• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Lưu Ly

“Học trưởng Lambert nhớ ra tớ là ai rồi.” Pohl ghé mặt lại gần dụng cụ quét võng mạc để mở cửa, cũng tiện tay lấy đồ ăn mang về đổ vào một cái chén nhỏ, quay vào phòng ngủ cho Mimi: “Mimi, ăn cơm thôi.”

Trong thang máy, ngón tay Lambert nhẹ nhàng xoa xoa cằm, dùng cùi chỏ đụng Dick một cái: “Người bên cạnh em trai Pohl là hệ gì?”

Trên mặt Dick chợt lóe khó hiểu, trả lời: “Cũng là hệ viễn cổ, sao vậy?”

Nghe vậy, Lambert nhanh chân bước ra khỏi thang máy, đuổi theo Warner, tỏ vẻ hơi thất vọng tiếp lời: “Tớ còn tưởng là hệ phụ trợ.”

“Hệ phụ trợ?” Dick hơi kinh ngạc: “Sao có thể! Trước không nói ký túc xá hệ phụ trợ không ở chỗ này, sau, không phải cậu thấy người ta cõng theo đàn cổ cho nên đoán mò chứ.”

Lambert đột nhiên hơi lúng túng, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

Mà lúc này, ở ký túc xá, Mạc Vấn vẫn không biết có mấy người đang cố gắng vạch trần vỏ bọc của mình, bởi sau khi trở về, cậu lập tức tiến vào thế giới giả thuyết, tiếp tục lựa chọn chiến đấu ngẫu nhiên. Mãi đến nửa đêm, rốt cuộc cậu cũng thành công thăng cấp lên đấu trường trung cấp.

Tình huống ‘Tôi có bóng dáng’ biến mất khỏi bảng xếp hạng đấu trường sơ cấp tất nhiên đã trở thành đầu đề của diễn đàn thế giới giả thuyết. Lần này mọi người đều có cùng suy nghĩ có lẽ người ta đã thăng cấp đến đấu trường trung cấp rồi.

(Lần này không biết khi nào mới có thể nhìn thấy đại thần leo lên bảng xếp hạng. Đấu trường trung cấp ngẫu nhiên không phải dễ thắng như vậy đâu, bởi vì mọi người gần như đều tổ đội cả.) Có người trên diễn đàn phát ra một câu nói như vậy, cũng lấy được không ít sự tán thành của người qua đường. Ai cũng cảm thấy đại thần ngẫu nhiên tổ đội hai người sẽ không tiếp tục gánh nổi chiến tích ngạo nhân như trước nữa.

Nhưng mà bọn họ đã nghĩ nhiều quá rồi.

Sau khi lấy được tinh tệ khen thưởng khi thăng cấp đấu trường, Mạc Vấn cũng ngủ thiếp trong khoang ngủ đông. Cũng đúng thôi, mục đích lúc trước của cậu khi vào thế giới giả thuyết này rất rõ ràng, đó là vì muốn kiếm tiền mà.

Bây giờ tinh tệ đã được chuyển vào tài khoản của cậu, Mạc Vấn tất nhiên không cần tiếp tục liều mạng trên sàn đấu nữa.

Đáng thương đám fan của Mạc Vấn còn đang ngẩng đầu chờ đại thần nhà mình phóng khí thế bá vương, đánh ngã một đám tiểu đệ ở đấu trường trung cấp.

Chẳng qua bọn họ có làm cách nào cũng không ngờ trên đời này sẽ có người chỉ vì số tiền khi thăng cấp đấu trường mà cố ý đi đăng ký tài khoản như vậy.

Hôm sau, Mạc Vấn bị Pohl đánh thức.

Nhìn Pohl đứng bên ngoài, Mạc Vấn mở khoang ngủ đông ra, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ chào hỏi: “Pohl, sao dậy sớm như vậy.”

Pohl nhìn Quang Não, lại nhìn cái người còn chưa tỉnh ngủ hẳn, lắc đầu cười khổ: “Còn nói sớm? Chúng ta đã không còn thời gian ăn sáng rồi, cậu nhanh đi rửa mặt rồi chúng ta đi học.”

Đi học? Trên mặt Mạc Vấn chợt lóe kinh ngạc. Cậu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, lại dùng tốc độ nhanh nhất cùng Pohl đến lớp.

