Hạ Quân Trì cầm lấy lọ bánh, ngón tay khẽ lướt qua nắp đậy vài giây, cuối cùng vẫn không tìm được đề tài nào nữa, khẽ nói cảm ơn rồi quay người về nhà.
Trần Nam Nhất không hề giận, chỉ là hơi đau đầu chuyện đến mức này rồi cũng khó mà mở miệng mời hắn ăn cơm nữa, có lẽ phải chuyển tiền sửa chữa thẳng cho người bạn kia mới được.
Thế mà phí sửa chữa cũng không được gửi đi thành công. Ngày đầu tiên đi làm sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Lâm Ngang gọi cho Trần Nam Nhất đang bị sốt nằm bẹp ở nhà: “Ầy, người kia nói cậu ta không muốn, tài khoản cũng không đưa, làm sao bây giờ?”
Sau hôm mắc mưa Trần Nam Nhất sốt hết hai ngày, anh hơi chóng mặt, nói cũng đặc giọng mũi: “Vậy để đó.”
“Được, để tôi chuyển cho cậu. Này, nghe giọng thế đã đỡ cảm hơn chút nào chưa?” Lâm Ngang nói.
“Đỡ hơn rồi, mai tôi sẽ cố gắng đến quán.”
“Việc gì phải gấp, ở nhà nghỉ ngơi đã.” Lâm Ngang cúp điện thoại, nói với Tống Diệc Sam đang dựa trên quầy pha chế: “Anh Nam bị cảm rồi, đang nằm nhà đấy. Em tới thăm không.”
Tống Diệc Sam hơi khó xử, chiều nay cô phải đến phòng thí nghiệm nên không bớt ra chút thời gian nào được: “Để ngày mai em ghé.”
“Cũng được, vậy ngày mai trước khi đi nhớ tạt qua quán, để anh nói mẹ nấu ít đồ mang sang.”
Tống Diệc Sam giơ tay ok, cất hết mấy thứ đồ linh tinh của mình vào giỏ: “Em về trường trước đã nha.”
“Bye bye.” Lâm Ngang vừa chào cô xong đã nghe thấy động tĩnh khách vào cửa hàng, vội vàng cầm thực đơn ra đón tiếp.
Có vài vị khách kéo nhau vào, nam có nữ có, hai người hơi lớn tuổi hơn đi phía trước, phía sau có một người Lâm Ngang rất quen mắt, Hạ Quân Trì.
Trận ẩu đả ở phố bar đấy không bàn đến chuyện mình là người sai, nhưng dù gì cũng không động tay động chân với Hạ Quân Trì, Lâm Ngang thoải mái tươi cười đón khách, lại gần đưa thực đơn sau đó dẫn họ ngồi vào chiếc bàn tài lớn nhất phía sau.
Từ lúc bước vào cửa, mắt Hạ Quân Trì đã lẳng lặng lướt nhìn chung quanh quán. Hai ngày trước khi cầm lọ bánh quy về, cơn mưa nọ nhanh chóng tạnh ráo. Trong hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hắn cũng không kiếm cớ gõ cửa nhà Trần Nam Nhất lần nào nữa.
Cũng may là lúc vừa quay về trường đã có tin về mấy bài báo cáo trước đó. Thầy hướng dẫn đọc bài báo cáo qua mail của hắn mà vui vẻ ra mặt, phẩy tay bảo bữa trưa hôm nay liên hoan với tổ nghiên cứu khóa trên, để trò mình tự chọn địa điểm.
Thân là người viết bài báo cáo, bạn học Hạ Quân Trì lấy việc công làm chuyện tư chọn One Day.
“Ế, đàn anh, anh thấy cô gái vừa mới ra ngoài kia không? Đang chào hỏi với đàn chị Hà Oánh bên tổ hàng xóm ấy.” Vừa vào quán, đàn em cũng tổ đã quấn lấy bên tay Trang Trạch Sâm, nháy nháy mắt nói.
“Thấy, đẹp không?” Trang Trạch Sâm đáp, “Mắt nhìn của đàn em tốt đấy, đó là đàn chị bên Viện thực phẩm sát bên, anh đây còn có cả Wechat hẳn hoi.”
Đàn em hơi ngạc nhiên: “Các đàn anh đều biết cô ấy à?”
Suy nghĩ của Hạ Quân Trì không ở đây, chữ được chữ mất nghe cuộc đối thoại của hai người, Trang Trạch Sâm nhớ đến hành trình tìm được Wechat của Tống Diệc Sam, chỉ vào Hạ Quân Trì: “Đương nhiên là biết rồi, anh biết cô ấy cũng là nhờ đàn anh Hạ của cậu đấy.”
“Uầy, vậy các anh cũng biết chuyện thời còn học chính quy của cô ấy với đàn anh đúng không?”
