Cuộc thi này so với tưởng tượng của Mạc Vấn còn đơn giản hơn nhiều lắm. Trong lúc người khác vẫn vùi đầu đau khổ suy nghĩ, Mạc Vấn đã kiểm tra lại đáp án hai lần, sau khi cảm thấy mình đã làm được tương đối, mới vươn tay nhấn cái nút bên cạnh bàn.
Mạc Vấn cảm thấy thứ đội trên đầu cậu dần buông lỏng, lập tức ung dung lấy xuống.
Thầy giám thị đứng trên đài đã sớm chú ý đến động tĩnh bên này, trong lúc hai người đối diện, cậu nhìn thấy rõ kinh ngạc trong mắt đối phương, sau đó, một trong các thầy giám thị đi tới, đứng trước Mạc Vấn, nghiêm túc nhắc nhở: “Chắc trò cũng biết, một khi đã nộp bài cho chúng tôi thì trò sẽ không thể sửa chữa câu trả lời được nữa. Cuộc thi nhập học của học viện Horst vô cùng quan trọng, thái độ của trò đừng quá tùy ý thì tốt hơn.”
Biết vị giám thị này có lòng tốt nhắc nhở mình, nhưng Mạc Vấn vẫn cười cười với ông, giải thích: “Cảm ơn thầy, em chắc chắn mình đã làm bài xong.”
Nhanh như vậy? Nghe thấy cậu học trò này đã làm xong đề thi, thầy giám thị cảm thấy vô cùng hứng thú dò xét cậu một chút, lại lập tức cầm một vật tương tự với mũ giáp, ngón tay hơi động ở vị trí trung tâm vật kia, theo đó trước mặt ông cũng đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ dài…*
(*thẻ lưu bài thi mỗi thí sinh)
Tấm thẻ lung lay ở trước mặt Mạc Vấn một lúc, khóe miệng thầy giám thị giật giật, mặt mày không cảm xúc thông báo với cậu: “Ngày kia sẽ có kết quả cuộc thi, trò có thể lên trang web chính thức của học viện Horst để dò điểm. Đã nộp bài thi xong, trò có thể rời đi.”
Lễ phép gật gật đầu với thầy giám thị, Mạc Vấn đứng dậy nhìn các thi sinh trong phòng một vòng, rồi mới cầm theo đồ đạt của mình mà ra khỏi trường thi.
Tuy cậu là người đầu tiên nộp bài thi, nhưng nghĩ lại các câu trả lời mà cậu đã làm, Mạc Vấn vẫn cảm thành tích lần này của cậu chắc không kém, đương nhiên, với điều kiện câu trả lời của cậu phải phù hợp với khẩu vị của người chấm bài thi mới được.
Lúc đi tới cửa học viện, Mạc Vấn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm sau lưng, còn kèm theo tiếng thở dốc nhẹ nhàng: Có lẽ là một cậu nhóc trẻ tuổi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn, Mạc Vấn vốn tưởng đối phương muốn tìm đồ bị đánh rơi, nhưng rõ ràng mục đích của đối phương là cậu thì phải.
“Chờ đã, ngại quá, người phía trước kia, dừng lại một chút.”
Người phía trước kia? Mạc Vấn nhìn hai bên trái phải, phát hiện trừ mình ra cũng không còn ai khác, lúc này cậu mới dừng bước, xoay người nhìn lại.
Là một thiếu niên có một đầu tóc ngắn màu sợi đay.
Nhìn thoáng qua giống như thiếu niên đã chạy theo một đoạn đường, đến khi thiếu niên dừng trước mặt cậu, vệt đỏ ửng trên má vì vận động càng lúc càng rõ ràng: Một đôi mắt đen láy, ngũ quan mang nét đặc sắc của Châu Á!
Cuối cùng cũng đuổi kịp Mạc Vấn, chỉ thấy thiếu niên kia hé miệng cười cười, duỗi tay mình ra, giới thiệu: “Xin chào, tôi là Pohl • Bố Luân Đặc, chúng ta thi chung trường thi.”
Lượng tin tức này hơi lớn nha, nói không chừng sau này bọn họ chính là bạn học với nhau đấy. Mạc Vấn cũng kéo kéo khóe môi, trả lời: “Xin chào, tôi là Mạc Vấn.”
“Chào cậu.” Đối phương lại lúng túng thăm hỏi thêm một câu, sau đó mới nói ra nguyên nhân cậu ta muốn đuổi theo Mạc Vấn.
