"Xin lỗi, tôi không phải thầy thuốc, cũng không có nghĩa vụ này." Kiều Thời Niệm lạnh lùng cự tuyệt.
Hoắc Nghiên Từ thực sự tức giận, vừa rồi cô ta còn sốt ruột chạy đến quan tâm, chớp mắt liền trở mặt, tốc độ còn nhanh hơn trở bàn tay.
"Cô không có nghĩa vụ? Vậy cũng không nghĩ lại xem tôi vì ai mà bị thương?"
Kiều Thời Niệm muốn nói, nếu không phải anh muốn đấu xe, đâm xe với người ta thì đâu có bị thương.
Hoắc Nghiên Từ rõ ràng muốn tính sổ với cô, nhưng Kiều Thời Niệm không có tâm trạng tranh cãi với anh ta.
Chỉ là bôi thuốc thôi mà, làm nhanh cho xong.
Dì Vương đã mang hòm thuốc tới, Kiều Thời Niệm cau mày, cầm lấy băng gạc cùng cồn sát khuẩn.
"Tiên sinh, Phu nhân, tôi còn đang có việc phải làm, hai người cần gì liền gọi tôi."
Dì Vương đi rồi, Kiều Thời Niệm liền giúp Hoắc Nghiên Từ xử lý vết thương.
Vết thương của Hoắc Nghiên Từ tuy không nghiêm trọng nhưng cánh tay bị cứa rất nhiều chỗ, máu cũng chảy ra không ít.
Cồn chạm vào chỗ bị cứa có chút rát, Hoắc Nghiên Từ chỉ cau mày, không phát ra tiếng kêu.
Kiều Thời Niệm thả lỏng tay.
"Xong rồi."
Bôi thuốc xong, Kiều Thời Niệm chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
"Còn trên trán nữa." Hoắc Nghiên Từ có chút không hài lòng với kiểu làm lấy lệ của Kiều Thời Niệm.
Nếu là trước đây, có khi anh chỉ sứt chút móng tay, Kiều Thời Niệm đã đứng ngồi không yên vậy mà hôm nay anh vì cô bị thương nhiều như vậy, cô ta lại chẳng để ý.
Kiều Thời Niệm liếc nhìn trán của Hoắc Nghiên Từ, quả thực có một vết xước gần thái dương. Có lẽ là bị thủy tinh văng trúng, miệng vết cứa đã rỉ máu.
Kiều Thời Niệm không lên tiếng, tiếp tục giúp hắn xử lý nốt vết thương.
Hoắc Nghiên Từ ngồi trên sofa, để tiện xử lý vết thương, Kiều Thời Niệm đứng ngay sát bên cạnh anh ta.
Cô cách Hoắc Nghiên Từ rất gần. Eo nhỏ hơi cong, vài sợi tóc rơi lướt qua gương mặt hắn, toàn bộ hương thơm trên người cô xộc thẳng vào mũi Hoắc Nghiên Từ.
Hoắc Nghiên Từ đột nhiên cảm thấy bí bách, hắn đưa tay cởi mấy cúc áo ở trên cổ.
"Đừng nhúc nhích." Kiều Thời Niệm lấy tay giữ chặt đầu hắn.
Bàn tay mềm mại ấm áp chạm vào trán cảm giác thực khó tả, Hoắc Nghiên Từ cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu trượt lên xuống vài lần.
Hắn đánh mắt lên, cố ý muốn dời đi sự chú ý của bản thân lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chuyên chú của Kiều Thời Niệm. Làn da mịn màng, trắng nõn đến lông tơ cũng nhìn rõ, gò má ửng hồng tự nhiên, chiếc mũi nhỏ xinh tinh tế cùng khuôn miệng căng mọng như trái anh đào.
Hoắc Nghiên Từ có chút xúc động muốn cắn cô một miếng.
Nghĩ là làm, Hoắc Nghiên Từ vòng tay qua cổ cô. Kiều Thời Niệm mất thăng bằng, ngã vào lòng Hoắc Nghiên Từ. Ngay lúc cô ngẩng đầu lên thì Hoắc Nghiên Từ cúi xuống.
