• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Lưu Ly

Warner phải mất một thời gian dài mới khiến Joseph tin tưởng Mạc Vấn chính là đối tượng đính hôn của anh. Cũng vì thế mà hiện tại Joseph cực kỳ chột dạ với Warner, bởi chân trước vừa mới nói xấu thượng cấp với người quen, chân sau người quen đã nói với y đó là vị hôn phu của người ta. Nhân sinh thật sự rất gian nan!

Nhờ cả vào công lao miệng rộng của Joseph, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đại đa số người trong quân đều biết vị Thiếu tá danh tiếng lẫy lừng kia là danh ‘thảo’ đã có chủ, mà vị ‘chủ’ kia chính là tiểu vương tử Warner.

Hai ngày nay, hai chữ Mạc Vấn trở nên cực hot, có người có tâm hơn một chút đã dứt khoát hi sinh thời gian ăn cơm chạy đi tìm tư liệu của Mạc vấn.

Quan quân từ cấp tá trở lên đều sẽ để lộ ảnh chụp và tư liệu cá nhân. Này vừa nhìn, mọi người mới biết năng lực phụ trợ của Mạc Vấn đã đến mức độ nào.

Bọn họ không biết giấy chứng nhận tư cách phụ trợ sư đã bị thay đổi nhưng không có nghĩa bọn họ không biết trước kia chỉ phân ra ba đẳng cấp sơ, trung, cao. Hiện tại tư liệu hiện ra không nằm trong ba đẳng cấp này, nhất định quy tắc trong giới phụ trợ sư đã thay đổi.

“Khó trách.” Joseph bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nghe người nói năm nay Thiếu tá Mạc Vấn mới học năm nhất đại học là tôi đã thấy rất kỳ quái rồi, dù sao tuổi nhỏ nhưng quân hàm cao vậy rất không phù hợp quy định, hiện tại nhìn tư liệu, tôi đã hiểu rõ cả.”

Xem ra vừa bắt đầu quân bộ đã biết năng lực của Mạc Vấn, cho nên mới trực tiếp trao tặng quân hàm Thiếu tá cho cậu, khác với những người khác sau khi nhập ngũ phải biểu hiện năng lực mới có thể thăng chức.”

“Được lắm, thật trâu bò.” Joseph nhướng mày nháy mắt với Warner, nói tiếp: “Đây là tiếu tấu Thiếu tá nhà cậu muốn một bước lên trời. Mới vào mà đã đến vị trí này rồi, chờ thêm một thời gian tích lũy kinh nghiệm và quân công, e rằng vị trí của cậu ta sẽ càng ngày càng cao. Thế nào, có phải cậu có cảm giác bồi thái tử đọc sách không?”

Câu nói này chỉ đơn giản muốn chọc ghẹo Warner mà thôi, ý muốn trêu đều cùng một cha sao chức vị lại chênh lệch lớn như vậy.

“Tôi sẽ không nói ông già nhà cậu không ra sức nữa, đây là rất ra sức mới đúng!” Joseph duỗi ngón tay cái ra, tiện tiện cười: “Chỉ có điều sức này không dùng trên người cậu mà thôi.”

Warner: “…”

Công phu nhẫn nhịn của Warner đã tu luyện đến cực hạn, cho nên dù bị trêu chọc như thế cũng mặt không đổi sắc, chỉ có Lambert và Amber bên cạnh là cười to đến mức xém chút đã ‘rụng’ xuống khỏi ghế ngồi.

Thấy Joseph còn muốn nói thêm, Warner cướp lời mở miệng trước: “Nói nữa sẽ bác bỏ yêu cầu của anh.”

Joseph lập tức câm họng. Tiền sửa chữa cơ giáp là nỗi đau trong lòng y, cho nên y mới viết đơn xin quân đội gánh chịu một nửa, đoán chừng những việc này là do Mạc vấn xử lý.

“Được lắm, xem như cậu lợi hại.” Joseph phục, quân hàm của Warner thấp hơn y, nhưng người ta có một người yêu có cấp bậc cao à, muốn không phục cũng không có được.

