Đêm nay, say thật, người ta khi uống say sẽ phóng túng, giống như Chu Gia Càng bây giờ, rõ ràng đi đường cũng không vững, nhưng một hai bắt tài xế Kỷ Ngôn Sâm: “Kỷ Tam, đưa tôi đến nhà Lộ Dao.”
Kỷ Ngôn Sâm mặt không biểu tình lái xe, hoàn toàn bỏ qua con ma men nào đó.
Đùa! Bây giờ đã hơn một giờ sáng, muốn xin lỗi hay tỏ tình thì cũng phải tìm thời cơ thích hợp! Cái gì cũng chưa chuẩn bị, hơn nữa với cái bộ dáng bây giờ….
Kỷ Ngôn Sâm nhìn Chu Gia Càng thần trí không rõ, hừ! Đồ ma men!
……
Chu Gia Càng là bị điện thoại đánh thức, anh xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy, đi lấy di động trong túi áo khoác trên sofa.
“Giám đốc, hôm nay anh không tới công ty sao? Đừng quên hôm nay 12 lên máy bay nha!” Trịnh Dật đứng ở cửa phòng giám đốc, nhìn văn phòng trống rỗng, đột nhiên có chút không quen.
“Máy bay? A… Thiếu chút nữa quên mất, mấy giờ rồi?” Chu Gia Càng ngồi lên sofa, nhắm mắt.
“Sắp 10 giờ.”
“Chút nữa tôi đến thẳng sân bay, cậu đem tài liệu đến giúp tôi.” Chu Gia Càng rốt cuộc mở to mắt, đầu óc trở lại bình thường, nghĩ nghĩ lại nói: “Được rồi, cậu chạy nhanh về nhà chuẩn bị chút, đi với tôi một chuyến.”
Chu Gia Càng ngắt máy xong, liền đi vào phòng tắm.
Gần cuối năm, các dự án của công ty bước vào giai đoạn nước rút, có mấy công trình đặc biệt, dự định cuối năm kết thúc công việc. Lần này đi thành phố B công tác, Chu Gia Càng vốn tính dẫn theo Lộ Dao, nhưng nửa đường cô lại chuyển sang tổ thiết kế nội thất, lại còn nói như vậy.
Cả ngày hôm qua, tâm tình Chu Gia Càng rối tung lên, buổi tối lại uống say, quên mất việc đi công tác.
Chu Gia Càng ra khỏi phòng tắm, trong đầu vẫn còn đang nghĩ, thật là tiểu bạch nhãn lang, anh vốn đang muốn mang cô đi ra ngoài học hỏi, thật là….Hừ!
……..
Mấy ngày cuối tháng 11, công việc mới của Lộ Dao dần dần đi vào quỹ đạo, Chu Gia Càng quả thật là thầy giỏi, anh dạy cô cái gì cũng đều có tính áp dụng cao.
Thật ra, như vậy cũng khá tốt, Lộ Dao hiện tại cảm thấy quyết định của mình là đúng, nếu không có kết quả, sớm thoát thân một chút cũng tốt.
Chỉ là, dù sao cũng là lần đầu tiên thích một người, không phải nói quên là có thể quên.
Đã mấy ngày Lộ Dao không gặp được Chu Gia Càng, quả nhiên giống như dự đoán, chỉ cần đến tổ thiết kể nội thất tự nhiên sẽ ít gặp mặt lại. Nhưng không ngờ, đằng đẵng một tuần, Lộ Dao đã từng liên tục ba ngày, trộm đứng ở giao lộ chờ, đều không thấy Chu Gia Càng đi qua.
Tầm tình cô rất phức tạp, rõ ràng không hy vọng gặp mặt, nhưng lại chờ mong có thể trông thấy anh. Cô có chút tức giận với bản thân, đã nói là không nhớ nữa, nhưng đầu óc cứ không chịu khống chế mà mong ngóng.
…………
Tuần trăng mật của Chử Nhứ và Lục Thừa Duệ dài những một tháng, ngày 1 tháng 12 mới về đến nhà, phương diện nào đó của Lục Boss cũng thật là kinh người.
Lúc đi hai người, lúc về thành ba người, Lộ Dao có chút ngạc nhiên vuốt vuốt bụng nhỏ của Chử Nhứ, trên mặt mang theo ý cười: “Chị, bên trong thật sự có tiểu bảo bảo sao?”
“Đương nhiên, hôm nay xuống máy bay chị đã đến bệnh viện kiểm tra rồi.” Chử Nhứ trên mặt cũng mang theo tràn đầy ý cười, khuôn mặt mị hoặc lại thêm vài phần sáng lạn, càng động lòng người.
