• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, sắc mặt hắn rõ ràng dịu đi vài phần, cầm điện thoại lên nghe.

"Nghiên Từ, sắp đến giờ họp rồi, anh bao lâu nữa sẽ tới?"

Bên trong xe cực kì yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Y Y vang lên, rơi vào trong tai Kiều Thời Niệm không xót một chữ nào.

Hoắc Nghiên Từ gần đây mới thu mua một công ty là Bác Châu, do Bạch Y Y làm giám đốc.

Kiếp trước, Bạch Y Y ở Bác Châu đạt được nhiều thành tích, thắng được danh hiệu nữ thần ở đây.

Cô lúc ấy không phục, cũng muốn vào Hoắc thị làm việc để chứng minh thực lực nhưng bị Hoắc Nghiên Từ trào phúng.

"Cô tới làm việc? Cô có thể tồn tại được ở công ty hay không? Bạch Y Y bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian mới có được sự công nhận từ ban giám đốc, chỉ bằng vài lời tham vọng, cô nghĩ mình làm được việc sao?"

"Kiều Thời Niệm, Bạch Y Y xuất thân không giống cô nhưng cô ấy biết cố gắng, có đầu óc lại hiểu lòng người. Không giống như cô, một ngày nếu không ức hiếp người khác, cô còn có thể làm gì?"

"..."

"Được, cứ vậy đi."

Hoắc Nghiên Từ tắt điện thoại.

Kiều Thời Niệm cũng thoát khỏi những kí ức cũ.

Khuôn mặt Hoắc Nghiên Từ ở kiếp trước cùng kiếp này hiện ra trước mặt cô, Kiều Thời Niệm đột nhiên cảm thấy không khí trong xe trở nên khó thở.

"Trợ lý Chu, làm phiền anh dừng xe phía trước, tôi muốn xuống xe."

"Phu nhân, chỗ này không tiện bắt xe, Cô vẫn nên cùng Hoắc tổng tới công ty, sau đó tôi sẽ đưa cô về nhà."

"Không cần đâu, dừng xe ở đây là được rồi."

Kiều Thời Niệm không muốn ở cùng với Hoắc Nghiên Từ thêm một phút nào nữa.

Chu Thiên Thành không lập tức dừng xe mà nhìn qua kính chiếu hậu, đợi chỉ thị của Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ thấy bộ dạng không muốn dây dưa của Kiều Thời Niệm, trong lòng khó chịu nói: "Dừng xe, cho cô ta xuống."

Chu Thiên Thành theo lời Hoắc Nghiên Từ từ từ dừng xe ở ven đường.

Kiều Thời Niệm không chút do dự xuống xe, tiện tay đóng sầm cửa.

"Kiều Thời Niệm, nếu cô còn ầm ĩ tới làm phiền bà nội, tôi sẽ không tha cho cô."

Kiều Thời Niệm phớt lờ lời cảnh cáo của Hoắc Nghiên Từ, đầu không ngoảnh lại tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Nghiên Từ tức giận đùng đùng, chút sang Chu Thiên Thành: "Còn không đi, muốn chờ trời tối hay sao?"

Chu Thiên Thành: "..."

Kiều Thời Niệm giơ tay vẫy xe, tuy quãng đường khá xa, phải trả thêm tiền nhưng tâm tình cô được thoải mái hơn.

Kiều Thời Niệm ngồi xe tới bệnh viện, làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, đặc biệt là dạ dày.

Bị ung thư dạ dày vô cùng đau đớn, kiếp này cô phải quý trọng cơ thể, loại trừ khả năng mắc bệnh.

Kết quả kiểm tra phải vài ngày sau mới có, Kiều Thời Niệm quay trở lại biệt thự Long Đằng.

Hành lý ngày hôm qua Kiều Thời Niệm sắp xếp đã bị Dì Vương đưa về vị trí cũ.

"Phu nhân, hôm nay tiên sinh hôm nay có trở về hay không? Cô có muốn thu dọn lại một chút đồ đạc hay không?" Dì Vương cẩn thận hỏi.

Kiều Thời Niệm: "..."

