Anh ngồi dậy, chăn ấm trượt từ vai xuống bụng lộ cả phần cổ áo hơi xộc xệch. Trần Nam Nhất vừa đánh răng vừa nhìn gương sờ lên dấu hôn bên gáy mình, ngậm bàn chải nhắn tin cho Hạ Quân Trì.
Hắn trả lời rất nhanh, hẳn cũng không bận bịu lắm. Đêm hôm qua thí nghiệm gần như xong xuôi, xế chiều hôm nay là có thể về sớm ngủ bù, hắn định bụng sẽ tạt ngang quán gói Trần Nam Nhất mang về.
Mà hôm qua lúc mẹ Trần Nam Nhất đi đã hẹn anh uống trà vào ban chiều. Anh nghĩ ngợi một lúc, trả lời hắn mình có việc bận, hôm nay chắc sẽ về nhà hơi muộn.
Mẹ Trần Nam Nhất ở tại một khách sạn trên đường Vọng Hải, bữa tiệc cưới của con gái bạn bà cũng tổ chức ở đây. Anh đến khách sạn theo thời gian đã hẹn, sảnh tổ chức tiệc bên cạnh đông đúc người ra kẻ vào, cha mẹ và người nhà của hai bên đứng đón khách ngoài cửa, vô cùng rộn ràng náo nhiệt.
Vài ba phút sau thì mẹ anh xuất hiện, bà hết nhìn Trần Nam Nhất lại nhìn sang sảnh tiệc cưới phía xa, thở dài, đoạn quay người mở cửa thang máy dẫn anh đi.
Anh gần như nghi ngờ rằng mẹ cố ý để anh đứng đó xem cảnh tưởng đầm ấm hạnh phúc nọ, nhưng đồng thời chẳng có cách giải quyết nào. Có lẽ trong mắt mẹ, cảnh tượng thế này họa chăng chỉ là số mệnh đã được định đoạt của từng gia đình, là anh đã phá hủy tính khả thi của hạnh phúc này.
“Cứ tưởng rằng con sẽ dẫn người kia đến gặp mẹ.”
Hai mẹ con chọn ghế sofa cạnh cửa ngồi xuống, gọi hai tách cà phê. Qua một đêm, dù đã hiểu được ít hay nhiều, cảm xúc của mẹ Trần thoạt trông không tệ lắm, ít nhất không có vẻ chật vật như đêm hôm qua.
Trước ngực bà là chiếc cài áo đính kim cương phản chiếu ánh sáng buổi chiều muộn. Trần Nam Nhất không thể nhìn thẳng vào mẹ mình, ánh mắt run rẩy rơi trên chiếc cài áo nọ. Chờ nhân viên phục vụ cà phê xong, anh mới đáp: “Mẹ đến vội quá em ấy không chuẩn bị được gì, lần sau vậy.”
Mẹ Trần nhìn con trai mình đầy phức tạp, bà cầm tách cà phê, một lúc lâu sau mới nói: “Con khen người ta đến mức đấy mà còn không dám dẫn tới gặp mẹ à?”
Trần Nam Nhất nở nụ cười chóng vánh, chẳng hề định che giấu hành vi bao che khuyết điểm của mình: “Mẹ cũng để em ấy chuẩn bị một chút đã chứ.”
“Cậu trai đó làm gì?” Mẹ Trần đặt tách cà phê xuống, thêm một viên đường vào khuấy, hỏi theo lệ.
Trần Nam Nhất thoáng do dự, lánh nặng tìm nhẹ đáp: “Em ấy làm nghiên cứu, vẫn còn đang ở trường.”
Câu trả lời này cũng tạm được, Trần Nam Nhất hiểu rõ những sở thích do thói quen nghề nghiệp của mẹ anh, bổ sung: “Rất có năng lực, tính cách cũng rất đơn giản.”
Anh đáp, không kiềm chế được thoáng mỉm cười: “Còn giao cả thẻ ngân hàng trường cấp cho con.”
“Con đã gặp gia đình em ấy.” Trần Nam Nhất nghiêng người, “Họ là người tốt, tuy không thể chấp nhận ngay nhưng cũng không kiên quyết phản đối. Mẹ à, chỉ như vậy thôi con đã thấy ổn lắm rồi.”
Trước khi đến đây anh đã chuẩn bị sẵn trong đầu, cũng coi như đã nói được ra hết. Mẹ Trần nghe xong vẻ mặt vẫn không thôi đượm buồn, có lẽ không muốn nảy ra tranh cãi với đứa con trai lâu ngày không gặp nên bà cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Mẹ Trần tham dự tiệc cưới và trở về vào sáng hôm sau. Trần Nam Nhất hỏi bà thời gian chuyến bay cất cách, định tiễn bà ra sân bay.
“Ngày mai mẹ chờ con ở khách sạn được không.” Trần Nam Nhất ra đến thang máy, nói: “Con có mua ít đồ cho bố và mẹ… Bình thường tiện mua được thôi ạ, ngày mai con đem tới. Về mẹ cứ nói là mẹ mua nhé.”
Mẹ Trần cười: “Ông bố con chỉ mạnh miệng giỏi thôi. Nói không nhận đồ của con, thật ra mấy thứ lần trước con gửi Tiểu Vương đưa về ông ấy giữ lại cả.”
Khóe môi Trần nam Nhất cũng cong cong, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút: “Dạ.”
Anh ôm mẹ chào tạm biệt, mặc áo khoác rồi đón xe ở ven đường khách sạn.
Sắc trời ngả tối muộn, ánh đèn neon dọc hai bên đường đã lập lòe từ lâu. Giờ tan làm rất khó bắt được taxi, Trần Nam Nhất đứng hong gió lạnh mất một lúc, gọi xe trên ứng dụng điện thoại rồi nhét tay vào túi áo.
Đối diện khách sạn là xưởng mộc của bạn anh. Anh nhìn bảng hiệu vừa chớp sáng phía đối diện, chợt nhớ lại cảnh tượng lần trước ở đó với Hạ Quân Trì, không nén nổi cúi đầu cười thật khẽ.
Chiếc xe anh gọi chậm rãi lái sang từ giao lộ, Trần Nam Nhất lấy điện thoại ra đối chiếu biển sổ xe mới phát giác Hạ Quân Trì nhắn tin hỏi anh đang ở đâu mười mấy phút trước.
Anh ngồi vào xe, hỏi hắn đang ở nhà phải không.
Mãi lâu sau Hạ Quân Trì mới trả về một chữ “Vâng”. Trần Nam Nhất nhẹ lòng, nói anh đang ở quán, sẽ về ngay.
Đèn trước giao lộ chuyển xanh, xe lao về phía trước. Hạ Quân Trì không nhắn nữa, Trần Nam Nhất không nghĩ ngợi nhiều, cất điện thoại, đưa mắt lơ đãng nhìn bên ngoài cửa sổ.
Ngay trước cửa xưởng mộc là hai cây thông cuốn đủ dây đèn màu vừa trưng ra vài ngày trước cho có không khí. Trần Nam Nhất quay mặt nhìn về phía trước, không để ý người vừa chậm rãi ra khỏi cánh cửa nọ.
Bên cạnh cây thông noel, Hạ Quân Trì xách túi giấy in logo xưởng mộc, cúi đầu nhìn lướt đoạn tin nhắn của cả hai vừa đây rồi lại cau mày nhìn chiếc xe chở Trần Nam Nhất từ từ hòa vào dòng xe cộ nườm nượp. Hắn không nói gì bước sang đường, giơ tay gọi xe về nhà.
Lúc hắn về đến nhà Trần Nam Nhất đang nấu cơm tối, trên bàn đặt hai món đem từ quán về. Trần Nam Nhất chiên vội một con cá, nghe thấy động tĩnh ngoài huyền quan thì quay đầu cười với hắn: “Không phải em bảo đang ở nhà à?”
“Em ra ngoài mua đồ.” Hạ Quân Trì giơ túi nilon cửa hàng tiện lợi lên, “Đêm nay chắc em phải ghé phòng thí nghiệm nữa.”
“Buộc phải thức đêm liên tục như vậy à?” Giọng Trần Nam Nhất hơi lo lắng, “Lỡ không chịu được thì sao. Hôm qua em đã thức trắng kia mà.”
Anh lấy cá trong chảo vào dĩa, rửa tay rồi nói với hắn: “Có cần anh chờ… Ưm, Hạ Quân Trì…”
Chẳng biết Hạ Quân Trì đã móc áo khoác lên giá từ khi nào, chỉ mặc độc một chiếc sơ mi dán tới, còn vòng tay bên eo anh với ý ám chỉ cực kỳ rõ ràng, cẩn thận hôn anh từ bả vai xuống.
Tay Trần Nam Nhất vẫn còn đang dính đầy nước, không tiện đẩy tay hắn ra, chỉ đành lùi về sau huých huých khuỷu tay: “Đừng nghịch, ăn cơm.”
Nhưng Hạ Quân Trì đời nào chịu nghe lời anh, ngược lại còn sấn tới mạnh tay siết anh thật chặt, vùi đầu lên vai anh dụi tới dụi lui như muốn kiếm tra xem trên người anh có mùi gì khác thường không.
“Tối nay em còn phải đến phòng thí nghiệm, cơm nước rồi còn nghỉ ngơi…”
Mà ngay sau đó anh đã không thể thốt ra tiếng, Hạ Quân Trì áp anh lên bồn rửa tay một lúc, về phòng ngủ cũng không yên.
Bữa cơm trên bàn nguội lạnh, Hạ Quân Trì mới thỏa mãn dừng lại. Hắn đè Trần Nam Nhất ra hôn một lúc, ngột ngạt mở miệng: “Trần Nam Nhất…”
Anh vắt tay trên trán, mệt đến mức mắt mở không ra, ậm ừ khẽ: “Hửm.”
Anh đợi mãi cũng không nghe Hạ Quân Trì nói tiếp, tò mò hé mắt nhìn hắn: “Em sao vậy?”
Biểu cảm trên mặt Hạ Quân Trì không để lại manh mối nào. Hắn chỉ ôm lấy eo anh, da thịt ấm áp dán lên nhau. Hắn hết hôn lại cắn lên xương quai xanh của Trần Nam Nhất, nhỏ giọng: “Chiều nay anh ở đâu?”