Hắc Sâm không để ý đến gã, hai mắt vẫn trợn trừng trừng, một mực nhìn thẳng về phía trước.
Gió đêm đưa tới ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá nhàn nhạt.
Trong không khí còn mơ hồ xuất hiện một chút mùi vị thối rữa.
"Là cốt hỏa..."
Hắc Sâm có chút đăm chiêu nhìn một hàng bóng người vừa chậm rãi xuất hiện trên sườn núi bên kia.
Khô Lâu Binh?
Là Tử Linh Pháp Sư?
Đôi lông mày đang nhăn lại của Hắc Sâm lập tức dãn ra:
"Là Phí Ân phái mày tới sao? Trở về nói cho hắn, đốt xong rừng cây này tao sẽ đi tìm hắn! Về phần gia nhập giáo đoàn hay không, phải nhìn thành ý của hắn."
Khô Lâu Binh vẫn không nhúc nhích.
Người trốn trong bóng tối điều khiển những sinh vật bất tử này cũng không lên tiếng
Hắc Sâm cười sảng khoái:
"Đừng bảo là mày định ngăn cản tao nhé? Chỉ dựa vào một đống khô lâu này?"
Đám tùy tùng cũng cười theo.
Mặt thẹo còn xung phong nhận việc: "Lão đại, một mình em lên cũng có thể đá bay đám khô lâu này!"
Hắc Sâm lắc đầu, ánh mắt gã vẫn một mực tìm tòi trên sườn núi phụ cận.
Ánh mắt sắc bén vô cùng.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không hành động thiếu suy nghĩ.
Qua mấy phút, gã lập tức giải trừ loại trạng thái căng thẳng này, hai khối cơ bắp cực lớn trước ngực cũng theo đó mà rung rung lên:
"Đừng cố tỏ làm vẻ huyền bí nữa, tao đã tìm được vị trí của mày rồi —— chẳng lẽ Phí Ân không nói cho mày biết tin tức gì về tao sao? Ha hả, tao rất nhạy cảm với nhiệt độ đó!"
Gã lập tức nói vọng về phía nhóm Khô Lâu Binh với giọng điệu vô cùng hài hước: "Đám Tử Linh Pháp Sư chúng mày đều thích trốn trong đống cá tạp này? Đứa nào đứa nấy chẳng có một chút sáng tạo nào cả!"
Nhưng đối phương vẫn một mực không trả lời.
Rốt cuộc Hắc Sâm cũng trở nên phẫn nộ: "Còn không cút ra, ngay cả mày tao cũng đốt!"
Nói xong, bỗng nhiên trong tay gã có thêm một lọ thủy tinh bốc lên ánh lửa.
"Tôi đâu có cố làm ra vẻ huyền bí." Cuối cùng, phía sau một con Khô Lâu Binh cũng có âm thanh truyền đến:
"Tôi chỉ đang chờ hiệu quả của hủ nang——mà mấy người vừa mới hút vào sinh ra hiệu quả thôi."
Mã Tu đứng trên sườn núi, vừa mở miệng nói chuyện.
Cùng lúc ấy, lượng lớn năng lượng từ mũi nhọn của Pháp Trượng Khô Mộc nhanh chóng lan tràn ra ngoài!
...
"Túi Thối Rữa: Tăng nhanh tốc độ lây nhiễm!"
...
"Không tốt!" Hắc Sâm quay đầu nhìn lại, trên gương mặt đám tùy tùng đằng sau lưng gã cũng lộ vẻ kinh hoảng.
Bọn họ bắt đầu ý thức được có điều gì đó không đúng rồi.
"Vì sao trên mặt tao lại ngứa rồi?"
"Trên cánh tay cũng vậy!"
"Thật ngứa! Giống như có thứ gì đó muốn mọc lên vậy!"
Trong ánh mắt bọn họ đều toát lên vẻ hoảng sợ.
Cùng lúc ấy, trên bề mặt da trực tiếp xuất hiện từng nốt mụn màu đỏ đỏ.
Ban đầu những nốt mụn này cũng không dễ thấy, càng không mang đến cảm giác gì, nhưng rất nhanh chúng nó bắt đầu trở nên ngứa ngáy vô cùng.
Gần như cả đám người đều không thể không chế nổi, bắt đầu duỗi cả hai tay đi gãi.
Nhưng một khi gãi xước phần da bên ngoài, lượng lớn nước mủ vàng vàng xanh xanh lập tức từ bên trong trào ra, bắn vào những vùng da khác.
Lây nhiễm bắt đầu gia tăng với tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.
Cùng với đó là diện tích lây nhiễm không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Bên trong đám người, khí tức từ vị diện phụ ngày càng trở nên nồng đậm!
"Đừng gãi nữa, giết cái tên Tử Linh Pháp Sư kia là xong việc rồi!" Hắc Sâm quyết định thật nhanh, lập tức phát ra một tiếng rống giận.
Đám người cố gắng chịu đựng cơn ngứa để lao lên công kích.
Mã Tu tiếp tục vung pháp trượng.
Và lần này, thậm chí hắn còn không cần phải ngâm xướng!
...
"Tử Linh Triệu Hoán Thuật: Vật khế ước!
...
Năng lượng 'Triệu Hoán Tức Thì' của ngươi đã có hiệu lực!
...
Năng lực 'Xác Định Địa Điểm Rơi Xuống' của ngươi đã có hiệu lực!"
...
Trên sườn núi, đột nhiên một vòng sáng màu xanh trực tiếp xuất hiện ngay tại khu vực đám người Hắc Sâm đang chuẩn bị xông lên.
"Mau tránh ra!" Không đợi Hắc Sâm nói xong, một bóng người cao lớn đã từ trên trời rơi xuống!
Bịch!
Một gã tùy tùng né tránh không kịp, trực tiếp bị bóng người nọ nện thành thịt vụn!
Đám người bên cạnh cũng bị sóng xung kích ảnh hưởng, lần lượt lăn xuống núi.
Trong cơn giận dữ, Hắc Sâm nhìn qua, chỉ thấy một bóng người cao tới hai mét đang mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Xương cốt trên người cô ta trắng nõn không tỳ vết.
Nhưng làm người khác chú ý nhất vẫn là cái bàn cơm tối trên tay cô ta.
——
"Mã Tu? Anh có muốn ăn bữa tối không? Vừa hay, tôi đã mang theo nồi mì xào nấm vừa hâm lại một lần này…" Bội Cơ hưng phấn bừng bừng nhìn về phía Mã Tu.
"Không, ném mì xào đi, Bội Cơ, tôi muốn cô chiến đấu vì tôi." Mã Tu nói.
Bội Cơ lập tức trở nên nghiêm túc, cô xoay người đưa mặt về phía Kẻ Phóng Hoả, sau đó lại nói với Mã Tu:
"Như vậy, hãy cường hóa tôi đi!"