Từ đằng xa đột nhiên Joseph phát hiện Mạc Vấn đang lại gần, lập tức biết điều nói với Warner: “Vị kia nhà cậu tìm cậu kìa, tôi rút lui trước, đừng quên nói chút lời hay cho tôi đấy.”

Hiện tại cơ bản mỗi ngày Mạc Vấn đều đến tìm Warner, tuy rằng không thể cùng qua đêm, nhưng thời gian hai người chung đụng đã nhiều hơn lúc mới vào rất nhiều. Quân đội có quy củ của quân đội, trừ cấp tá trở lên không cần kiểm tra phòng ra thì những cấp khác đều phải đúng giờ kiểm tra phòng, đến lúc đó nếu thấy trong phòng có hai người thì không ổn đâu.

Mặt mũi, Mạc Vấn tất nhiên cần, cho nên việc trái với quân kỷ này, cậu không thể làm.

Do vậy vừa cơm nước xong Warner đã trực tiếp kéo Mạc Vấn đến ký túc xá, thời gian gấp gáp, không biết lúc nào sẽ bị gọi tập hợp khẩn cấp, trong thời gian tư nhân hiếm thấy này, anh phải nắm chặt để giao lưu tình cảm với người yêu.

Cách giao lưu tình cảm có rất nhiều loại, một loại là hôn nhau, một loại là đề cập đến đề tài mà hai bên đều cảm thấy hứng thú.

Trò chuyện trò chuyện, bàn tay của Warner đã từ sau lưng Mạc Vấn tập kích gương mặt cậu, xoay mặt cậu qua chỗ mình, hôn lên mí mắt đối phương, thỉnh thoảng sẽ đón lấy nước mắt sinh lý vì kích động mà ứa ra của cậu.

“Thật ngọt.” Warner thấp giọng nói, đối với loại hành vi khiến người ta rơi nước mắt không thể để người khác biết này, không hề cảm thấy xấu hổ đỏ mặt chút nào.

Skill ve vãn này em cho anh chín mươi chín điểm, không cho một trăm là sợ anh kiêu ngạo.

Mạc Vấn có chút dở khóc dở cười, nếu như nước mắt của ai có vị ngọt thì đúng là phải nghiên cứu một chút, nói không chừng cơ năng thân thể đã có vấn đề gì đó cũng nên.

Hai người lề mề trong ký túc xá nửa ngày, thấy sắc trời đã tối đen, qua một hồi sẽ phải ra tập hợp sinh hoạt văn nghệ tập thể, Mạc Vấn lập tức chỉnh sửa lại bộ quân phục đã ngổn ngang trên người, có điều lúc nhìn thấy môi mình có chỗ bị rách da, cậu cảm thấy cả người đều không tốt.

“Có phải rất rõ ràng không.” Mạc Vấn nhìn gương, soi trái soi phải, cứ cảm thấy quá dễ nhìn ra môi mình bị người khác cắn rách, đến lúc đó nếu thượng cấp cố ý hỏi thì làm sao bây giờ.

Mạc Vấn Thiếu tá, ăn cơm đừng có gấp quá, tuy rằng tôi biết thời gian ăn cơm hơi ngắn, nhưng cũng không cần ăn luôn miệng mình đúng không.

Đừng nghi ngờ, có mấy vị Thượng tá, Trung tá là loại hình lão ngoan đồng, luôn lấy sự lúng túng của thuộc hạ làm niềm vui.

“Không dễ thấy.” Warner lắc đầu phủ nhận, anh đâu phải kẻ ngốc, người là anh cắn, nếu như anh nói rõ không phải sẽ bị giận lây sao? Với lại lỡ làm em ấy thẹn quá thành giận mà mất phúc lợi thì làm sao bây giờ.

Từ sau khi phát hiện trên môi có vết thương, Mạc Vấn nhìn đâu cũng thấy có vấn đề, như mắt mình đỏ như thỏ, hay như lúc trừng mắt nhìn cũng phát hiện nếp gấp trên quần áo có hơi nhiều.

May mắn lúc này là buổi tối, nếu như ban ngày mà ăn mặc như vậy đi ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta phát hiện quần áo không chỉnh. Hiện tại số người biết được quan hệ của hai người đã nhiều hơn, vốn là chuyện gì cũng không có, nhưng sẽ vì quan hệ của hai người mà khiến người ta liên tưởng sâu xa.

Cộng thêm do vấn đề vải áo, cậu chỉ mới bị Warner ôm mà quần áo đã nhăn nhúm không ngay ngắn, huống chi anh không phải chỉ hơi chạm thử.

Nếu như bị đảng thích sạch sẽ nhìn thấy, nhất định sẽ không chịu nổi tình trạng hiện tại của bộ quần áo này.

Không từ ký túc xá Warner ra còn đỡ, sau khi từ chỗ Warner ra, quần áo còn bị biến thành như vậy, không biết chuyện này sẽ bị lan truyền đến mức độ nào đây.

Mạc Vấn quay đầu căm tức trừng Warner: “Đều do anh, nói chuyện bình thường là được rồi, có cần phải luôn động tay động chân không. Giờ thì hay rồi, bộ dạng em thế này nếu bị người ta nhìn thấy thì muốn giải thích làm sao?”

Nói xong, Mạc Vấn quay đầu bước đi, đã đến giờ, không đi nữa sẽ không kịp.

Trước khi đi cậu cũng không quên trừng Warner thêm một cái: “Lần này tha cho anh một mạng, lần sau mà còn như vậy thì trực tiếp đến sân huấn luyện chạy mười vòng đi.”

Warner nhìn bóng lưng Mạc Vấn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Bị người yêu phạt chạy gì đó, tuy rằng cũng có thể coi là tình thú trong sinh hoạt nhưng sau đó sẽ kéo theo hàng loạt những vấn đề đau đầu khác.

Ngày nào đó anh chạy xong, hôm sau nhất định sẽ lên báo. Nhiều năm như vậy Warner đã hiểu rất rõ các phóng viên sẽ lựa chọn tiêu đề gì, đến lúc đó không chỉ trở thành trò cười của toàn dân, mà có khi đến cha anh cũng sẽ tức giận mà trực tiếp liên hệ với anh.

Chuyện Vick luôn phiền nhất là tin tức của các con trên báo giải trí, trong lòng ông là một người ngang bướng, cổ hủ, vì thế xem tin tức giải trí tai hại ngang bằng với tin tức đường viền hoa.

Nhưng mà một khi ‘thượng cấp’ lên tiếng anh vẫn không thể chối từ, nếu không sẽ gánh lấy tội danh không phục tùng mệnh lệnh.

Warner lại cảm thán tại sao cấp bậc của mình lại nhỏ hơn Mạc Vấn nhiều như vậy, không thì lúc gặp mặt đã có thể như vậy, như vậy rồi.

Có điều hình như Mạc Mạc rất tức giận. Warner đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, lần sau gặp mặt cứ hùa theo em ấy đi.

Mạc Vấn thật sự tức giận sao? Thật ra cũng không phải vậy, lúc này trời tối thui thì ai sẽ cố ý chú ý người khác, mà bởi vì không có gây nên chú ý cho nên cậu cũng dần dần quên chuyện này luôn.



Mạc Vấn cho rằng đêm nay cứ bình tĩnh trôi qua như thế, sau khi sinh hoạt văn nghệ tập thể kết túc trở về ký túc xá, lúc cậu vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh trong mơ, âm thanh nghiêm túc của Thượng tá bỗng nhiên vang lên.

Lúc đang ngủ đột nhiên bị đánh thức là một chuyện vô cùng khó chịu. Mạc Vấn vừa hít sâu mấy lần để khôi phục tâm tình, đã nghe thấy Thượng tá nói như vậy.