Trong tương lai sẽ dạy kiến thức gì cho học viên đây, đúng là Mạc Vấn có chút chờ mong.

Có điều, tại sao nhập học lại không có ai thông báo vậy?

“Cậu không biết chương trình học phải tra trên trang mạng học viện sao?”

Pohl ngồi cùng chỗ với Mạc Vấn, sợ nói chuyện sẽ bị giáo sư sau khi vào cửa nhìn thấy, cho nên cậu ta chỉ có thể che che giấu giấu: “Mỗi khi đến học kỳ mới thì trên mạng sẽ thả ra chương trình học của mỗi hệ.”

Mạc Vấn gật gật đầu, sau đó cậu vừa vặn nhìn thấy một vị nữ giáo sư từ cửa thang máy bước tới.

Thật sự là nữ giáo sư mà không phải người máy nghề nghiệp.

Pohl rõ ràng cũng nhìn thấy, trong mắt chợt lóe vui mừng: “Toàn ban giáo chỉ có duy nhất một nữ giáo sư vậy mà lại đến dạy lớp chúng ta.”

“Cậu thích?” Mạc Vấn hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.

Pohl trừng Mạc Vấn: “Tớ không có luyến mẫu tình kết*, cảm ơn.”

(*chỉ những người yêu và bám mẹ quá mức, hay những người có thiện cảm với những mẫu người có nét giống với mẹ mình- đại khái vậy)

“Vậy sao cậu lại vui vẻ như vậy?” Tiếp tục nhẹ giọng.

“Hết cách rồi, khi nhìn thấy nữ giới theo thói quen sẽ cảm thấy phấn khởi. Đừng nói với tớ cậu không giống vậy.”

Mạc Vấn trầm mặc.

Nếu như tôi giống cậu, cứ hễ thấy phụ nữ lại ha ha cười ngây ngô, thì có lẽ Mạc Tri cũng sẽ không muốn gọi tôi một tiếng anh hai đâu.

Sau khi Pohl dứt lời, nữ giáo sư cũng bước chân vào phòng học, tiếng vỗ tay cũng theo đó mà vang lên.

Mạc Vấn nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người đều vỗ tay rất ra sức, vì không muốn trở thành kẻ lạc loài trong dám đông, cậu cũng học theo mọi người, hăng hái vỗ tay.

Nữ giáo sư mỉm cười để mọi ngươi yên tĩnh lại, rồi mới bắt đầu tự giới thiệu.

“Chào các tân sinh hệ viễn cỗ. Các trò có thể gọi tôi là giáo sư An. Trong vòng một năm nay, tôi sẽ là giáo viên giảng bài chính của các trò.”

Ngày đầu tiên đi học, vì để quen thuộc với những gương mặt mới trong lớp, giáo sư đưa ra ý kiến muốn điểm danh.

Trước đó khi mọi người điểm danh thì chỉ cần hô lên một tiếng ‘có’ là được, nhưng đến lượt Mạc Vấn, cậu lại được giáo sư ‘tận tình săn sóc’.

“Mạc Vấn? Là Mạc Vấn đứng đầu kia sao? Hóa ra là ở trong lớp chúng ta.” Giáo sư An nhìn Mạc Vấn khen ngợi: “Có thể mời trò đứng lên chia sẻ với những bạn học khác bí quyết để có được thành tích tốt như vậy không?”

Tra cứu trên mạng, đọc thêm nhiều sách.

Mạc Vấn lúng túng ho khan lấy giọng, không thể làm gì khác hơn là qua loa nói cậu làm sao đọc sách, làm sao học thuộc lòng nội dung trong sách.

Giáo sư An thấy học bá cố gắng, cần cù như vậy, nụ cười trên mặt càng lúc càng nhiều, cuối cùng mới thỏa mãn gật gật đầu để Mạc Vấn ngồi xuống.

Tuy Mạc Vấn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng tới chỗ mình, nhưng cậu vẫn đoan chính ngồi xuống, vững vàng, thẳng lưng.

Sau khi đã tương đối quen thuộc với mọi người, rốt cuộc giáo sư An cũng bắt đầu giảng bài.