“Chị, chị thích con gái hay con trai?”
“Chị cũng không biết, đều thích đi!” Chử Nhứ cười, con trai con gái gì thì cũng đều là con mình, trước kia cô cảm thấy sinh một bé gái thì tốt quá, hiện tại cảm thấy thật sự không quan trọng, dù sao là con của mình và hắn.
Lộ Dao nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chử Nhứ, cũng nở nụ cười, hai người ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, Hoa Hoa ngoan ngoãn ghé trên đùi Chử Nhứ. Chử Nhứ vừa về liền mang nó đến cửa hàng thú cưng để tỉa tót lại nhan sắc, bây giờ vừa thoải mái dễ chịu híp mắt.
“Em và Chu Gia Càng thế nào rồi?” Chử Nhứ đột nhiên hỏi.
Lộ Dao sửng sốt, mang theo cười khổ: “Em chuyển đến tổ thiết kế nội thất rồi, không ở trong văn phòng anh ấy nữa, anh ấy…… Hiện tại hẳn là có bạn gái đi!”
Chử Nhứ kinh ngạc: “Hắn có bạn gái? Không phải đâu?”
Lúc này mới một tháng…… Cô và Lục Thừa Duệ ở bên nhau gần hai năm, Chu Gia Càng cùng Kỷ Ngôn Sâm là cộng sự, cũng là huynh đệ thân thiết. Cô nhiều ít cũng có điểm quen thuộc bọn họ, trước nay chưa từng nghe bên người Chu Gia Càng có sinh vật giống cái, chứ đừng nói là bạn gái, hiện tại đột nhiên nói hắn có bạn gái, xác thật làm người ta thực sự kinh ngạc.
“Lần trước…… Em, em thấy anh ấy xem mắt với một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa, nói chuyện cũng rất vui vẻ, hẳn là rất vừa ý người kia đi! Bằng không như thế nào sẽ cười vui vẻ như vậy, em trước nay chưa từng thấy qua anh ấy nói chuyện với cô gái nào ôn nhu như vậy, hơn nữa người kia không phải là đối tác……” Lúc Lộ Dao nói những lời này, tự nhiên nhớ lại những hình ảnh kia, nội tâm chua xót.
“Xem mắt? Chu Gia Càng đi xem mắt?” Chử Nhứ càng giật mình.
Lộ Dao nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Chử Nhứ, liền kể đơn giản những chuyện gần đây cho chị họ nghe.
“Đúng là không có mắt, trước mặt có cô gái tốt như vậy, lại còn đi xem mắt.” Chử Nhứ có chút tức giận, nhưng cô cũng không rõ tình huống hiện tại cho lắm, cũng đành hết cách. Vốn đang cảm thấy hai người rất xứng đôi, nếu không, cô cũng sẽ không nhờ Lục Thừa Duệ giúp, khiến Chu Gia Càng nhận Lộ Dao làm đồ đệ.
Lộ Dao cũng chỉ đạm đạm cười, Chử Nhứ lại an ủi cô một lát, tiếng gõ cửa truyền đến, Chử Nhứ biết, Lục Thừa Duệ lại xuống lầu bắt người.
“Về nhà.” Lục Thừa Duệ đứng ở cửa, vô cùng đơn giản nói hai chữ.
Lúc Chử Nhứ đi ra, Hoa Hoa vẫn luôn vẫy đuôi theo sau, bộ dáng lưu luyến không rời. Chử Nhứ nhìn nó, lại ngồi xổm xuống, muốn ôm ôm Hoa Hoa, đột nhiên cảm giác thân thể bị nhấc bổng, cả người đã bị ôm lên.
Chử Nhứ có điểm lúng túng: “Anh làm gì vậy! Em tự đi!”
Lục Thừa Duệ làm theo ý mình, ôm cô lên lầu: “Về sau ít chạm vào mấy loại động vật có nhiều lông này lại.”
Hoa Hoa lại bị ghét bỏ, tựa hồ có chút tủi thân, cọ cọ đầu vào chân Lộ Dao. Lộ Dao ngồi xổm xuống, bế nó lên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Về sau--- Tìm một người yêu thương mình là được rồi.
…….
Lần công tác này của Chu Gia Càng tương đối dài, trở về lại thêm một đống việc cần xử lý, cơ bản là không rảnh để bận tâm việc khác.
Nhoáng cái đã hơn nửa tháng, chờ đến lúc Chu Gia Càng rốt cuộc cũng nhàn hạ, anh mới phác giác, ffac thật lâu chưa gặp Lộ Dao.