Hóa ra ở trong mắt dì Vương, ngày hôm qua cô thu dọn hành lý muốn ly hôn là vì biết trước Hoắc Nghiên Từ sẽ trở về nhà, cố ý diễn cho anh ta xem?

Dù không nói lên lời nhưng Kiều Thời Niệm cũng loại trừ khả năng Dì Vương báo cáo chuyện của cô cho Hoắc lão phu nhân.

Vậy cuối cùng ai là người nhiều chuyện như vậy?

Thật muốn đem người này đến xử lý một trận. Chỉ thiếu chút nữa là cô có thể vạch rõ giới hạn cùng Hoắc Nghiên Từ.

Cô đã đồng ý với Hoắc lão phu nhân, trước khi ly hôn, không thể rời khỏi nơi này, vậy nên trước mặt đành tạm thời ở lại.

* * *

Ngày hôm sau thức dậy, Kiều Thời Niệm quyết định đi luyện tập lái xe.

Cô lấy bằng lái sau khi tốt nghiệp cấp ba, mấy năm nay không sử dụng đến nên cũng không quen lắm. Vì để sau này chủ động hơn, cô phải luyện lái xe cho thành thục.

Khi cô kết hôn, ông ngoại đã tặng cô một chiếc Maserati vẫn đậu ở góc gara nhưng trước nay cô chưa hề đụng tới. Với trình độ hiện tại của cô, rất có thể sẽ gây tai nạn nếu như lái xe. Vì thế Kiều Thời Niệm chọn bừa một chiếc xe của Hoắc Nghiên Từ, dựa vào trí nhớ của minh, lái xe ra khỏi gara.

Vất vả lắm mới chạy xe tới đường lớn, Kiều Thời Niệm không dám lái vào khu đông người, chọn một con đường vắng vẻ chậm rãi lái đến.

Buổi chiều, thời điểm lái xe ra ngoài, Kiều Thời Niệm cảm thấy kỹ năng của mình không tồi, tốc độ lái so với buổi sáng cũng nhanh hơn.

Phía trước có một ngã tư, Kiều Thời Niệm vừa định chuyển hướng thì đột ngột có một chú chó chạy tới, Kiều Thời Niệm giật mình bẻ lái.

"Két". Xe Kiều Thời Niệm va chạm với một chiếc xe chạy ngược chiều.

Nhìn chiếc xe bóng bẩy cùng logo chói mắt kia, Kiều Thời Niệm đáy mắt hiện vẻ lo lắng.

Đen đủi quá, đâm trúng ngay chiếc xe đắt tiền. Cũng may cô không lái xe của mình, nếu không hư hỏng cũng không nhẹ.

Người lái xe đối diện mở cửa xuống xe, Kiều Thời Niệm cũng vội vàng xuống xe.

"Thật xin lỗi, tôi vừa rồi không chú ý.."

Người kia không để ý đến lời nói của cô, lấy điện thoại ra cẩn thận chụp lại ảnh bằng chứng, sau đó lại gọi điện báo án, có vẻ như đã trải qua việc như thế này rất nhiều lần rồi.

"Sao lâu như vậy?" Một giọng nói thiếu kiên nhẫn trong xe vang lên.

"Mạc thiếu, xin lỗi cậu, tôi xong ngay đây."

Người lái xe sợ hãi trả lời, sau đó nói với Kiều Thời Niệm: "Cô hãy đưa giấy phép lái xe để tôi chụp ảnh và để lại số diện thoại. Luật sư sẽ liên hệ với cô sau."

Người có tiền bây giờ đều xử lý sự cố giao thông nhanh như vậy sao?

Kiều Thời Niệm quay lại xe, lấy ra giấy phép lái xe.

"Chủ xe là Hoắc Nghiên Từ. Đây không phải xe của cô sao?"

"Là xe của chồng tôi. Đây là số điện thoại của tôi."

Kiều Thời Niệm viết số điện thoại của mình vào mảnh giấy rồi đưa cho anh ta.

"Gửi cô danh thiếp của luật sư, anh ta.."

"Đợi một chút."

Kiều Thời Niệm đang định nhận tấm danh thiếp, cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK