy cảm thấy rất có hứng thú, muốn tiếp tục cô đùa giỡn cô thêm một lúc.
Thật giống...
Mỗi lần Mạc Thuần Uy anh trừng mắt ép cô ấy làm một việc gì đó, thì cô ấy lại bướng bỉnh, suy nghĩ ra đủ thứ có thể xảy ra. Sau đó lại bày ra đủ trò để trốn tránh việc đó.
Mạc Thuần Uy nhướng mày một cái, sau đó dừng chân trước mặt Hiểu Thiên. Sau lưng Hiểu Thiên đã là bức tường nên không thể lùi về phía sau thêm được nữa.
Một tay Mạc Thuần Uy chống trên đầu Hiểu Thiên, một tay đưa tới nắm lấy cằm của cô. Nâng lên: “Đừng qua? Cô ra lệnh cho tôi sao?” Ngừng một lát, Mạc Thuần Uy lại tiếp tục nói: “Trên đời này, chưa có kẻ nào dám ra lệnh cho Mạc Thuần Uy này. Cô... là kẻ đầu tiên đấy.”
Sau đó, Mạc Thuần Uy cúi người, ghé sát tai Hiểu Thiên, bạc môi mỏng khẽ hé mở: “Cô nói xem, bây giờ... tôi nên xứ lý cô thế nào?”
Vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy cằm Hiểu Thiên nhanh như chớp đưa xuống dưới phần bụng của Hiểu Thiên, bắt lấy cổ tay cô.
Hai mắt Hiểu Thiên trừng lớn nhìn thẳng vào Mạc Thuần Uy.
Không thể nào...
Hắn có thể nhanh đến như vậy. Tốc độ ra tay của cô luôn luôn đạ vô cùng nhanh, đến mức cả máy đo tốc độ của tổ chức còn không đo nổi, cô trước giờ cũng vô cùng tự hào về bản thân. Nhất là tốc độ giết người.
Cô có thể giết một người chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức người đó dù đã bị giết nhưng tim vẫn còn đập, miệng vẫn còn đang nói, và trong một khảnh khắc, đến bản thân kẻ bị giết vẫn còn chưa nhận ra là đã bị sát hại.
Vậy thì tại sao?
Hiểu Thiên khó tin đưa mắt nhìn xuống bên dưới, ở trước bụng cô, bàn tay to lớn của Mạc Thuần Uy đang nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn tinh tế của Hiểu Thiên.
Anh nắm lấy tay cô, như đang cầm một thứ gì đó rất dễ dàng. Trong khi thật sự là, cô đang dùng hết sức mình để chống cự lại.
Anh ta...
Thật sự không còn là con người nữa rồi.
Mạc Thuần Uy cầm lấy tay Hiểu Thiên, nhẹ nhàng đưa lên trước mặt, trong kẽ tay của cô có một chiếc kim châm rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhận ra.
Đây là loại kim châm có độc tố gây hại trực tiếp lên máu, nó làm gián đoạn sự lưu thông của máu đến tim, sau đó sẽ làm co thắt động mạnh và cơ hoành, gây ra cảm giác nghẹt thở nhưng lại không thể chết.
Người trúng phải độc này sẽ chịu cơn đau dày vò, đến mức sống không bằng chết.
Đương nhiên, người chế ra loại độc này chính là chị em tốt của cô, Huyền Dao, tên đầy đủ trong tổ chức là Namida Huyền Dao.
(Na: Hắc hắc... ai có ý kiến gì về cái tên không? *cười*)
Huyền Dao là người có kỹ năng về y học đứng đầu của tổ chức. Ít hơn Hiểu Thiên hai tuổi và là chị em tốt của cô, có thể nói còn tốt hơn cả ruột thịt.
Hay đúng hơn...
Là Hiểu Thiên cô chưa từng biết đến hai chữ “ruột thịt” có cảm giác như thế nào.
Nhưng đây là loại độc mà chỉ duy nhất Vô Sát có, bởi Huyền Dao chỉ chế tạo nó vì Vô Sát, vậy nên đây là loại độc mà trên thế giới không hề có thuốc giải ngoài cô. Bởi vì Huyền Dao khi chế tạo ra độc dược thì luôn chế kèm cả thuốc giải đưa cho cô.
Cho nên...