Hiện nay đi học đã không còn sử dụng bảng đen nữa, giáo sư An chỉ cần đơn giản thao tác trên bục giảng thì trong không trung đã trồi lên hai chữ “Viễn cỗ” vừa to vừa rõ ràng.

“Có lẽ kiến thức cơ bản mọi người cũng đã nắm vững. Mọi người ngồi đây đều là tinh anh hệ viễn cổ, nếu không sẽ không thể ngồi trong lớp học học viện Horst như thế này. Bây giờ, là lúc nắm giữ tri thức thật sự.”

Lời nói của giáo sư An rất có động lực, ngay cả Mạc Vấn cũng bắt đầu lên tinh thần, chuẩn bị xem xem rốt cuộc cái gì gọi là tri thức thật sự.”

Nói xong, màn hình nhẹ nhàng lóe lên, sau đó lập tức xuất hiện các loại hình thức…

Chờ chút, mấy thứ kia đều là điện thoại di động?

Đứng trên bục giảng, giáo sư An nhìn chúng học viên ham học hỏi như đói khát bên dưới, nhẹ giọng nở nụ cười, bắt đầu giảng dạy: “Mọi người đều biết, ở thời kỳ viễn cổ, con người đã phát minh ra công cụng trò chuyện, lợi dụng dòng điện và nguyên lý sóng âm thực hiện những cuộc trò chuyện ở khoảng cách xa. Đây là một phát minh vĩ đại.”

“Mọi ngươi cũng biết, năm 1987, điện thoại di động* du nhập vào Hoa quốc, nhưng sau đó, theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, dần dần điện thoại di động xảy ra những thay đổi.”

(*大哥大 seach tìm thì đây là chiếc điện thoại di động đầu tiên trên thế giới tên gọi là 

Motorola DynaTAC, do tiến sĩ Martin Cooper năm 1973. Chiếc điện thoại này có kích thước (cm): 22,86 x 12,7 x 4,44, trọng lượng: 1,13kg, thời lượng nói chuyện là 35 phút, thời lượng pin 10 tiếng, có chức năng nói nghe, quay số. chi tiết hơn hãy nhấn vào

Giáo sư An nói xong, dùng một chiếc thước bạc dạy học chỉ chỉ đủ loại điện thoại di động trên màn ảnh: “Mô phỏng điện thoại di động, điện thoại di động phiếm số và điện thoại di động thông minh lần lượt xuất hiện. Mà các trò ngồi đây, ai có thể nhận biết, cái nào là điện thoại di động thông minh*, cái nào là điện thoại di động phiếm số không?”

(*điện thoại cảm ứng)

Toàn trường yên lặng như tờ.

Chỉ có Mạc Vấn lúng túng như tội phạm sợ bị bắt được, một tay chống đầu, chậm rãi hít vào thở ra một hơi.

Quả thật không thể tiếp tục nhìn thẳng màn hình dạy học: Thì ra đây mới là tri thức thật sự sao?”

Trời ạ, bằng tốt nghiệp này muốn cho không cậu đúng không!!

Giáo sư An nhìn cả lớp một vòng, phát hiện không ai giơ tay, lắc lắc đầu, không chịu bỏ cuộc, dò hỏi lần nữa: “Thật sự không có trò nào biết sao?”

Có lẽ đúng vậy cho nên sau khi cô hỏi, không khí lại tiếp tục chìm vào im lặng.

Luôn có giáo viên cảm thấy trong số những học trò của mình sẽ có người biết mà không giơ tay, cho nên cô bắt đầu điểm danh.

“Mạc Vấn.” Giáo sư An có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Mạc Vấn, đây cũng là loại phản xạ cơ bản của giáo viên đối với học bá.

“Trò tới trả lời xem, trong những chiếc điện thoại này, cái nào là điện thoại di động thông minh, cái nào là điện thoại di động phiếm số.”

Mạc Vấn đơ mặt, không chút cảm xúc nói ra đáp án, sau đó cũng không hề hồi hộp được giáo sư An khen ngợi.

Mà đến khi Mạc Vấn ngồi xuống, cậu lại tiếp tục được Pohl, bạn cùng bàn khen ngợi: “Mạc, cậu thật giỏi. Những cái này tớ chỉ biết đều là điện thoại di động nhưng lại không phân biệt được là loại di động gì!”