“Quấy rầy rồi, tôi cũng là học sinh thi hệ viễn cổ, nhìn thấy cậu là người đầu tiên ra khỏi trường thi, nghĩ chắc trong lòng cậu cũng có nắm chắc, cho nên tôi mới gặp cậu đối chiếu đáp án xem thế nào.”
Mím mím môi, cậu thiếu niên tên Pohl này nhìn xung quanh một chút, giống như hiểu ra đứng nói chuyện giữa đường là không thích hợp, vì thế vẻ mặt mang theo chút áy náy, mở miệng, đưa ra lời mời với Mạc Vấn: “Làm lỡ thời gian của cậu rồi, nếu như cậu có thời gian, chúng ta cùng đến quán lẩu bên cạnh để giải quyết cái bụng, à, thi đến giữa trưa chắc cậu cũng đói bụng rồi đúng không, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đã lâu rồi không gặp cảnh học sinh giỏi trao đổi đáp án với nhau sau khi thi nhỉ…
Mạc Vấn đã qua cái tuổi tìm người trao đổi đáp án sau khi thi rồi, có điều cậu cũng không từ chối lời mới của Pohl. Người có lòng cầu tiến là chuyện tốt, huống chi cũng không làm mất bao nhiêu thời gian, cho nên, cứ vui vẻ đi tới đi.
…
Trong tương lai, rất nhiều đồ dùng theo phong cách cổ kính đều đã biến mất sau chiến tranh, thời đại thay đổi chính là tàn nhẫn như vậy đấy. Đại thế thiên hạ, hợp tất sẽ phân, phân tất sẽ hợp, cuối cùng, thiên hạ quy thành một, trở thành quốc gia duy nhất, chẳng qua khi đó rất nhiều truyền thống đã mất đi, duy chỉ còn lại mỹ thực, phần lớn vẫn còn bảo tồn được phương pháp chế biến mà thôi.
Ngồi trong phòng riêng, Mạc Vấn ngồi đối mặt với Pohl, trên chiếc bàn giữa hai người có bày không ít chén đĩa, chính giữa còn đặt một nổi lẩu thịt dê thơm phức, hai người vừa nhìn thấy, không hẹn mà cùng động đũa.
Vạn vật trong trời đất, chỉ có mỹ thực và tình yêu là không thể phụ lòng.
Sau khi hai người ăn no được bảy, tám phần, bởi vì người máy muốn tới lui đổi mới thức ăn một lần nữa, cho nên trong khoảng thời gian trống không này, Pohl bắt đầu đứng ngồi không yên, định hỏi thăm những vấn đề mà cậu ta không nắm chắc. Cậu ta muốn biết người đầu tiên nộp bài thi đã làm thế nào.
Trước khi nhìn thấy Mạc Vấn, Pohl rất tin tưởng vào đầu óc của mình. Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của cậu ta luôn đứng đầu, tuy rằng cao trung, sơ trung có thể ở nhà mời thầy giáo về dạy học, nhưng cậu ta lại tự giác đến trường, chính vì muốn bồi dưỡng ý thức cạnh tranh.
Cậu ta đến là vì vị trí đứng đầu của hệ viễn cổ. Tuy rằng đề thi lần này tương đối khó khăn, nhưng cậu ta tin những câu mình đáp không được cũng sẽ không có ai đáp được.
Thế nhưng tốc độ nộp bài thi của Mạc Vấn lại lôi kéo sự chú ý của cậu ta.
Không vì cái gì khác, lúc Mạc Vấn đứng dậy rời trường thi, Pohl vẫn còn xoắn xuýt ở hai câu hỏi. Cậu ta cứ nghĩ đối phương cũng không biết, nhưng nhìn dáng vẻ dễ dàng của đối phương, dường như lại không giống với những gì cậu ta suy đoán.
Suy nghĩ không ra đáp án nên cậu ta quyết định không trả lời, bởi cho dù trả lời mò thì cũng không đúng kết quả, vì thế, kiểm tra đáp án lại một lượt, Pohl cũng nhanh chóng nộp bài thi rồi vội vàng đuổi theo.
Bình thường Pohl làm việc rất đáng tin, chẳng qua hơi chú ý đến thành tích học tập, cho nên mới dẫn đến chuyện cậu ta nhất thời kích động mà đuổi theo người ta, còn mời người ta đi ăn để thuận tiện nói chuyện. Tuy vậy khi ngồi đối diện với đối phương thế này, trong lòng cậu ra rất sốt ruột nhưng lại không biết nên mở miệng nói gì cho phải.
Vì thế trong một lúc, bầu không khí hơi cứng đờ, áp lực.
Uống một hớp nước trái cây, Mạc Vấn nhẹ nhàng đặt ly lại trên bàn. Trạng thái lúc này của Pohl cậu vừa liếc mắt đã nhìn thấu, vì động viên đối phương, cậu không khỏi cười nhẹ, chủ động dò hỏi: “Cậu cảm thấy độ khó của cuộc thi lần này thế nào?”
Hành động như vậy rõ ràng đã lấy được thiện cảm của Pohl, chỉ thấy vẻ mặt của cậu ta cũng dần giãn ra, cười cười lại với cậu, biểu cảm trên mặt cũng sinh động hơn nhiều. Sau khi cân nhắc vấn đề của mình, Pohl nói ra lời cậu ta muốn nói.
“Đề thi lần này hơi khó. Thật ra bình thường tôi rất hay xem những loại sách lịch sử xa xưa, nhưng lần này có mấy câu hỏi hỏi rất tài tình. Nếu đầu óc không linh hoạt thì hầu như đều bị lừa.”
Nghe Pohl nói xong, Mạc Vấn đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã khẳng định chính là mấy câu hỏi đặc sắc, ngoài dự đoán kia rồi. Người có thể nghĩ ra mấy loại câu hỏi này cũng là một người khác thường.
Tay hơi nắm lại thành đấm, đặt bên mép, ho khan một tiếng, cũng nhân tiện che giấu ý cười sắp tràn ra ngoài, Mạc Vấn gật gật đầu, tán thành lời Pohl nói: “Đúng, cả câu sưởi ấm tập thể kia nữa, cứ trực tiếp hỏi tại sao vào mùa đông ở phương Bắc có thể ăn kem, nhưng ở phương Nam lại phải ở trong phòng mặc áo bông, chẳng qua người ra đề lại không chịu đi con đường bình thường, cứ thích dùng loài sói mà ám chỉ.” (đừng hỏi bạn, bạn cũng không rõ mình đang nói cái gì TT^TT)
Đúng là người trong nghề nha! Sắc mặc Pohl hơi đen lại, dễ nhận thấy là cậu ta cũng bị những câu hỏi đó dằn vặt không nhẹ. Cậu ta yếu ớt đáp: “Lúc đó xuýt nữa tôi cũng bị lừa mà bỏ qua câu đó, nhìn một chút mới hiểu ra đây là đang nói chênh lệch nhiệt độ vào mùa đông ở hai phương Bắc, Nam. Ta biết lúc đó phía Nam kỳ lạnh ngắn, hệ thống sưởi tập thể không thể bao trùm toàn bộ, nhưng chuyện này có liên quan gì đến sói, hay chó sao?”
Rõ ràng là thiếu niên tương lai này không hiểu vì sao chó và sói lại được đánh đồng cùng nhau, tuy rằng chúng nó có họ hàng, nhưng bề ngoài cũng khác biệt một trời một vực.
Mạc Vấn chậm rãi kéo cong khóe môi, ý tứ sâu xa nói một câu: “Cậu biết Husky không…”
Pohl sửng sốt, lập tức phản ứng lại, con vật Mạc Vấn đang hỏi chắc hẳn là loại chó thông minh có giá rất cao trên thị trường.
“Biết, lẽ nào giữa hai loài này có chỗ nào giống nhau sao?” Pohl có chút khó có thể tin. Loại chó này thân hình không nhỏ, trên trán có một nhúm lông hình ngọn đuốc, đôi mắt màu xanh lam, cùng với đám lông xù trắng đen, nhưng mà, nhìn thế nào cũng không thể là sói mà!
Mạc Vấn hơi bất đắc dĩ, trong tương lai hễ nói đến Husky, đều khiến người ta liên tưởng đến ba màu đặc trưng là trắng, đen, xanh lam lần lượt ở màu lông, màu mắt chúng, mà cũng không biết bọn chúng tiến hóa thế nào, mà sau khi trưởng thành, gen quy định bị đục thủy tinh thể ẩn của chúng đều biết mất rồi. (chẳng biết sao lại nhắc đến =,=!!!)
Suy nghĩ một chút, Mạc Vấn giải thích mối quan hệ mật thiết giữa Husky và sói cho Pohl biết.
“Việc này phải kể từ lúc Husky bị xem là sói mà bắt về.”
Vừa nghe câu này đã biết đây là tiết tấu muốn kể chuyện xưa rồi! Sau khi người máy bưng rau dưa mới lên, Pohl không hề liếc mắt nhìn một chút nào mà tập trung nghe những điều không có trong sách do Mạc Vấn kể lại.
