Mà khi Chu Gia Càng chạm vào làn da trơn mượt của cô, rõ ràng cảm giác được cô rung động rất nhỏ, anh đem tầm mắt chuyển đến trên mặt cô, hàng mi dài khẽ run rẩy, hai chiếc răng thỏ gắt gao cắn môi dưới, tức khắc trong đầu anh hiện lên một câu: Môi hồng răng trắng, tú sắc khả xan.
Xung quanh thật an tĩnh, không ai đánh vỡ loại không khí vi diệu này.
Thân mật như vậy, hẳn là người yêu đi! Không phải nói Chu đại kiến trúc sư không có bạn gái sao? Một nhà đầu tư tiếc nuối, vốn đang muốn giới thiệu con gái mình cho anh, xem ra là không có cơ hội rồi.
Lộ Dao chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, tim đập nhanh không ngừng như sắp nhảy ra ngoài, loại cảm giác xa lạ này khiến cô không biết phải làm sao, lại ẩn ẩn có chút hưng phấn, cô giống như……… Giống như minh bạch điều gì, lại không thể xác định.
Loại cảm giác này thật giống như cách một tầng sa mỏng xem thế giới, tuy rằng mông lung lại có điểm gấp không chờ nổi muốn nhìn rõ ràng hơn, vì chưa bao giờ ra bên ngoài kia, hưng phấn, chờ mong, còn có một tia mờ mịt…
Chu Gia Càng loay hoay một lát, vẫn chưa xong, nhưng phát hiện mặt cô ngày càng đỏ, tốt nhất đành phải từ bỏ, xoay người hỏi nhân viên công tác còn nón bảo hộ hay không, được đáp án là không có.
Có công nhân cởi nón của mình đưa đến, Chu Gia Càng nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày, nói: “Không cần.”
Mùa hè nóng như vậy, đội nón bảo hộ, ắt sẽ dính mồ hôi, Chu Gia Càng không muốn mùi hương của người khác dính lên người cô, anh cởi nón của mình đội lên cho Lộ Dao rồi khóa lại, còn mình thì đội mũ của cô.
Kỳ thật toàn bộ quá trình này chỉ có vài phút mà thôi, nhưng đối với Lộ Dao mà nói lâu đến kỳ lạ. Khi Chu Gia càng lui lại một bước, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi! Qua kia xem tình huống.” Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao còn đang sững sờ, lên tiếng nhắc nhở cô.
Lộ Dao bừng tỉnh, vội vàng ngẩng đầu nói: “Hả! A! Vâng!”
Giám sát công trình vẫn luôn ở một bên xem kịch, nhìn đến vị đại gia này bây giờ mới chú ý đến công trường, vội vàng đi đến trước mặt anh vội vàng nói ra vấn đề.
Nhà đầu tư của khách sạn cũng có ở đây, một đám người đi theo sau Chu Gia Càng, Lộ Dao bị đẩy về phía cuối chậm rãi đi cùng.
Khi Chu Gia Càng theo thói quen xoay người về phía sau, không thấy khuôn mặt nhỏ mình muốn nhìn kia mà là một đám đàn ông mặt mày thô ráp, thanh âm lộ ra một chút bất mãn: “Lộ Dao, đi phía sau tôi.”
Vì thế, mọi gười thực tự giác nhường ra một con đường, Lộ Dao cúi đầu đi đến phía sau Chu Gia Càng.
Lộ Dao đi theo phía sau Chu Gia Càng nghe anh đâu vào đấy chỉ ra chỗ sai, gặp vấn đề khó, anh sẽ cúi đầu suy nghĩ, Lộ Dao nghe anh giảng giải âm thầm nhớ kỹ, nhưng nhiều tâm tư vẫn dán lên trên người anh, cô vẫn luôn không tự chủ được chú ý vẻ mặt của anh, thậm chí là động tác rất nhỏ.