Hôm đó Kỷ Ngôn Sâm phân tích, Lộ Dao đã thất vọng với anh rồi, hoặc là, đã từ bỏ. Tình huống như vậy, muốn theo đuổi lại….. hông thường tương đối khó khăn.
Cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Lộ Dao: [Đêm nay ăn cơm với anh.]
Lộ Dao nhìn tin nhắn, có chút thất thần, lại có chút tức giận, anh sao lại thay đổi vậy, cô cũng nói không thícg anh, cũng sẽ không quấn lấy anh rồi mà.
Bây giờ là thế nào? Hiện tại cô mướn quên anh, ai muốn cùng đi ăn cơm với anh chứ!
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, cao ngạo lãnh diễm trả lời hai chữ: [Không đi.]
Muốn ngầu bao nhiêu có bấy nhiêu, giống như lúc trước anh từ chối.
Chu Gia Càng đợi hồi lâu, mới nhận được hai chữ: [Không đi.]
Lần đầu tiên xuất sư liền thất bại, Chu Gia Càng có chút buồn bực, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết trả lời thế nào.
…….
Sáng hôm sau, tổ trưởng đến bàn làm việc của Lộ Dao, trên mặt treo ý cười nhè nhẹ: “Lộ Dao, giám đốc kêu em đem tài liệu này sang kia một chuyến.”
Lộ Dao sửng sốt, tình huống gì đây….. Hôm qua kêu cô đi ăn cơm, hôm nay bảo cô đưa tài liệu.
Tổ trưởng thấy cô không nói lời nào, lại cười cười: “Giám đốc chỉ đích danh em, có thể là có chuyện gì đó muốn nói với e! Mau đi đi!”
Trước kia Lộ Dao là học trò Chu Gia Càng, giám đốc cũng rất chiếu cố đồ đệ này, cho nên bây giờ chỉ đích danh Lộ Dao đi, mọi người cũng không lấy làm lạ, chỉ cho là….. Quan hệ thầy trò rất tốt đi!!
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, Lộ Dao còn có điểm do dự, lúc cô đang phân vân, Trịnh Dật đã đi tới: “Tiểu sư muội, em đứng ngây ra đây làm gì!”
Trịnh Dật giơ tay gõ cửa, người bên trong đồng ý, liền lôi Lộ Dao đi vào, chưa thấy người đã nghe tiếng: “Giám đốc, tiểu sư muội đứng ở cửa đã lâu, em thật sự nhìn không nổi nữa, mới kéo em ấy vào đây.”
Lộ Dao lúng túng, nhưng cô đã cúi đầu, không thấy Chu Gia Càng, đặt văn kiện trên bàn anh, công thức hóa giọng điệu: “Giám đốc, đây là tài liệu anh cần, xin hỏi còn có chuyện gì sao?”
Nghe được hai chữ “Giám đốc” từ miệng cô phát ra, Chu Gia Càng cau mày lại, như thế nào cũng nghe không lọt. Hơn nữa nha đầu này…… Nhìn cũng không thèm liếc anh một cái, cũng không cười cho anh xem.
Giám đốc Chu buồn bực.
Trịnh Dật nghe Lộ Dao nói cũng ngẩn người, đầu óc nhảy số một chút, ngay sau đó trào phúng nói: “Tiểu sư muội, sao không gọi sư phụ?”
“……” Lộ Dao trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Chu Gia Càng nghe Trịnh Dật thân mật một tiếng tiểu sư muội, hai tiếng cũng tiểu sư muội, đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, nha đầu này không gọi anh là sư phụ, dựa vào cái gì Trịnh Dật còn xưng hô thân thiết với cô như vậy.
“Trịnh Dật, ở trong công ty phải nghiêm túc một chút, tiểu sư muội cái gì, gọi tên.”
“A… Vậy gọi……. Tiểu Dao Dao đi!”
Tiểu Dao Dao? Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy, ngữ khí bắt đầu rét run: “Tên cô ấy có hai chữ.”
“Dao Dao?” Trịnh Dật không sợ chết nói.
Chu Gia Càng lần này không thèm nói nữa, lạnh lùng phóng tia lửa điện.
Trịnh Dật rụt rụt đầu, biết điểm dừng, nếu không, giám đốc thật sự muốn nổi bão, lui ra phía sau ba bước: “Giám đốc, tiểu sư muội, em ra ngoài trước đây!”
Toàn bộ quá trình Lộ Dao phát ngốc, hiện tại là tình huống gì đây!!