Cô đã định nhân cơ hội này để ép Mạc Thuần Uy tìm hiểu ra thân phận của mình. Sau đó sẽ quy ẩn, đi tới một nơi không ai biết tới, sống một cuốc sống an nhàn, qua ngày.
Đó là ước mơ của cô. Cũng là ước mơ của Huyền Dao.
Nhưng dường như ước mơ đó quá xa vời rồi. Đây là lần thứ hai ám sát bị thất bại, lại còn là cùng một đối tượng. Chuyện này quả thật chưa từng có trong trí nhớ của Hiểu Thiên.
Hơn nữa bị Mạc Thuần Uy tóm được như thế này...
Hẳn là cô sẽ không có đường sống lần thứ hai!
Đang mông lung suy nghĩ, thì bên tai Hiểu Thiên vang lên một giọng nói trầm thấp khiến cô giật mình, trái tim đang trú ngự nơi lồng ngực cũng có điểm nảy lên bất thường.
“Cô gái. Áo tôi không bị rách.”
Hả?
Hiểu Thiên mở to mắt nhìn Mạc Thuần Uy trước mặt.
Đây là cũng là lần duy nhất cô phải mở miệng khen một người tới hai lần, nhưng khuôn mặt anh ta quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức cô không nhịn được phải than thầm rằng, tại sao trên đời lại có thể sinh ra một loại hoàn mỹ đến tinh tế như vậy?
Khoan đã...
Sau một giây chưa kịp thích ứng thì lúc này Hiểu Thiên mới như chợt bừng tỉnh.
Anh ta nói... áo không bị rách?
Liệu cô có thể hiểu rằng đây là anh đang muốn tha mạng cho mình không?
Hiểu Thiên nhanh chóng lất lại tinh thần, vội cười: “A...haha... đúng vậy. Là nãy tôi nhìn nhầm, cứ tưởng áo của Mạc lão đại bị rách. Hóa ra là tôi hoa mắt rồi. Thật xấu hổ quá.”
Hiểu Thiên vừa nói, vừa thở dài một cái, bộ dạng ra chiều rất khó xử, vừa muốn xin lỗi lại vừa ngại không biết nên nói thế nào.
Mạc Thuần Uy khẽ nhếch lên khóe miệng: “Vậy bây giờ cần làm gì để xin lỗi không? Hiểu Thiên tiểu thư?”
Mạc Thuần Uy là lần đầu tiên thốt ra miệng bốn chữ “Hiểu Thiên tiểu thư”, nhưng lại cảm thấy vô cùng thuận miệng. Thuận miệng đến mức sau khi nói xong, anh mới chợt nhận ra mình vừa nói gì.
Anh vội mím môi, không nói gì thêm. Nhưng trong đáy mắt lại vô tình nổi lên một tia phức tạp.
“Tất nhiên rồi. Mạc lão đại muốn tôi xin lỗi như thế nào tôi đều không chối từ.” Hiểu Thiên mỉm cười, bên má trái lại ẩn hiện lúm đồng tiền xinh đẹp, vành mắt cong lên hình trăng khuyết, quanh người tỏa ra một loại khí chất thanh thuần tựa hồ thần tiên thoát tục. Xinh đẹp nhẹ nhàng đến nao lòng.
Mạc Thuần Uy tự trấn an bản thân, không cần nóng vội. Không cần phải nóng vội. Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa là anh có thể xác nhận cô có phải là cô ấy hay không.
Ngày xưa bác sĩ đã nói, vết sẹo của cô ấy sẽ rất khó có khả năng sẽ khôi phục. Mặc dù Lý gia đã dùng đủ mọi cách, mời tất cả các chuyên gia gia liễu giỏi nhất trên thế giới về để chữa trị cho đứa con gái duy nhất của Lý gia là Lý Hiểu Thiên... nhưng thật sự... vết sẹo hình con bướm trên đùi cô ấy hoàn toàn không thể mờ đi.
Vậy nên anh chỉ cần xác nhận điều đó thì có thể khẳng định, cô có đúng hay không chính là Lý Hiểu Thiên mà anh đang tìm kiếm bấy lâu.
Mạc Thuần Uy ưỡn thẳng lưng, ánh mắt trong bỗng chốc trở nên lạnh băng, anh nghiêm giọng nói: “Cởi ra.”
Na: 1k9 chữ cho chương này. Na thiệt phi phàm *lau mồ hôi*