“Đàn anh chính quy gì?” Trang Trạch Sâm mờ mịt hỏi. Cậu ta chỉ rảnh quá nên nói cho sướng cái miệng, lúc thêm Wechat Tống Diệc Sam rồi cũng không nói gì, đương nhiên cũng không xem như quen biết được.
“Em có bạn bên Viện Thực phẩm, cô ấy nói với em như vầy.” Đàn em nhỏ giọng lại, “Nghe đâu trước đó đàn chị kia không đủ tiêu chuẩn học thẳng lên tiếp, chen vào một tổ trọng điểm của giáo sư nọ làm việc, sau đó có mấy chuyện ám muội với đàn anh làm nghiên cứu, rồi nhờ đàn anh đó giúp đỡ đăng bài lên một tập san theo kỳ.”
Đàn em rót nước chanh vào ly của Hạ Quân Trì và Trang Trạch Sâm, giọng điệu có phần khinh thường: “Nghe nói dữ liệu thí nghiệm trong tập san theo kỳ nọ không phải do họ làm… Bên tổ nghiên cứu kia cũng loạn lên một hồi, giáo sư không ở lại đại học B nữa, mà hình như đàn anh nghiên cứu còn nghỉ học. Nhưng mà cô kia lại không bị ảnh hưởng gì, sau này suôn sẻ đến trường chúng ta đó thôi.”
Trang Trạch Sâm càng nghe càng cau chặt mày: “Thật à?”
“Bạn em cũng nghe từ người khác bên đại học B… Còn có người nói là, cô đó với giáo sư trong tổ nghiên cứu cũng không rõ ràng.”
“Không thể nào…” Trang Trạch Sâm quay đầu nhìn về phía Hạ Quân Trì, “Anh nói chuyện với cô ấy mấy lần có thấy giống loại người như đâu. Hạ Quân Trì, mày nói cái coi?”
Hạ Quân Trì không hứng thú với mấy chuyện được bàn tán linh tinh, nhưng lúc nghe thấy cũng khó tránh khỏi cảm thấy phiền nhiễu, lên tiếng dừng lại: “Chủ quán ở đây, đừng nói chuyện này nữa.”
Khi buổi liên hoan kết thúc, Hạ Quân Trì chủ động quẹt thẻ trả tiền cho thầy, nhân tiện hỏi vì sao trưa nay không thấy Trần Nam Nhất ở quán.
Nhân viên thu ngân không rõ chuyện thế nào, chỉ trả lời hai ngày rồi ông chủ không khỏe nên không ghé quán. Tay cầm điện thoại của Hạ Quân Trì thoáng khựng lại, hắn không nói gì, quay người vào trong.
“Tiểu Hạ, ngày mốt chúng ta sẽ họp tổ, em làm một bài báo cáo đơn giản và một bài phát biểu.” Thầy hướng dẫn đám học trò mình về phòng thí nghiệm, vui vẻ gọi Hạ Quân Trì lên trước thông báo.
“Vâng.” Hạ Quân Trì chỉnh lại mắt kính, đáp lời. Nhưng đến gần chỗ đèn xanh đèn đỏ gần trường, hắn đi chậm lại, nghiêm túc hỏi: “Thưa thầy, hôm nay em có thể xin về trước được không? Có vài tài liệu tham khảo vẫn nằm trên máy tính ở nhà, em muốn quay về đối chiếu sửa chữa vài chỗ và gửi lại sớm cho ban biên tập.”
“Được, em về trước đi.” Hạ Quân Trì rất ít khi xin nghỉ, thấy hướng dẫn cũng thoải mái gật đầu thả cho về.
Hạ Quân Trì chào các thầy và bạn học, đi về nhà. Hắn không buồn tháo cả ba lô ra, thấy chiếc lọ hôm bữa mang về đặt đặt trên huyền quan lên, lề mề sang gõ cửa nhà đối diện.
Hắn chờ gần nửa phút cửa mới mở ra. Giọng của người bên trong mang âm mũi rất nặng: “Cảm ơn anh.”
Nhưng đến lúc ngẩng đầu nhìn thấy rõ người ngoài cửa, Trần Nam Nhất ngẩn người, đứng thẳng người dậy, nhỏ giọng: “Là cậu à… Tôi tưởng shipper giao đồ ăn.”
Hạ Quân Trì đưa tay cho anh xem đồng hồ, dường như rất bất mãn: “Còn chưa ăn gì, anh ngủ đến tận bây giờ?”
“Ừm.” Tay chân Trần Nam Nhất luống cuống, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, đáp: “Bị cảm, hơi đau đầu nên ở nhà ngủ.”
Anh vừa nói xong, người giao hàng bước khỏi thang máy. Hạ Quân Trì tự nhiên nhận đồ, như thể đang giữ một lý do vào cửa không thể hợp lý hơn, hắn nói: “Vào thôi.”
Có lẽ là vì còn sốt nhẹ, Trần Nam Nhất thoáng đờ đẫn một lúc, khi tỉnh táo lại thì đã đưa hắn vào nhà.