“Ở rất lâu trước kia, Husky có phân vài loại màu sắc, có loại giống như bây giờ, có loại màu xám trắng, còn có loại màu thuần trắng*. Màu mắt chúng nó lúc đó cũng là trắng đen chứ không phải xanh lam. Hơn nữa thân hình cao to, lúc tâm tình không tốt thì lúc đi đường cái đuôi sẽ cụp xuống, cho nên chúng mới bị xem là sói mà nhốt.”
(*giống Husky này ko chỉ nhiêu màu đó đâu, còn nhiều màu khác, và màu mắt cũng vậy, có lẽ thời đầu của Husky chăng, nói chung là mn đừng quan tâm, nếu muốn hiểu thêm thì cứ tra wiki là được ^^)
Gì vậy! Chuyện này cũng được à! Pohl nghe vậy, khó có thể tin thốt lên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì bị truyền thông đưa tin, có người nói rất nhiều dân mạng Trung Hoa cảm thấy kinh ngạc vì đều đó. Sau có xuất hiện bài đăng chứng tỏ Husky không phải sói, thì mọi chuyện mới tạm thời bình ổn lại, chẳng qua, một thời gian dài sau đó, vừa nghe đến sói sẽ có vài người đùa giỡn nói là chó, mà nguyên nhân cũng là vì chuyện này.”
Pohl câm nín không nói gì, sau khi được giải đáp nghi hoặc, cậu ta bỗng nhiên nghĩ rằng vị trí người đứng đầu hệ viễn cổ chỉ sợ sẽ thuộc về Mạc Vấn, bởi cậu ta cảm thấy hiểu biết của Mạc Vấn đối với lịch sử viễn cổ còn thấu đáo hơn cậu ta nhiều.
Đến cả loại chuyện tám nhảm này cũng biết, thì Mạc Vấn phải đọc bao nhiêu sách mới có thể nói được như vậy.
“Vậy còn câu hỏi Áo Quan Hải kia thì sao? Tôi chỉ biết ông ta là Tổng thống nước X, nguyên nhân là do Tướng quân XX Trung Hoa đưa cho ông một dòng chữ, thế nhưng tầng nghĩ ẩn trong đó tôi lại không biết, tôi chỉ biết đến đó mà thôi.” Thật dễ thấy Pohl cũng bị lật thuyền ở câu hỏi này. Câu hỏi thêm vào thường có điểm rất cao, nếu như Mạc Vấn đáp được mà cậu ta không đáp được, thì khoảng cách điểm số lại bị kéo dài thêm một quãng nữa.
Pohl cứ nghĩ vấn đề này sẽ không có thí sinh nào có thể đưa ra câu trả lời chính xác, thế nhưng bây giờ cậu ta lại không thể xác định được. Tâm tình lúc này của cậu ta rất phức tạp, vừa hi vọng chênh lệch điểm số giữa hai người có thể ít hơn một chút, lại cảm thấy người cố gắng hơn cậu ta nên được đáp lại mới công bằng.
Mạc Vấn cũng không biết đối phương đã xem cậu là học bá có chín mươi chín phần trăm cố gắng, và một phần thiên phú, cộng với chăm chỉ. Khi nghe chỗ không hiểu cuối cùng của Pohl trong đề thi, cậu suy nghĩ một chút, không nói thẳng nguyên nhân ra mà lấy nhắc nhở để tự Pohl có thể hiểu được.
Buông đôi đũa trong tay xuống, Mạc Vấn sờ soạng trang sức trên trán một chút, rồi mới nhìn Pohl nói một câu: “Cậu biết vị Tướng quân kia tặng Tổng thống nước X một hàng chữ, vậy cậu biết cụ thể hàng chữ đó là gì không?”
Pohl hơi suy nghĩ, rồi mới đưa ra một đám án chắc chắn: “Biết.”
“Vậy cậu biết năm đó, ai là lãnh tụ của Trung Hoa không?”
“Biết, đương nhiên là...” Pohl vừa muốn nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên dừng lại, cậu đột nhiên chú ý đến đểm mấu chốt trong vấn đề này, tự đáy lòng khâm phục nói: “Khá khen cho một câu ‘ Quan hải nghe đào’*, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ!” Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, tâm phục khẩu phục nói: “Tôi cứ nghĩ mình là dê đầu đàn trong hệ viễn cổ, vẫn là tổ tiên nói rất đúng, nhân ngoại hữu nhân**. Người bạn như cậu, tôi định rồi!”
(*nhìn biển nghe tiếng sóng vỗ)
(**người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn => dạy người ta không được kiêu ngạo)
Mạc Vấn: “...”
Chờ một chút, chuyện gì vừa xảy ra vậy!!