Hoảng hốt, cũng không biết qua bao lâu, có người nói: ”Trưa rồi, chúng ta vẫn nên đi ăn trước đã, Chu tổng! Đã đặt bàn trước rồi a, tạm dừng việc ở đây được không.”
“Có đói bụng không?” Lời này là nói với Lộ Dao.
Lộ Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe một chút, vội vàng cúi đầu, nói: “Có một chút.”
“Chúng ta đi ăn cơm!”
Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao quá trầm mặc, bộ dáng một chút cũng không giống ngày thường, lại còn có điểm hoảng hốt, lực chú ý rõ ràng không tập trung, cho nên anh đoán, có thể cô đói rồi.
Chu Gia Càng vốn đang muốn ở lại một chút, công việc còn rất nhiều, nếu hôm nay có thể một lần giải quyết xong, đó là tốt nhất.
Tính toán đêm nay cô về nhà, sáng mai liền đến công ty, như vậy cũng không quá chậm trễ.
Lộ Dao đi theo phía sau Chu Gia Càng, lên xe, thắt đai an toàn.
“Cô bị cảm nắng hả?” Chu Gia Càng nhìn biểu tình hoảng hốt của cô, ngốc ngốc, tuy rằng thoạt nhìn thực đáng yêu, nhưng là thật sự là có điểm không bình thường, so với hình ảnh tràn đầy sức sống của cô ngày thường thì hoàn toàn khác nhau, anh không khỏi hoài nghi cô bị cảm nắng, nhìn mặt cô còn phiếm hồng.
Bây giờ là tháng tám, lúc này là thời điểm thời tiết nóng nực nhất, cô lại mỏng manh như vậy, nói không chừng thật đúng là bị cảm nắng.
Lộ Dao cho rằng anh trách biểu hiện của cô không tốt, vội vàng lắc đầu: “Không ạ, chỉ là…….. chỉ là có chút đói bụng.”
Nhìn bộ dáng nỗ lực biện giải của cô, Chu Gia Càng nhịn không được nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Bây giờ mang cô đi ăn cơm.”
“….Vâng.”
“Lần đầu tiên đến công trường có cảm giác gì?” Chu Gia Càng bắt đầu kiểm tra.
Cái gì cảm giác…… Cô làm gì có cảm giác gì a! Lực chú ý của cô đa số đều để trên người Chu Gia Càng, Lộ Dao ấp úng nói: “Cái này… khách sạn rất lớn…… Công trường thực loạn……”
Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy! Hình như anh đã nói rất kỹ mà!
“Sư phụ…… Buổi chiều còn đi sao?” Lộ Dao chột dạ hỏi, buổi chiều quay lại, cô nhất định phải khống chế tinh thần mình.
Chu Gia càng nghĩ nghĩ, nói: “Nhìn cô có vẻ rất mệt, buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải đi đâu.”
“…… Không cần, em một chút đều không mệt.” Không mệt là giả, tối hôm qua cũng không biết mất ngủ đến mấy giờ mới ngủ, hôm nay buổi sáng lại khởi hành sớm, hơn nữa vẫn luôn ở trạng thái miên man suy nghĩ, dùng não quá độ, trong đầu đều đần độn, hiện tại ngồi ở trong xe, điều hòa mát mẻ, thoải mái cô rất buồn ngủ.
Thanh âm của cô hữu khí vô lực, Chu Gia Càng lại nhớ đến âm thanh ngái ngủ lúc sáng, mềm mại, khóe miệng không tự chủ được gợi lên, nói: “Tôi vừa lúc muốn sửa một chút đồ, trong khi đó cô có thể chợp mắt, 3 giờ chiều rồi hãy đến xem, buổi tối không phải nói mời tôi đến nhà cô ăn cơm sao? Nếu để mẹ cô thấy bộ dáng bị bắt nạt này của cô, phỏng chừng muốn đem tôi đuổi ra khỏi cửa.”