Mạc Vấn nhìn biểu hiện của Warner vào trong mắt, vui vẻ trong lòng, hiện tại mỗi ngày Mạc Vấn cũng phải huấn luyện, bất kể Trung tá hay Thiếu tá, chỉ cần còn chưa ngồi lên vị trí Đại tá, đều phải tập hợp mỗi ngày.
Không phải mỗi người vừa nhập ngũ đã có thể làm Giáo quan, có rất nhiều người đều dựa vào tuổi tác và tư lịch mà leo lên, cho nên trong số những Giáo quan này, Mạc Vấn càng bị chú ý, lý do là vì cậu quá trẻ tuổi.
Binh phụ trợ và binh cơ giáp được huấn luyện chung, hạng mục huấn luyện đại khái là lấy rèn luyện thể lực làm mục đích, như chạy cự li dài, hít đất, gập người…. đều là những động tác cơ bản nhất, sau vài hôm nữa còn phải học kỹ năng trinh sát và dã ngoại sinh tồn gì gì đó.
Một đám Giáo quan đều là người lớn tuổi, tuy không đến nỗi chừng năm mươi, nhưng ba mươi, bốn mươi vẫn có. Bên cạnh Mạc Vấn có một vị Trung tá lớn tuổi, đã bốn mươi hai, cũng khó hắn khi mỗi ngày đều kiên trì hoàn thành tất cả hạng mục huấn luyện.
“Khó trách mỗi người đều liều mạng bò lên trên.” Mạc Vấn cả người đầy mồ hôi, vừa đi vừa nghĩ: “Nhất định do huấn luyện quá gian khổ, những người này không chịu đựng được mới nghĩ leo lên địa vị cao để hưởng phúc.”
Huấn luyện bên Mạc Vấn đã xem như rất ‘nhân tính’, bởi vì mỗi ngày bọn họ còn phải xử lý một ít chuyện vụn vặt, cho nên thời gian đã rút ngắn rất nhiều, so với các Giáo quan, khổ bức nhất vẫn là Úy quan.
Mạc Vấn đã sớm phát hiện vị trí chức vụ của Úy quan nơi này có hơi lúng túng, nếu nói quân hàm thấp thì đúng là không thấp, nếu như nói cao thì lại là tầng lớp thấp nhất trong quan quân, bình thường chỉ huấn luyện là được, bọn họ hoàn toàn không cần xử lý bất cứ quyền lợi quân vụ nào.
Các Giáo quan sắp thành một đội ngũ chỉnh tề đi vào tòa nhà, lần này Mạc Vấn đi ở hàng đầu, tất cả binh lính và Úy quan đều phải dừng lại tất cả hạng mục huấn luyện mà cúi chào thượng cấp, vừa cúi chào, không ít người phát hiện trong đám người này có một Giáo quan không lớn hơn bọn họ bao nhiêu.
“Ôi đệt, Thiếu tá kìa, trâu bò!” Một Trung úy nhìn thấy huy chương trên vai Mạc vấn, cẩn thận quan sát gương mặt cậu một hồi, phát hiện tuổi cậu có lẽ còn nhỏ hơn y, lập tức không cẩn thận nói tục một câu.
Y hoàn toàn không có ác ý, từ trước đến giờ cách nói chuyện của lính đều rất thẳng thắn, nói tục gì đó đều là chuyện thường như cơm bữa.
Warner đứng ngay bên cạnh vị Trung úy này, đương nhiên nghe rõ những lời đối phương nói, rõ ràng là khen Mạc Vấn nhưng anh lại cảm thấy tự hào lây.
Loại cảm giác ngọt ngào này còn chưa kịp kiềm chế lại, vị Trung úy bên cạnh Warner lại mở miệng, lần này là nói với Warner: “Nếu không phải tôi quá quen thuộc khuôn mặt cậu, tôi sẽ cho rằng cậu ta là con trai của thủ lĩnh.”
Có lẽ nghĩ lời này chưa tạo thành thương tổn với Warner, y tự cho là hiểu biết lại cho nên một đòn: “Cha cậu góp không ít sức ha, tôi không tin nhà thằng nhóc kia không xuất lực, chức vị ông già nhà cậu ta có lớn hơn nữa tôi cũng không tin có thể lớn hơn ông già nhà cậu.”
Warner: “…” Đều là người một nhà thì có gì hay mà so.
Trong quân có rất ít người biết Mạc Vấn, bởi vì bình thường họ chỉ có huấn luyện và huấn luyện, Quang Não đều bị thống nhất quản lý, cho dù buổi tối có xem tiết mục giết thời gian cũng chỉ có thể xem tiết mục quân đội quy định.
Trong khi đó Mạc Vấn mới bỗng dưng nổi tiếng một năm nay, có nghĩa là chỉ có lính mới mới biết Mạc Vấn làm gì, còn những binh lính quan quân ở lâu trong quân thì thật sự không biết hiệp hội phụ trợ sư đã cải cách cấp bậc tư cách.
Cho nên tuy rằng ngoài mặt một ít sĩ quan và quan quân hành lễ với Mạc Vấn, nhưng trong lòng họ nghĩ thế nào thì người khác không quản được.
Không phải mỗi người trời sinh đã tự mang buff khiến người ta tôn trọng, cho dù mi là Tướng quân, trong tình huống không ai biết mi, đột nhiên nhảy dù vào, tuy rằng không ai dám phản kháng nhưng trong lòng sẽ không tránh khỏi có chút xầm xì.
Trừ khi khiến đám lính này chịu phục, bọn họ thấy mi trâu, có bản lĩnh, sẽ cam lòng nghe lệnh mi, nếu không tuy không đến nỗi bằng mặt không bằng lòng, trước mặt nghe lời, sau lưng thì chống lại, nhưng nếu muốn dặn dò bọn họ xử lý một ít chuyện riêng thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Hiện tại Mạc Vấn đang rơi vào tình trạng như thế, Úy quan dưới đáy không phục cậu, đều là lính giống nhau, dựa vào cái gì bọn họ phấn đấu một đường mới được một vị Thượng úy, mà một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này nói nhảy dù là nhảy dù được.
Warner là con trai thủ lĩnh, bọn họ đều biết, dù sao từ lúc còn bé Warner đã vào trong quân chơi, nhưng tên Thiếu tá mới hai mươi tuổi này là thứ gì chứ, đại học còn chưa tốt nghiệp đã làm quan quân, không thấy không thích hợp sao?
Đám người kia hoàn toàn không có móc nối Mạc Vấn với Warner, không có cách nào, chức vị kém quá xa, một Thiếu úy, một Thiếu tá, ở giữa cách nhau vài cấp, nếu như đều từ cuộc thi tinh anh chạy đến thì cũng quá bất công rồi.
Mạc Vấn cũng không chú ý có người phục cậu hay không, phục hay không phục thì sao, cậu nghe theo chỉ huy của thượng cấp, thượng cấp phát mệnh lệnh gì, cậu liền truyền đạt như thế, phân đoạn nào xảy ra sai lầm tất nhiên phải đi tìm kẻ phạm sai lầm.
Mệnh lệnh đều là truyền đạt từng tầng từng tầng, không thể để Thượng giáo trực tiếp ra lệnh với Thiếu úy, không thể, trừ khi gặp phải trường hợp đặc biệt, giống như lúc làm việc trong công ty lớn vậy, bạn sai lầm, quản lý tất nhiên sẽ tìm chủ quản của bạn, để chủ quản trực tiếp giao lưu với bạn.
Hành động bỏ mặc không quan tâm này khiến lời đồn đãi bay múa đầy trời, chờ đến khi truyền vào tai mấy người Warner, thì đã có rất nhiều nhiều có ấn tượng vị Thiếu tá mới đến là một bao cỏ. Tình huống như thế Warner lại không thể giải thích nhiều, bởi loại suy nghĩ này một khi đã cắm rễ thì trừ khi tận mắt nhìn thấy Mạc Vấn không phải bao cỏ, nếu không sẽ không có ai tin tưởng.
