Thời gian ngồi xe không bao lâu nên hắn cũng không tranh thủ ngủ nghỉ. Sẽ có rất nhiều người đến xem bài báo cáo này, hai, ba tổ nghiên cứu đã chiếm cả nửa xe. Hạ Quân Trì cầm Kindle đọc vài trang với vẻ không muốn tiếp chuyện. Trang Trạch Sâm uống nước trái cây, trò chuyện với một người bên hàng ghế đối diện: “Sao không thấy đàn chị Hà Oánh bên tổ mấy cậu đâu thế?”
“Hình như lần này chị ấy không xin đi, tìm chị ấy à?”
“Có chuyện thí nghiệm kia muốn hỏi tí ấy mà.” Trang Trạch Sâm ném chai nước vào túi, “Không việc gì, cũng không gấp.”
Cô gái ngồi bên hàng ghế bên kia lối đi hơi chần chừ một lúc, thoáng nghiêng người hạ thấp giọng: “À này, nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng tìm chị ấy.”
“Hở? Sao vậy?”
“Thật ra thì tuần trước chị ấy không đến phòng thí nghiệm mấy ngày.”
Đầu óc Trang Trạch Sâm không tải kịp: “Thật luôn? Sếp mấy cậu dễ thế, không quan tâm chuyện này à?”
“Không phải không phải, cậu nói nhỏ thôi.” Cô gái vỗ vào tay cậu ta, “Giáo sư Tần ở trước mặt kia kìa.”
“Rồi rồi rồi. Nói nhỏ đây, cậu nói đi.”
“Thì là…” Cô gái cứ muốn nói rồi lại thôi, “Bỏ đi, mấy câu cũng không kể rõ được.” Cô liếc nhìn các giảng viên và thầy hướng dẫn bên trên, đưa tay ra vẻ đành chịu, nhỏ giọng: “Không phải ông quen Tống Diệc Sam à? Hỏi cô ấy đi.”
“Chuyện này với Tống Diệc Sam… Ơ, tôi thấy cô ấy tìm Hà Oánh mấy lần, quan hệ của hai người họ là thế nào vậy?”
“Ừm. Nói chung thì… phức tạp lắm, chắc là gần đây chị Hà Oánh sẽ không về phòng thí nghiệm đâu.”
Hạ Quân Trì nghe thấy toàn bộ câu chuyện nhưng không nói xen vào. Trang Trạch Sâm tám chuyện đã đời xong, quay đầu cảm thán với hắn: “Thí nghiệm cũng không quan tâm nữa luôn, hay là chị Hà Oánh bị bệnh? Dù sao nghiên cứu năm ba cũng áp lực lớn lắm mà.”
“Đừng nói chuyện của người ta nữa.” Hạ Quân Trì thu dọn đồ đạc cẩn thận, nhìn đồng hồ, “Gần đến nơi rồi.”
Thời tiết thành phố C rất đẹp, nhận phòng xong, Trang Trạch Sâm tìm một người bạn khác trong tổ ra ngoài đi chơi. Hạ Quân Trì cứ ở lì trong phòng mãi đến khi có người nhắn Wechat gọi đi ăn cơm chung hắn mới bước ra ngoài.
Các thầy có cuộc hẹn buổi tối, tổ đi dự hội nghị vào quán ăn làm một bữa qua loa, mấy bạn học quen biết nhau gom nhau. Lúc Hạ Quân Trì đến đồ ăn đã gọi xong xuôi rồi, cả đám đang tụ lại nói chuyện tán phét.
“Hạ Quân Trì, ngồi đây nè.” Trang Trạch Sâm gọi hắn rồi lại tiếp tục nói chuyện với cậu bạn đối diện, “Vụ nãy ông nói thật hả? Tống Diệc Sam được học thẳng lên là vì —— không thể nào.”