Hai mắt Mạc Vấn mờ mịt nhìn Pohl.

Đây là cái gì, nếu hình ảnh được phóng lớn một chút, tôi còn có thể nói ra là điện thoại đời mấy, mấy sao (?) và mấy S nữa kìa.

“Xem ra mọi người vẫn tương đối ít hiểu biết về lịch sử. Chúng ta không chỉ phải học thuộc lòng lịch sử mà còn phải khảo cổ! Khảo cổ* vô cùng quan trọng! Học vẹt hoàn toàn không có quá nhiều ý nghĩ!” Trước khi kết thúc tiết học, giáo sư An nghiêm túc tổng kết.

(* ý câu này là nghiên cứu, đối chiếu giữa lý thuyết và thực tiễn, là vậy đó)

“Tôi không hy vọng sau khi ra khỏi học viện, lúc người khác lấy một vật để các trò giám định, nhưng các trò chỉ biết thời gian, lại không biết vật kia rốt cuộc là thứ gì.”

“Nếu các trò đến chuyên nghiệp của bản thân cũng không nắm vững, vậy sao có thể thuyết phục được người khác!”

“Được rồi, tiết này chấm dứt ở đây. Hôm nay tôi chỉ tương đối hài lòng với một người, chỉ có trò ấy mới hoàn thành được yêu cầu của tôi.” Giáo sư An nói tới đây lại ngừng một chút, ánh mắt dời đến chỗ Mạc Vấn: “Như vậy, lớp trưởng sẽ do bạn học Mạc Vấn đảm nhiệm, mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Ai dám phản đối hả, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc mà lại chọn lúc này để đắc tội giáo sư.

Cho nên khi Mạc Vấn nhìn thấy cả lớp đều đồng loạt lắc đầu không ý kiến, chức lớp trưởng cứ như vậy mà rơi xuống đầu cậu…

Giáo sư, cô đừng đi, tất cả đều là hiểu lầm!

Nếu ngài lại lấy ra đồ Hoàng đế đời Thanh đã dùng, em đảm bảo sẽ không biết đây là đồ của Khang Hi hay Càn Long!!!

“Mạc, tớ quả nhiên không nhìn lầm cậu!” Pohl và Mạc Vấn trước sau ra khỏi phòng học.

“Tuy rằng tớ rất hi vọng mình có thể làm lớp trưởng nhưng nếu lớp trưởng là cậu, vậy tớ làm lớp phó cũng không sao.”

Mạc Vấn mặc một thân cổ trang theo sau Pohl, gió nhẹ thổi qua khiến tà áo cậu hơi lay động, hiệu quả có thể so với quạt gió, hoàn toàn soái đến mức khiến người ta phải gào thét.

Đáng tiếc vị soái ca này lại không có chút tinh thần nào.

“Pohl, lớp trưởng phải làm những gì?”

Trước đây Mạc Vấn đã từng nhận chức tương đương lớp trưởng, nhưng khi đó chỉ đại diện ban cán sự truyền đạt tin tức và phê chuẩn một ít kinh phí mà thôi.

Thời này chỉ cần mở Quang Não là có thể đối mặt trò chuyện, lớp trưởng còn có tác dụng à?

Đối với vấn đề Mạc Vấn hỏi, Pohl cảm thấy hơi kỳ quái. Cậu ta nghiêng đầu nhìn Mạc Vấn, vừa lùi đến cạnh cậu, vừa trả lời: “Cậu không biết sao, là đốc thúc ban cán sự làm việc ấy.”

“Ví dụ như khi báo danh đại hội thi đấu nào, cậu có thể quản lý số học viên dự thi, cỗ vũ, tổ chức gì gì đó. Còn nữa, cậu phải có cách liên lạc Quang Não với giáo sư, với tất cả các bạn học, cộng thêm phải biết mở tài khoản lưu trữ kinh phí của ban, đương nhiên nếu cậu có thể nhớ rõ bao nhiêu thì cậu có thể lưu giữ trong tài khoản của cậu…”

Pohl không ngừng nói nói, khiến Mạc Vấn càng nghe càng đau đầu, nhưng lại sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng gì nên không thể không cẩn thận lắng nghe.

Chức lớp trưởng này, thật sự không dễ làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK