"Dựa theo lời của pháp sư Quy Xác, đặc điểm lớn nhất của Áo Giáp Gia Tây Á là có thể chồng chất lên nhau. Ⅰ và Ⅱ lần lượt cung cấp cho ta 3 và 8 điểm hộ giáp. Cộng dồn vào sẽ có chỉ số cao hơn trọng giáp bình thường!"
“Quả không hổ danh là pháp sư Quy Xác, ta rất thích thứ này!"
Mã Tu đang có ý định tiếp tục khám phá kỹ xảo chồng chất hai loại pháp thuật ấy, đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một mảnh ảo giác.
Tại thời khắc đó, hình như hắn vừa nhìn thấy một góc của rừng cây cao su!
Ảo giác chỉ lướt qua trong nháy mắt, bất chợt một luồng nhiệt lưu dâng lên trong lòng Mã Tu, trong đầu hắn cũng nhanh chóng xuất hiện một chút tri thức!
...
"Năng lực 'Đại Tự Nhiên Ban Tặng' của ngươi có hiệu lực trong...
Ngươi đạt được năng lực mới 'Định giá' và 'Kế toán '
Định giá: Ngươi có thể ước lượng giá trị và giá cả chính xác của hầu hết các loại hàng hóa đang lưu thông tại thành Kích Lưu.
Kế toán: Ngươi đã nắm vững lượng kiến thức nhất định về tài vụ, đủ để đảm nhiệm các vị trí hạch toán cơ bản."
...
Định giá?
Kế toán?
Vẻ mặt Mã Tu hơi ngơ ngác.
"Những thứ này cũng là thiên nhiên ban tặng sao?" Hắn lẩm bầm lầu bầu một câu.
Vào lúc này, đột nhiên Mã Tu nhớ lại tình huống vừa xẹt qua.
Ngay vừa rồi, hắn đã nhìn thoáng qua một góc của rừng cây cao su, có vẻ như đó chính là nơi hắn đã chôn thi thể của vị thương nhân nọ!
"Ta chôn thi thể của hắn, và thiên nhiên ban tặng đã chuyển một phần năng lực của hắn cho ta?”
Suy đoán này có hơi vô lý, thậm chí còn có phần hơi đáng sợ.
Nhưng Mã Tu lại cho rằng loại suy đoán này rất có khả năng là sự thật!
"Nói như vậy, chỉ cần ta chôn thi thể xuống là nhận lại được năng lực, hay là ta phải hoàn thành nguyện vọng của người đã chết mới có được năng lực?"
"Và một rừng cây thì có thể chôn được bao nhiêu thi thể? Loại ban tặng này có hạn mức cao nhất hay không? Ta có thể nhận được năng lực mặt trái hay không?”
Mã Tu không ngừng tự hỏi, nhưng đương nhiên, hắn có tự hỏi thêm nữa cũng không tìm được câu trả lời, hết thảy chỉ có thể dựa vào thực tiễn mới nhận được câu trả lời chính xác.
Ngay lúc này, hắn lại chú ý tới ký hiệu trên thanh nhiệm vụ.
Rãnh năng lượng màu xanh lá bên phải đã tăng lên rất nhiều, mắt thấy gần như nó sắp đổ đầy hai phần ba rãnh rồi.
Có vẻ chuyện này cũng có liên quan tới sự kiện ‘Ban tặng’ vừa rồi.
"Không vội, cứ từ từ quan sát xem sao đã. Dù thật sự có đường tắt để được ban tặng, ta cũng phải kiềm chế một chút. Không thể biến miếng đất của đại pháp sư La Nam thành khu mai táng tập thể được…”
Ánh mắt Mã Tu chợt lóe lên.
"Vào giờ khắc này, ta cảm thấy anh thật sự giống một tên Tử Linh Pháp Sư tàn ác." Ở lối vào tầng hầm, Bội Cơ đang dựa tường với tư thế quyến rũ nói.
Mã Tu phớt lờ dáng điệu tùy tiện của cô ấy: "Bữa tối có sớm vậy sao?"
Bội Cơ lắc đầu: "Tên râu rậm đang ở đây. Có vẻ như hắn rất nóng lòng muốn được gặp anh."
...
Cửa hàng rào .
"Cái gì? Có người bắt cóc Tây Phù?" Mã Tu giật mình.
Bố Lai Đức vội vàng gật đầu: "Đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức. Đối phương đòi tiền chuộc. Nhưng lãnh chúa đại nhân phán đoán rằng đối phương đang muốn kéo dài thời gian, từ đó làm chậm trễ công tác cứu viện. "
"Hiện tại, gia tộc Huyết Kỳ đang bí mật triệu tập nhân lực. Vốn dĩ tôi đã dẫn đội xuất phát đến bảo Quỷ Bà rồi, nhưng trên đường nhận được tin cấp báo, cả đội không thể không vòng về... Tất nhiên, đây là việc nên làm. Không chuyện gì có thể so sánh được với sự an nguy của tiểu thư Tây Phù."
Bố Lai Đức kết luận: "Tôi cố ý tới đây để nhắc nhở anh phải chú ý an toàn. Rất có thể về sau này sẽ càng ngày càng có nhiều chuyện dị thường xảy ra. Anh không cần lo lắng chuyện của tiểu thư Tây Phù. Mọi người sẽ dốc hết toàn lực."
...
Nói xong, gã vội vã rời đi.
Mã Tu cau mày.
Tây Phù là con gái duy nhất của thế hệ này tại gia tộc Huyết Kỳ, cũng là học sinh của hắn.
Và giống với Bối An Na.
Các nữ sinh của trường công lập Tây Phất Nhĩ đều rất thích Mã Tu.
Mã Tu còn nhớ khi hắn gặp Tây Phù lần trước.
Cô gái ấy còn thề son sắt với Mã Tu rằng cô sẽ viết một bức thư nặc danh và gửi cho toà thị chính, với nội dung đề cử hắn tham gia lần bình chọn công dân ưu tú của thành phố. Sau đó, người của toà thị chính thật sự đã đến cửa để xác nhận lại chuyện này.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt… Tây Phù đã bị bắt cóc rồi!
Ở trấn Cổn Thạch này, lại dám bắt cóc cô con gái một của gia tộc Huyết Kỳ, không phải quá trái với lẽ thường sao?
Đối phương dám làm như thế.
Hoặc là kẻ này đã có âm mưu từ trước.
Hoặc là kẻ này dứt khoát là một tên điên!
Ngay cả danh hào đại pháp sư La Nam cũng không uy hiếp được tên điên này.
Thế thì đối phương phải điên khùng đến mức độ nào chứ?
Mã Tu vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Tây Phù, tiếc là trong tay hắn không có bất cứ manh mối nào của tên bắt cóc kia.
Bói toán lại không phải sở trường của hắn.
Chỉ e là hắn không giúp được gì.