Hạ Quân Trì ngồi xuống, gật đầu với mấy người khác trên bàn xem như chào hỏi. Cậu bạn Trang Trạch Sâm đang nói chuyện là một trong những sinh viên từng bị đại học B đánh trượt, đương nhiên rất rõ ràng bão táp chuyện cử đi học nghiên cứu năm đó: “Đương nhiên là thật. Đàn anh bị cô này kéo xuống nước bên Viện Thực phẩm đúng thê thảm. Nghe nói cũng giống như Hạ Quân Trì vậy, từ hồi học chính quy đã bắt đầu gửi bài rồi, rất có năng lực.”
Trang Trạch Sâm huých huých Hạ Quân Trì, nháy mắt: “Ha ha ha ha mấy tên từ khoa chính quy đã bắt đầu gửi bài toàn dân biến thái.”
Hạ Quân Trì uống nửa ly nước, thờ ơ nói: “Vậy tại sao không né trường chúng ta ra?”
“Người ta là giáo sư Thiệu đại học B, ở viện Thực phẩm thì xem như bằng với sếp lớn bên tụi mình. Phải tôi tôi cũng đổi thôi.” Cậu bạn kia cười hề hề.
“Uầy, sao ông rõ chuyện bên viện hàng xóm thế?” Trang Trạch Sâm hỏi.
“Bạn gái tôi học bên viện Thực phẩm đó mà. Huống gì đàn anh năm cuối bỏ học kia học trâu vãi ra, ông qua đại học B hỏi bên viện Thực phẩm là chắc chắn sẽ biết người đó, tên là Trần Nam Nhất.”
Hạ Quân Trì không ngờ hắn sẽ nghe thấy tên Trần Nam Nhất trong trường hợp thế này, không khỏi sửng sốt vài giây. Đến lúc tỉnh táo lại, câu hỏi cũng đã thốt ra khỏi miệng: “Cậu nói người đó tên gì?”
“Trần Nam Nhất.” Cậu bạn nọ nhìn hắn, “Hạ Quân Trì, ông quen à?”
Hắn không trả lời: “Cậu vừa nói người đỏ phải thôi học vì Tống Diệc Sam?”
Cậu bạn gật gật đầu. Trang Trạch Sâm lấy làm quái lạ nghiêng mặt nhìn Hạ Quân Trì, bình thường đó giờ hắn không dính vào mấy chuyện tầm phào mà tổ nghiên cứu to nhỏ thảo luận với nhau.
“Ừ, cần kể lại lần nữa không?” Cậu bạn gãi đầu cười cười, “Này là chuyện duyệt học thẳng lên ấy, có một bài trên tập san theo kỳ, người thì nói là lấy số liệu của người khác, người thì nói là đàn anh này tự nguyện để tên Tống Diệc Sam lên. Mấy người cùng tổ nghiên cứu bảo là chuyện đấy không công bằng, sau đó không biết có báo cáo gì không… Cuối cùng ầm ĩ nghỉ học.”
Sắc mặt Hạ Quân Trì hơi khó coi, nhẫn nhịn những lời muốn nói lại, chỉ bình tĩnh đáp: “Nếu sự thật không rõ ràng vậy rất có thể đã bị bóp méo.”
Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, Trang Trạch Sâm càng nhìn hắn đầy khó tin: “… Mày biết rõ người tên Trần Nam Nhất đó lắm à?”
Hạ Quân Trì đẩy mắt kính, không mở miệng nói chuyện nữa. Không khí trên bàn ăn lúng túng một hồi, lát sau có người gợi đề tài khác mới ồn ào náo nhiệt trở lại.
Ăn tối xong, Hạ Quân Trì không về phòng khách sạn với Trang Trạch Sâm mà vào một quán cà phê ngồi. Hắn cầm điện thoại, gõ tới gõ lui trên khung chat của mình với Trần Nam Nhất rồi lại xóa sạch.
Rốt cuộc, hắn gửi tin nhắn cho Nhậm Quân: “Anh tiện nghe điện thoại không?”