Hạ Quân Trì đặt hết đồ trên tay lên bàn ăn, giục anh ăn phần cháo vừa giao đến.
Trần Nam Nhất bần thần ngồi trước bàn, mở hộp lấy cháo ra. Dù đầu óc đang hoạt động rất chậm chạp, anh vẫn hỏi hắn: “Sao cậu đột nhiên…”
Nửa câu sau bị nuốt mất cùng muỗng cháo nhỏ, biến thành tiếng lầm bầm không rõ chữ.
Hạ Quân Trì ngồi đối diện anh, trả lời: “Tôi đến quán anh ăn cơm, nghe nhân viên nói anh bị ốm.”
“À.” Trần Nam Nhất cúi đầu, không biết phải đáp gì. Rõ ràng ăn không ra mùi ra vị, nhưng anh cứ vùi mặt vào phần cháo, giọng nhỏ xíu: “Hôm nay cậu không cần lên trường à?”
“Không cần.” Hạ Quân Trì vẫn giữ nguyên biểu cảm, “Mà tôi có vài bài báo cáo cần sửa, nhưng mạng nhà tôi bị hư rồi, có thể mượn wifi nhà anh được không?”
Hắn vừa nói xong thì lôi laptop trong ba lô ra, như có việc vô cùng khủng khiếp gấp rút chờ hắn giải quyết, quan trọng đến mức đủ để chủ nhà giữ hắn lại.
Chỉ là cái lý do này của hắn thiếu thông minh thật sự, Trần Nam Nhất đây xem như vẫn đang sốt cũng đủ biết hắn đang cố kiếm cớ. Nhưng thôi thì hôm nay đầu óc anh tắc tịt, không muốn nghĩ cũng không có sức nghĩ, anh cứ thế gật gật đầu, giải quyết xong bát cháo kia rồi vùi người trong sofa tiếp tục nghỉ ngơi.
Trần Nam Nhất vốn đang đọc quyển “Im lặng” của Du Tâm Tiều, nhưng ăn cháo xong lại bị cậu hàng xóm nhiệt tình làm việc giám sát uống thuốc, cơn buồn ngủ cứ từ từ kéo đến, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại trời đã tối hẳn, bên ngoài lại bắt đầu đổ cơn mưa rả rích hệt như hai ngày trước. Màn đêm quấn quýt cùng những giọt mưa bay mù mịt, cái trống trải thanh vắng bao trùm lấy căn hộ. Anh quay đầu nhìn, trên người mình đắp tấm chăn mỏng vốn vứt lung tung trên ghế, còn Hạ Quân Trì ngồi ở phía bên phải, máy tính trong tay đã bật chế độ ngủ.
Mắt hắn nhắm lại, nhịp thở đều đặn, hình như cũng đang ngủ.
Trần Nam Nhất hoạt động phần vai hơi tê mỏi, kéo cổ áo lên, cơn sốt lui dần làm người anh ra ít mồ hôi, chỉ là gò má vẫn còn hơi ửng hồng.
Anh không đứng dậy ngay mà lại vô thức nghiêng người sang bên phải, dính sát lại gương mặt đang say ngủ kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Quân Trì, Trần Nam Nhất đã cho rằng mặt mũi hắn rất được. Nhưng trong khoảnh khắc kề cận sát bên như lúc này, anh càng khẳng định đường nét trên khuôn mặt hắn hầu như không có khuyết điểm, cứ nhìn mãi, ngọt ngào trong lòng anh như tan ra, hóa thành hơn gió lốc mềm mại, rơi xuống chóp mũi tóc mai, giống hệt trời giáng xuống màn sương tình yêu.
Anh không để ý hơi thở của mình đã cận kề lướt trên gương mặt Hạ Quân Trì, người đang say ngủ như cảm giác được gì, đôi mi khẽ run lên, rồi hắn tỉnh lại, gọi anh bằng giọng rất khàn: “Trần Nam Nhất.”
“Ừm.”
“Ban nãy tôi thử nấu cháo, vẫn còn nóng.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Trần Nam Nhất đã biết trước rằng đôi mắt ấy sắp mở, nhưng không kiềm chế được cứ mải nhìn lâu thêm. Anh nghĩ, chuyện này cũng giống như quá trình sự biến đổi về lượng gây nên sự biến đổi về chất vậy. Lại cũng giống như một câu chuyện ngụ ngôn cũ rích nào đó có những bông tuyết nhẹ rơi trên không trung rồi đọng lại trên mấy nhành thông. Anh ngắm nghía Hạ Quân trì hết lần này đến lần khác, lần thứ một ngàn, lần thứ mười ngàn, lần thứ 145672 —— hay là một con số bất kỳ nào khác, anh lại nhìn hắn thật chăm chú thêm một lần nữa. Và vì thế, tất cả những xác suất trở thành sự thật, nhành thông gãy rồi, mà anh đây, cũng đã trót yêu người này.