Má cô áp vào môi anh.
Cảm giác phấn nộn, mềm mại nơi đầu môi cùng hương thơm dễ chịu của Kiều Thời Niệm làm cho Hoắc Nghiên Từ vô thức siết chặt tay.
"Anh làm cái gì vậy?" Kiều Thời Niệm cố gắng thoát khỏi và trừng mắt nhìn Hoắc Nghiên Từ.
Hoắc Nghiên Từ bừng tỉnh: "Chỉ bôi chút thuốc thôi, đừng nhân cơ hội câu dẫn tôi."
"Anh bệnh hoạn."
Kiều Thời Niệm tức giận ném luôn băng gạc trên tay, xoay người chạy thẳng lên lầu.
Nhìn vòng eo nhỏ vặn vẹo của cô, Hoắc Nghiên Từ không hiểu sao lại tưởng tượng đến cảm giác mềm mại và thon thả khi anh đỡ cô lúc nãy.
Hoắc Nghiên Từ nuốt nước bọt, hắn không hiểu sao bỗng dưng lại cảm thấy khát, liền đi tới phòng bếp uống nước.
Kiều Thời Niệm trở về phòng, ngã nhào trên giường, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu và buồn bã.
Rõ ràng trong lòng đã hạ quyết tâm không lưu luyến si mê Hoắc Nghiên Từ nữa, nhưng khi vừa thấy hắn bị thương, cô lại vô cùng khẩn trương cùng lo lắng.
Hoắc Nghiên Từ chắc chắn sẽ cảm thấy cô là đang diễn trò muốn ly hôn.
* * *
Ngày hôm sau, Hoắc Nghiên Từ không tới công ty, Kiều Thời Niệm cũng tránh hắn cả ngày.
Đến ngày thứ ba, Kiều Thời Niệm thức dậy và cảm thấy tinh thần sảng khoái. Cô đã quyết định kiếp này sẽ buông bỏ Hoắc Nghiên Từ, nhưng tình cảm không phải là thứ nói bỏ là có thể bỏ ngay tức khắc.
Dù sao, cô yêu hắn cũng đã tám năm, đã thành thói quen, muốn thay đổi cũng cần chút thời gian.
Cô sẽ buông bỏ dần dần, sẽ có ngày hoàn toàn bỏ được chấp niệm với hắn.
Vết thương do nhảy lầu hôm trước đã không còn, cô quyết định hôm nay sẽ đi thăm ông ngoại.
Kiều Thời Niệm thay áo sơ mi cùng quần bò đơn giản. Vì muốn phù hợp với thân phận Hoắc thiếu phu nhân mà đã lâu rồi cô không mặc những bộ trang phục thoải mái như vậy.
Xuống lầu, Kiều Thời Niệm phát hiện hôm nay Hoắc Nghiên Từ cũng không tới công ty, phòng khách cũng xuất hiện vị khách không mời mà đến – Bạch Y Y.
Bạch Y Y mặc một bộ tây trang nghiêm chỉnh, gương mặt trang điểm tinh xảo, đang ngồi trên sofa trò chuyện với Hoắc Nghiên Từ.
"Thời Niệm, cô đây rồi."
Thấy Kiều Thời Niệm xuống lầu, Bạch Y Y hào phóng chào hỏi, tiếp đón hệt như cô ta mới chính là chủ nhà vậy.
Hoắc Nghiên Từ nâng mắt lên nhìn cô.
Không biết có phải do vết thương chưa lành toàn bộ hay không mà thần sắc Hoắc Nghiên Từ không được tươi tỉnh như thường ngày.
Cũng không giống trước đây, vửa nhìn thấy cô liền bày ra bộ mặt chán ghét, hôm nay ánh mắt còn dừng lại trên người cô vài giây.
Kiều Thời Niệm không để ý đến hắn, tươi cười với Bạch Y Y: "Bạch tiểu thư tới chơi sao."