Mấy ngày vừa rồi Nhậm Quân đi công tác ở New York, đang giờ ăn sáng nên cũng xem như rảnh rang. Nhìn thấy tin nhắn của Hạ Quân Trì, anh cười cười, trả lời lại ngay: “Có việc à?”
“Cũng… không có gì.” Hạ Quân Trì phiền muộn đáp.
Nhậm Quân nghe thấy giọng hắn, cảm thấy buồn cười quá thể: “Dạo này em cứ nói chuyện ấp a ấp úng thế.”
“Có à?” Hạ Quân Trì cứng ngắc động đậy người.
“Sao không.” Nhậm Quân cầm tách cà phê lên, bình luận, “Em đúng là đang yêu đương thật rồi.”
Hạ Quân Trì cứng họng hồi lâu, từ chối đáp lại câu trêu chọc của anh trai: “Khi nào mẹ em về?”
“Chắc cũng nhanh thôi, hai ngày trước công ty có việc, nhưng mà hình như đã xử lý xong xuôi rồi.” Nhậm Quân cười hắn, “Em thế mà không gọi là ấp a ấp úng? Còn học được cả cách chuyển chủ đề thế này.”
Không gian ngoài trời của quán cà phê này nằm ở sân thượng tầng hai. Trời đã vào độ cuối thu, chiều chiều ngoài sân cũng không có mấy khách. Mặt Hạ Quân Trì đỏ ửng, đưa tay khuấy khuấy ly latte hạt dẻ: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Nói đi.”
Hạ Quân Trì im lặng rất lâu, Nhậm Quân suýt nữa còn tưởng hắn đã cúp máy.
Nhưng Nhậm Quân là người kiên trì, cũng không lên tiếng giục. Hồi lâu sau, đầu bên kia vang lên giọng nói không bao lớn: “Tính tình người ấy tốt lắm, rất biết chăm sóc người khác.”
“Nhưng mà hình như với ai cũng —— ” Hạ Quân Trì cầm muỗng chọc vào lớp bọt kem trên cà phê, rồi cầm lấy nĩa ăn một miếng bánh tart chanh đặc trưng của quán, giọng không rõ ràng lắm, “Không tệ.”
Nhưng hắn đã âm thầm soi xét trong lòng từ trước, rằng mình không muốn thừa nhận chuyện “giúp người khác gặp khó mà bị đuổi học” này đã vượt rất xa cái khái niệm “không tệ” ấy, giọng nói không khỏi xen lẫn mấy phần cảm xúc không cách nào tả rõ.
Nhậm Quân nhấp một ngụm cà phê đen, chưa nói thì đã cười trước mấy tiếng.
Hạ Quân Trì ném chiếc nĩa nhỏ xuống, khối kim loại va chạm vào dĩa tạo thành tiếng leng keng dễ nghe: “Anh cười gì?”
“Không có gì không có gì.” Nhậm Quân vội nói, cười đáp: “Những lời này em không nên nói với anh, nên nói cho người đó nghe mới đúng.”
Hạ Quân Trì do dự trong chốc lát, hỏi anh với giọng điệu khiêm tốn chờ chỉ bảo: “Nói thế nào đây?”
Nhậm Quân cố nhịn cười: “Nó có phải là thiết kế thí nghiệm đâu, em đào đâu ra khuôn mẫu lý tưởng để tham khảo.”
*Thiết kế thí nghiệm (DOE): được định nghĩa là thiết kế thử nghiệm thu thập thông tin trong đó có hoặc không có biến thể và nó phải được thực hiện dưới sự kiểm soát hoàn toàn của nhà nghiên cứu nhằm giảm sai số của kết quả phân tích số liệu, giảm thiểu ảnh hưởng của biến số để tăng độ tin cậy của kết quả. Phạm vi ứng dụng không chỉ trong lĩnh vực y sinh mà còn trong cả các lĩnh vực sản xuất, tâm lý, thị trường,…
“Em muốn nhận được kết quả thế nào, mong đợi quá trình ra sao, bản thân em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nghĩ rõ rồi thì hãy nói cho người ấy biết.”