“Đêm nay biên cảnh nào đó của quốc gia ta bị phần tử phản loạn tập kích, nuôi bình ngàn ngày, dùng binh nhất thời. Tổ quốc và nhân dân cần các đồng chí, hiện tại, tất mả mọi người hãy mang theo cơ giáp khẩn cấp tập hợp dưới lầu.”

Vừa bắt đầu Mạc Vấn còn sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, nhưng chờ đến khi cõng đàn chạy xuống, mới phát hiện Thượng tá dùng chữ ‘biên cảnh nào đó.’

Trời ạ, thì ra là diễn tập…

Diễn tập cũng tương đối quan trọng, có điều điều này không cần quan quân từ cấp tá trở lên tham dự.

Mấy Thiếu úy lần lượt đứng trong những phòng chỉ huy khác nhau, trên màn hình giữa không trung đang chiếu rõ toàn cảnh diễn tập trên đất trống.

Đây là đang bồi dưỡng năng lực chỉ huy sao?

Tham dự lần chỉ huy này có bốn Thiếu úy, lần lượt là Warner, Lambert mới tới và hai vị quân nhân đã nhập ngũ từ lâu, có người nói bọn họ đã dừng ở vị trí Thiếu úy này mấy năm rồi, lần này dù cắn răng cũng phải liều mạng.

Nhân viên hai bên đều đã vào chỗ, theo tín hiệu phát ra, nhân viên chiến đấu nhóm đầu tiên đã xông lên phía trước.

Năng lực chỉ huy của Wanrer vô cùng mạnh, cha anh đã bồi dưỡng mặt này cho anh cộng thêm anh còn trà trộn trong quân từ nhỏ, nên lúc này nhất thời khiến đối phương phải chịu áp lực vô cùng lớn.

Lambert cũng là người rất có thiên phú, Warner làm tổng chỉ huy, anh ta làm trợ thủ, xử lý một ít các chi tiết nhỏ vô cùng tốt, không hề kém những người đã tốt nghiệp trường quân đội kia.

Diễn tập kéo dài ròng rã từ sáng sớm, từ rạng sáng bắt đầu đến mười giờ sáng mới kết thúc. Tuy rằng chỉ huy một trận chiến trong tình huống không chuẩn bị gì rất nhọc lòng tốn sức, nhưng sau khi diễn tập kết thúc, sắc mặt Warner lại ung dung hơn rất nhiều.

Warner và Lambert thắng rồi, thật ra không nên nói như thế, hẳn là thế lực bên bọn họ thắng rồi mới đúng.

Hai người Warner chỉ huy tất nhiên không có sai lầm, cộng thêm dựa vào sức chiến đấu của chiến hữu ở tiền tuyến, cuối cùng cũng thu thắng lợi vào túi.

Nhân viên ưu tú phe thắng lợi đều được phát huân chương vinh dự, những chiến sĩ cá biệt cũng được đề bạt, trong đó có Wanrer và Lambert.

Lambert được đề bạt đến Trung úy, Warner thì được nâng lên đến Thượng úy. Vốn quân hàm của Joseph còn cao hơn hai người họ một cấp, hiện tại thì hay rồi, một người cùng cấp, một người lại cao hơn một cấp.

“Có gì đó không đúng.” Joseph đúng là tới chúc mừng hai người họ, nhưng y đã làm lính một thời gian dài, khứu giác cũng rất nhạy bén, bình thường mà nói thì tốc độ thăng cấp không có nhanh như vậy, cho dù năng lực có tốt đến mấy cũng không đến mức một tháng thăng liền hai cấp.

“Chỉ riêng ngày hôm nay quân bộ đã đề bạt sáu người, không hợp quy củ lúc bình thường, có loại cảm giác cầu hiền như khát vậy.” Joseph đăm chiêu: “Lẽ nào Coroner có tình huống mới? Bọn họ mất đi con đường là Simon này, qua một thời gian, chẳng mấy chốc trang bị sẽ lạc hậu cả, e rằng vì điều này mà mới bắt đầu sốt ruột chăng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK