Đã một kiếp, cô khổ sở đợi hắn tám năm, cuối cùng đợi được giấy ly hôn cùng tin tức hắn kết hôn với Bạch Y Y.
Hoắc Nghiên Từ làm sao có thể trong mấy chục ngày ngắn ngủi này mà có tình cảm với cô được.
"Bà nội nói nếu như, Nghiên Từ phát hiện ra ưu điểm của con, yêu thương con, thì con còn muốn ly hôn hay không?" Hoắc lão phu nhân hỏi.
Kiều Thời Niệm nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của Hoắc lão phu nhân nhưng vẫn kiên định: "Con vẫn muốn ly hôn."
Mặc kệ kiếp này ra sao, cô vẫn không muốn cùng Hoắc Nghiên Từ có bất cứ quan hệ gì nữa.
Tình yêu thống khổ này, cô đã nếm đủ rồi.
Cô phải rời khỏi Hoắc Nghiên Từ, sống một cuộc đời mới.
* * *
Ra khỏi nhà chính, Kiều Thời Niệm thấy Hoắc Nghiên Từ mặt lạnh đang ngồi đợi trên xe. Náo loạn cả ngày để ly hôn, cuối cùng lại không thành.
Hoắc Nghiên Từ cho rằng, đây lại là chuyện tốt mà bà nội hắn cùng Kiều Thời Niệm sắp xếp.
Lên xe chắc chắn sẽ không thoát khỏi những lời chất vấn định tội nhục nhã của Hoắc Nghiên Từ, cho nên Kiều Thời Niệm không nhìn đến hắn, dự định bắt xe rời đi.
"Lên xe!"
Hoắc Nghiên Từ nhìn ra ý đồ của cô, trực tiếp ra lệnh.
"Cảm ơn, không tiện đường." Kiều Thời Niệm cũng trưng ra vẻ mặt tức giận.
Không ly hôn được, Kiều Thời Niệm cũng rất chán nản, vì cái gì còn phải chịu đựng sự phát tiết của anh ta.
"Kiều Thời Niệm!"
Hoắc Nghiên Từ tức giận quát lớn.
"Hét gì mà hét, anh có bản lĩnh hiện tại đi làm thủ tục ly hôn đi." Kiều Thời Niệm tức giận nói.
Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này nói chuyện với Hoắc Nghiên Từ, cũng là lần đầu tiên tức giận với anh.
Hoắc Nghiên Từ lúc này đã giận đến tím mặt, gằn từng chữ: "Cô được lắm."
Kiều Thời Niệm cũng chưa kịp nghĩ lời của Hoắc Nghiên Từ là có ý tứ gì, đã thấy Hoắc Nghiên Từ mở cửa xe đi xuống. Chờ cô phản ứng kịp thì đã bị Hoắc Nghiên Từ vác lên vai.
"Buông ra." Kiều Thời Niệm sốt ruột cắn vào cắn tay hắn.
Hoắc Nghiên Từ bị đau nhưng cũng không buông cô ra, ngược lại ném Kiều Thời Niệm vào trong xe như ném một con gà.
"Lái xe!"
Hoắc Nghiên Từ ra lệnh cho Chu Thiên Thành.
Xe đã lăn bánh, Kiều Thời Niệm muốn chạy cũng chạy không thoát nữa, cô vội vàng lấy điện thoại ra, quay camera về phía Hoắc Nghiên Từ.
"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động thủ, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?"
Hoắc Nghiên Từ nghe được chuyện cười, nghiêng người áp sát Kiều Thời Niệm.
Thân hình cao lớn đột ngột sát lại gần, Kiều Thời Niệm cảm thấy áp lực, tay cầm điện thoại cũng vô thức rụt lại.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Cô không phải rất lợi hại sao? Sao lại khẩn trương rồi?"
Hoắc Nghiên Từ vén tay áo lên, lộ ra một dấu răng in hằn trên cánh tay.
"Cô hạ miệng độc ác như vậy, nếu như tôi đánh cô, cũng chỉ là tự vệ chính đáng."
Nhìn thấy vậy, Kiều Thời Niệm ngược lại bình tĩnh hơn.
Kiếp trước, Hoắc Nghiên Từ mặc dù chán ghét cô nhưng cũng không động tay với cô. Hắn chắc chắn không phải hạng người thích xuống tay với phụ nữ.
Lúc này, Hoắc Nghiên Từ đang ở rất gần cô, mùi tuyết tùng trên người hắn xông vào mũi cô, Kiều Thời Niệm cảm thấy khó chịu, liền đẩy hắn ra.
Hoắc Nghiên Từ không đề phòng, bị cô đẩy mạnh suýt chút nữa đập đầu vào cửa kính xe.
"Kiều Thời Niệm, cô đánh người thành thói rồi có phải hay không?" Hoắc Nghiên Từ tức giận.
Kiều Thời Niệm không khách khí đáp trả "Anh thân thể yếu ớt, mới đẩy nhẹ đã ngã như vậy còn trách tôi?"
Hoắc Nghiên Từ nghẹn họng.
Kiều Thời Niệm trước đây chưa bao giờ bày ra dáng vẻ hung dữ này trước mật hắn, cũng không dùng những lời lẽ đầy châm chọc này nói với hắn. Người phụ nữ trước mặt này đang xù lông như một con nhím.
"Được lắm Kiều Thời Niệm." Hoắc Nghiên Từ tức đến bật cười: "Đầu óc phát triển rồi sao? Biết chuyện hôm nay không thể chối cãi được nên muốn lảng sang chuyện khác?"
"Tôi phải giải thích chuyện gì?"
Kiều Thời Niệm rất không thích giọng điệu này của Hoắc Nghiên Từ: "Tôi còn muốn ly hôn hơn anh. Nhưng vì bà nội của anh, muốn tôi đợi đến sau lễ mừng thọ của bả."
Trước khi kết hôn cùng Hoắc Nghiên Từ, cô đã hứa với Hoắc lão phu nhân sẽ làm một người vợ tốt, kiên trì và cố gắng hết sức để cho Hoắc Nghiên Từ yêu cô.
Hiện tại chưa đến một năm, cô đã muốn thất hứa.
Cho nên, tại thư phòng ban nãy, sau khi thấy quyết tâm muốn ly hôn của Kiều Thời Niệm, Hoắc lão phu nhân buồn bã nói không muốn lễ mừng thọ sắp tới vắng mặt cháu dâu, yêu cầu cô tạm thời hoãn lại ý định ly hôn, đợi qua lễ mừng thọ rồi nói tiếp. Cô không có cách nào từ chối, đành đồng ý.
"Kiều Thời Niệm, lời này của cô không phải đang chột dạ hay sao?" Hoắc Nghiên Từ cười khinh bỉ: "Nếu như cô thực sự muốn ly hôn, hà cớ gì phải làm kinh động đến bà nội."
"Tôi không có. Tôi cũng không biết tại sao bà nội lại biết chuyện."
"Cô không biết thì ai biết đây? Chẳng lẽ lại là tôi đem chuyện này nói cho bà nội hay sao?"
Nhìn thấy ảnh mắt chán ghét của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm đột nhiên không còn muốn biện minh nữa.
"Hoắc Nghiên Từ, chúng ta bây giờ lập tức tới cục dân chính làm tiếp thủ tục ly hôn đi."
Kiều Thời Niệm bình tĩnh nói: "Trước mắt không cho bà nội biết, đợi sau khi lễ mừng thọ kết thúc sẽ nói sau."
"Thôi được rồi, đừng diễn nữa."
Hoắc Nghiên Từ thực sự không còn kiên nhẫn: "Đừng nói với tôi là cô lại không biết, bà nội đã sớm cho người tới cục dân chính lấy đi đơn ly hôn rồi."
"Còn cố tình nói đi cục dân chính, cô muốn để cho bà nội trách mắng tôi một lần nữa hay sao?"
Kiều Thời Niệm giật mình, không nghĩ tới Hoắc lão phu nhân sẽ ra tay nhanh như vậy. Hoắc lão phu nhân có thể thu hồi đơn ly hôn của bọn họ, cũng có thể sẽ sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Lén lút ly hôn, xem ra cách này không thể thực hiện được.
Kiều Thời Niệm không kiên trì nữa: "Vậy thì chùng ta hãy cố nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa, đợi lễ mừng thọ qua đi, tôi cam đoan sẽ lập tức ly hôn với anh."
Hoắc Nghiên Từ hừ lạnh, còn muốn nói thêm thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.