Cuộc gọi này không giải quyết được triệt để vấn đề của Hạ Quân Trì. Điện thoại trở về giao diện khung chat, hắn nhìn chăm chăm ảnh đại diện của Trần Nam Nhất, ngẫm nghĩ lời anh trai mình vừa nói.
Cơn gió đêm nhẹ lướt qua thoảng đưa hương chanh lan trong không khí. Hạ Quân Trì nhớ về ngày cuối hè những năm cấp ba ở Èze miền Nam nước Pháp. Năm ấy hắn vẫn còn là một cậu thiếu niên tuổi nổi loạn, không thích hình dung nguyện vọng cuộc đời mình bằng những con chữ mô tả nghề nghiệp, mà thỉnh thoảng hắn sẽ tưởng tượng xem mai đây mình sẽ làm công việc gì, và cùng ai đi qua quãng đời này.
Hắn từng có một giấc mơ về chiếc tủ kính thật lớn trưng bày những món đồ gỗ, điêu khắc, mấy bức tranh vẽ hay những thứ gì hắn tiêu pha cả ngày thật dài để làm. Cách đó không xa có một người ngồi cùng hắn cả ngày và làm chuyện của riêng mình. Hai người cùng nhau đóng cửa lúc hoàng hôn, cùng chia nhau một que kem khi rảo bước trên con đường lát đá yên tĩnh. Họ leo lên ngọn núi như muốn đuổi theo ánh sáng, vào quán ăn ban công mà hai người thường ghé đến, tán gẫu về thật nhiều kỳ nghỉ hè Hạ Quân Trì đã đừng trải qua nơi đây; dưới ánh nắng chói chang giữa mùa hè miền Nam nước Pháp, có dãy núi xanh thẫm sâu hun hút, có chiếc du thuyền dập dềnh quanh năm trên vịnh biển như chiếc đuôi cá bạc óng, và có phần bánh tart chanh xoài hắn thích nhất.
Cho đến giờ phút này, rất nhiều ước vọng đã đổi thay, một số thì không và vẫn đang trên con đường được thực hiện hóa.
Hạ Quân Trì cúi đầu nhìn cọng lá bạc hà trang trí trên bánh tart chanh, trở về khung chat, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, giọng nói ôn hòa mềm dịu của Trần Nam Nhất truyền đến: “Hạ Quân Trì?”
“Ừm.” Hắn dừng lại giây lát, hỏi anh: “Bây giờ anh rảnh không?”
Trần Nam Nhất khó xử nhìn đứa bé quanh quẩn bên mình, bất đắc dĩ cười: “Chắc là không tiện lắm, dì bên nhà cậu ra ngoài nên nhờ tôi coi chừng Hi Hi một lúc.”
“…” Hạ Quân Trì tỉnh táo được đôi chút, “Nó lại phiền anh rồi?”
“Hi Hi ngoan lắm, tôi làm bánh ga tô nhân hạt dẻ, đang đút cho nhóc ấy ăn.” Trần Nam Nhất nói, đoạn nhẹ nhàng cười rộ lên: “Nhóc ấy nói cậu cũng thích ăn hạt dẻ.”
Hạ Quân Trì đáp: “… Phải.”
“Gần đây cậu không có nhà à? Khi nào về?” Trần Nam Nhất cất phần bánh còn lại vào tủ lạnh, nói, “Bữa sau nhờ Hi Hi mang một phần về cho cậu.”
Khi câu nói này kết thúc, điện thoại im ắng một khoảng ngắn. Sau đó, Hạ Quân Trì lên tiếng: “Sớm thôi, lúc về nhà sẽ sang tìm anh.”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”