Hộp cơm của anh còn một nửa cơm thừa canh cặn, đây là lần đầu tiên anh để dư đồ ăn cô làm. Lúc trước, tuy rằng anh luôn bảo cô đừng mang cơm trưa cho anh, nhưng mỗi lần cô đem đến, anh đều ăn sạch sẽ.
Lộ Dao buông hộp cơm của mình, dịch vào vị trí lúc nãy Chu Gia Càng ngồi, thu dọn hộp của anh xong, ngơ ngác phát ngốc trên sofa.
Từ khi Chu Gia Càng đi, Lộ Dao tâm thần bất an, ngồi ngây người trong văn phòng cả một buổi chiều, Chu Gia Càng cũng không trở về.
Lộ Dao nhìn chìa khóa xe của anh vẫn còn trên bàn, một mực ở lại chờ, mãi đến 10 giờ tối, anh cũng chưa về.
Chu Gia Càng bước xuống xe của Kỷ Ngôn Sâm, liền thấy cách đó không xa, Lộ Dao đang đứng dưới trạm xe buýt, cúi đầu nhìn trên mặt đất, qua vài giây đột nhiên lại ngẩng lên, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Sao trễ như vậy rồi mới về? Chu Gia Càng ngây ngẩn nhìn Lộ Dao ngửa mặt nhìn trời, vừa mỏng manh vừa cô tịch.
Hôm nay, lúc anh vừa ra khỏi văn phòng, bị Kỷ Ngôn Sâm lôi đi, gặp mấy vị khách hàng, cả một buổi chiều bàn bạc công việc, buổi tối lại ăn một bữa cơm với họ, mãi cho đến bây giờ mới về công ty.
Chu Gia Càng nhấc chân đi tới, xe buýt vượt qua người anh, Lộ Dao nghe tiếng động cơ đến gần, nhìn số xe liền đi lên. Trên xe người không nhiều lắm, Lộ Dao tùy ý nhìn sang bên trái, thấy được người cô đợi cả buổi chiều, anh cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt chỉ dừng lại vài giây, xe buýt đã lăn bánh, Chu Gia Càng sững sờ tại chỗ, cô vừa mới….. Cười với anh.
Chu Gia Càng không biết cảm giác này là gì, cô rõ ràng cười với anh, như anh lại cảm thấy trong lòng như có khối đá nặng ngàn cân, loại cảm giác này, không dễ chịu chút nào.
- ------------------------------------------------------------------------
Lộ Dao giống như đã quên sự việc ngày hôm đó, mấy ngày sau đều lui tới như thường, vẫn cười ngọt ngào với Chu Gia Càng, làm đồ ăn cho anh.
Cho đến một ngày, Trịnh Dật do do dự dự nói với cô: “Tiểu sư muội, bộ phận thiết kế của chúng ta có nhà thiết kế từ chức, khả năng, giám đốc sẽ nhận người đó làm đồ đệ, là…. Nữ.”
Lúc nghe được lời này, Lộ Dao sửng sốt thật lâu, nhớ tới lúc trước cô nói:
“Em cảm thấy sư phụ chắc chắn cũng có chút thích em……..”
“Cho nên, anh đồng ý nhận em, chắc chắn cũng có chút cảm tình với em……”
Trịnh Dật còn đang luyên thuyên không ngừng, Lộ Dao nghe không vào nữa, cô chạy chậm về văn phòng, tiếng đẩy cửa có chút lớn, Chu Gia Càng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lộ Dao dịch bước chân đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ…… Có phải anh nhận học trò mới cũng sẽ sắp xếp trong phòng anh không……”
“Không phải.”
Lộ Dao nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm nói: “Sư phụ, là đồ đệ đương nhiệm của anh, có thể có ý kiến hay không…..”
Chu Gia Càng không rõ nguyên do hỏi: “Ý kiến gì?”
“Em, em có thể hỏi sư phụ không cần nhận đồ đệ mới được không, anh xem, một mình em đã khiến anh rất bận rồi, hơn nữa em cũng có rất nhiều thứ chưa học, anh dạy một mình em đã rất khó khăn rồi đúng không?”
“Không, thật ra gần đây em đã tiến bộ hơn rất nhiều, có thể hoàn thành rất nhiều việc. Bây giờ để em thiết kế một bộ bản vẽ cải tạo nhà thì em có thể hoàn thành tất cả.” Chu Gia Càng đang suy xét điều Lộ Dao đến tổ thiết kế nội thất, chỉ là, những việc gần đây.....
Lộ Dao luống cuống, vội vàng hỏi: “Sư phụ, anh có phải sắp không cần em nữa đúng không?”
“Không phải, anh còn là sư phụ của em, nhưng mà em không thể ở mãi bên cạnh anh, luôn có một quá trình, đã gần nửa năm, cũng nên chuyển sang nhóm thiết kế.”
Nhưng việc này là sự thật, bây giờ đã là tháng 11, Lộ Dao đã ở bên cạnh anh nửa năm, xác thật là nên đổi đến tổ thiết kế.
Chỉ là, chính vì vậy, nên cơ hội Lộ Dao ở chung với Chu Gia Càng hầu như không có. Tổ thiết kế cách phòng giám đốc rất xa, một nam một bắc, hơn nữa, cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ, cũng sẽ không gặp anh lúc làm việc, về sau, người cô tiếp xúc là tổ trưởng Trình.
Lộ Dao không còn lời nào để nói, bởi vì những gì Chu Gia Càng nói đều là quy trình của công ty, anh chỉ là làm việc theo phép công mà thôi.
Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao yên lặng ngồi trở lại bàn, im lặng làm việc, cau mày bắt đầu tâm phiền ý loạn.
Đi bộ khoảng hai trăm mét xuống cầu thang từ công ty đến vỉa hè, hai bên lối đi là hàng cây ngô đồng.
Lộ Dao mặc áo khoác màu vàng nhạt đứng dưới một cây ngô đồng, màn đêm bắt đầu buông xuống, gió đêm lạnh lẽo phất qua, lá cây rung lên sàn sạt, từng cơn mưa lá vàng bắt đầu rơi xuống.
Lộ Dao dẫm lên thảm lá khô, ngẩng đầu thấy xe Chu Gia Càng đang tiến đến, cô vội vàng đi qua, xào xạc dẫm lên xác lá khô, cô chạy đến giao lộ, vẫy tay với anh.
Chu Gia Càng dừng xe lại, hạ cửa kính xuống, tay chống bên cửa sổ, nhìn cô: “Đi thôi! Anh đưa em về.”
Lộ Dao có điểm quẫn bách cười cười, nói: “Sư phụ, em gọi anh không phải vì muốn nhờ anh đưa về đâu! Chính là, chính là có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Gia Càng dừng một chút, nói: “Lên xe nói đi! Anh đưa em về.”
Lộ Dao kiên trì không lên xe, đứng bên ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn Chu Gia Càng: “Sư phụ….. Về sau em không đem cơm trưa cho anh nữa, đổi lại anh không nhận học trò mới, được không?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói: Tự nhiên cảm thấy mình có tố chất viết ngược văn dễ sợ o(╯□╰)o nhưng mà mọi người yên tâm, ta viết ngọt văn, ngọt văn!! Chỉ có hai ba chương này thôi, thật đó! Lấy tiết tháo bảo đảm!!!
EQ hiện tại của Tiểu Chu còn hơi thấp o(╯□╰)o tin tưởng ta, về sau ta không muốn viết nam chính EQ thấp nữa đâu. Ta muốn viết kiểu hình như Tiểu Cao (Tiểu Cao là nam chính truyện cũ của ta). Có độc giả nói với ta, Tiểu Cao thâm tình hơn…. Thật ra, sau này Tiểu Chu cũng rất thâm tình, không tin các người chờ coi đi!!! Người ta lấy tiết tháo ra đảm bảo luôn nhá! ~~
*Tiểu Cao là Cao Du Giai, nam chính của “Theo đuổi vợ càng sớm càng tốt”, bộ này đã được bạn Vũ Mai edit full trên Lustaveland.*