Trong quân ngũ thỉnh thoảng sẽ tổ chức một ít hoạt động cổ vũ mọi người tích cực huấn luyện. Trong ngày báo danh tham gia thì giữa quân nhân sẽ không có phân chia cấp trên cấp dưới, sau khi bắt đầu so tài thì tất cả đều bình đẳng, ai cũng không thể nói thêm cái gì, cũng vì vậy nếu như một sĩ quan thắng một quan quân, vậy sĩ quan kia sẽ được khoe khoang mấy ngày.
Do đó chỉ có người hết sức tự tin với thân thủ của mình mới có can đảm báo danh, thắng tất nhiên có chiến lợi phẩm, thua thì phải bị chiến hữu trêu chọc mấy ngày, có mấy người da mặt mỏng, cho nên chỉ tình nguyện làm khán giả ủng hộ.
Tuy vậy loại hoạt động này cũng có rất nhiều sĩ quan và binh sĩ tham gia, quan quân cũng có, nhưng từ Thiếu tá trở lên thì căn bản không có người chen chân, do tuổi đều không nhỏ, không tiện tranh giành với một đám nhóc con từ ba mươi tuổi trở xuống, còn chưa kể đám nhóc kia đều tuổi trẻ khí thịnh, nhỡ thua sẽ rất mất mặt.
Sau đó, bên Mạc Vấn một người báo danh cũng không có, mấy Thiếu úy, Trung úy đúng là rất tích cực, còn có một vị Đại úy cũng báo danh. Vị Đại úy kia tuổi đã không nhỏ, bị một đám nhóc dụ dỗ, cuối cùng máu nóng lên lập tức đi ghi danh, chẳng qua ghi danh xong đã hối hận ngay sau đó.
Xem xét xung quanh, vị Đại úy kia cười khổ: “Đám nhóc các cậu chỉ biết hố tôi, sao các cậu không đi tìm các quan quân trẻ tuổi đi, chỉ biết bày mưu với tôi, một đám nhóc lưu manh!”
Ý của ông là mấy Thiếu úy trẻ tuổi mới tới, muốn so tài thì có thể tìm bọn họ, nhưng ông không ngờ ông vừa dứt lời, một đám người đã cùng nhìn về một chỗ, im lặng không nói.
Đây là có người muốn so tài? Đại úy lập tức cười ha ha quay đầu xem, chuẩn bị dùng thân phận của mình khuyên cậu nhóc kia lên sân khấu, nhưng vừa nhìn ông lập tức khó xử, cấp bậc của đối phương còn cao hơn ông.
Người lớn tuổi thường cẩn thận, vừa thấy tình huống không đúng, ông lập tức không hùa theo đám nhóc này, trái lại cố gắng khuyên bọn họ đổi đối tượng. Khuyên nhủ nửa ngày, bọn họ lại không hề lay động, vẫn cố chấp nhìn vị Thiếu tá xa lạ kia, điều này khiến Đại úy lúng túng không thôi.
Đây là một trò chơi, nếu trong trò chơi mà dùng chức vị ép người thì sẽ rất vô vị, huống chi vào thời điểm này còn chưa từng có quan quân nào dùng chức vị ép người, nếu như thật muốn ép, vậy tuổi thọ của trò chơi này cũng chỉ tới đó thôi, dù sao mánh lới của trò chơi là so tài với thượng cấp mà.
Xem ra đám người kia thật sự không biết mình là phụ trợ sư, Mạc Vấn bật cười, sắc mặt thong dong không hoang mang. Nếu đoàn người đều hứng thú với cậu như vậy, vậy cậu cũng không thể làm bọn họ mất hứng được, cậu thoải mái nói: “Báo tên cho tôi đi.”
Xung quanh lập tức vang lên hàng loạt tiếng khen hay.
Là lính thường rất thích những người sảng khoái, so với lúc trước nghĩ rằng Mạc Vấn là bao cỏ, hành động này của cậu rõ ràng đã thắng được không ít thiện cảm của bọn họ.
Lambert ngồi xếp bằng trên đất, thấy tình huống như vậy, lén lút dùng cùi chỏ thọt Warner một cái: “Nhưng Mạc Vấn là phụ trợ sư mà, cậu cứ trơ mắt nhìn cậu ta vờ ngớ ngẩn như vậy sao?”
Warner không hề bị lay động, bình tĩnh trả lời: “Cậu cứ chờ xem đi, nhìn xem em ấy ngốc hay là cậu ngốc.”
Lambert: “…” Lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, ông đây không thèm lo chuyện bao đồng nữa.
Thật ra thì lúc này Warner mới là kẻ khổ bức nhất, người khác không biết thủ đoạn của Mạc Vấn, anh còn không biết à? Xem cơ giáp như sashimi mà cắt gọt, chỉ sợ khắp thiên hạ chỉ có mình Mạc Vấn thôi, cho nên hiện tại anh chỉ muốn hỏi.
Trong lúc so tài, nếu ‘lỡ tay’ phá hỏng cơ giáp quân dụng, tạo thành hỏng hóc không thể cứu vãn, thì có cần bỏ tiền bồi thường một bộ cơ giáp mới không? Cảm thấy túi tiền có chút không chống đỡ nổi.
Không phải Warner nghèo, mới vừa thanh toán tiền mua nhà không bao lâu, trang trí gì đó cũng mất một số tiền lớn, chính anh lại không có bao nhiêu nguồn thu vào, tuy không nghèo đến nỗi cạp đất mà ăn, nhưng cơ giáp quân dụng đắc đỏ bao nhiêu, người bình thường cả đời cũng không mua nổi một bộ, nghĩ lại đã biết giá cả của nó cao bao nhiêu rồi đúng không.
Hiện tại Warner đã bắt đầu cầu khẩn người khiêu chiến ít một chút, vũ lực của người yêu quá mạnh cũng là một chuyện đau đầu.
Nhưng mà không như mong muốn, vừa nghe tin Mạc Vấn báo danh, mấy vị Trung úy vốn không có ý định báo danh cũng chen chân vô góp vui, trong đó có vị Trung úy nói cha Warner không ra sức trước đó.
Warner xem như quen biết y, biết trong nhà vị Trung úy này đều làm lính, không lên đại học đã được đặc cách nhập ngũ, sau khi trưởng thành vào quân đội luyện tập cơ giáp, Warner thường thường tình cờ gặp y, thường xuyên qua lại cũng quen biết chút đỉnh.
“Anh có yêu quý cơ giáp không?” Warner đột nhiên thình lình mở miệng hỏi một câu, vấn đề này cũng thành công khiến đầu óc vị Trung úy kia mờ mịt.
“Yêu quý, đương nhiên yêu quý, đây chính là bảo bối của tôi đấy.” Trung Úy đề phòng nhìn Warner: “Không phải cậu thấy bảo bối của tôi lợi hại muốn mượn để thi đấu chứ, không thể, tuyệt đối không thể!”
“Anh nghĩ quá nhiều.” Warner cao thâm khó dò liếc mắt nhìn y: “Tôi chỉ muốn nói nếu anh quý trọng bảo bối của mình như vậy thì đừng so tài với vị Thiếu tá kia.”
Trung úy sửng sốt: “Tại sao, Thiếu tá kia rất lợi hại hả?” Nói đến đây y lập tức nhiệt huyết lên: “Nhưng lợi hại mới đã ghiền, đâu ai thích ngược newbie đâu.”
Warner thấy y không hề bị lay động, cũng không nói nhiều nữa, anh biết nếu như Mạc Vấn không tham gia so tài, vậy nhóm Uý quan này sẽ không có ai phục em ấy. Đã có người tình nguyện làm đá mài dao, vậy anh không cần ngăn cản nữa.
“Thế anh cứ đi đi, tôi sẽ không bồi thường cơ giáp mới đâu.”
Vị Trung úy này không hiểu câu nói cuối cùng của Warner có ý gì, nhưng vẫn mang theo tâm tình kích động đi khiêu chiến, mà quy tắc trò chơi này là một khi báo danh, bất kể có bao nhiêu người đến khiêu chiến đều không thể từ chối.