- ---
Cố Nguyễn xoa một lớp kem dưỡng da lên mặt rồi xách túi lên lưng, "An An, bạn trai chị khi nào đến đây thế?"
Nghê An có một người bạn trai chơi thể thao điện tử, Cố Nguyễn may mắn gặp qua một lần, là một thiếu niên có chút u ám, bất quá anh ta đối với Nghê An cực kì tốt.
Anh ta và Nghê An học chung cấp ba, khi hai người ở bên nhau thì bị gia đình phản đối, thời điểm khó khăn nhất chính là mỗi ngày anh ta chỉ có thể ăn một cái bánh bao để dành dụm mua trái cây cho cô ấy.
Khi đó cô ấy cảm thấy mình cả đời này sẽ chỉ ở bên cạnh anh ta.
Bạn trai cô ấy được giới game thủ gọi là nam thần, tuy rằng nghe có chút buồn cười, Nan là ID của anh ta, tách ra thì là "N"an" -- cũng chính là "Nghê An".
Nghê An son một lớp môi: "Anh ấy nhắn nói bị kẹt xe, em đi trước đi, đừng làm cho "bảo bảo" nhà em chờ đến nóng nảy."
Cố Nguyễn biết cô ấy trêu đùa mình, cô cũng không xấu hổ, cười hì hì vẫy tay với cô ấy: "Em đi trước đây!"
Lần này Cố Nguyễn đạt hạng nhất, hơn nữa tuổi lại nhỏ, Thẩm Thanh Lan cho cô nghỉ đến bảy ngày.
Cố Nguyễn ngồi xe đến trước cửa hàng bánh kem, lấy bánh kem đã đặt trước, sau đó trở về nhà.
Trong nhà không bật đèn, dép lê của Tư Cẩn không có trên kệ, đôi giày anh thường đi lại dính đầy bùn đất nằm trên sàn nhà.
Cố Nguyễn nhíu chặt mi, đặt bánh kem xuống bàn, đẩy cửa phòng Tư Cẩn ra, trong phòng không có ai, chăn được xếp ngăn nắp, giống như đã lâu không có người ở.
Cô lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, lại phát hiện ra cửa phòng mình không có đóng, bên trong có tiếng động nhỏ.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đôi mắt cô lập tức cay xé.
Đèn ngủ ở đầu giường được bật lên, dưới ánh đèn mờ ảo hiện ra thân ảnh mảnh mai quen thuộc, một màn này làm cho Cố Nguyễn đau lòng.
Thiếu niên mặc bộ quần áo mỏng manh ở nhà, nằm nghiêng trên cái thảm nhỏ trước giường, chân dài cuộn tròn, đôi chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo.
Nửa bên mặt anh ửng hồng, lông mi dài run nhẹ, ngủ rất không yên ổn.
Hơi thở nhợt nhạt, ngẫu nhiên còn nhẹ giọng ho khan hai tiếng.
Trong lòng ngực của anh không biết đang ôm thứ gì, trong miệng nỉ non gọi cái gì, thanh âm rất nhẹ, nghe không quá rõ ràng.
Cố Nguyễn không biết trong khoảng thời gian này anh đều là như thế này, đến hôm nay cô mới biết được.
Cố Nguyễn gọi anh: "Bảo bảo, tỉnh dậy."
Tư Cẩn mở mắt, mắt to có chút mê mang, thanh âm khàn khàn: "Nguyễn Nguyễn?"
Cố Nguyễn ừ một tiếng, Tư Cẩn cố mở to mắt ra nhưng không chống lại được sự mệt mõi do bị bệnh, lại ngủ thiếp đi.
Cô đỡ anh lên giường, lúc này mới thấy thứ anh ôm trong lòng ngực chính là áo ngủ của cô.
Cố Nguyễn cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cô không nghĩ được rằng buổi tối Tư Cẩn chỉ có một mình lại ngủ như thế này.
Cố Nguyễn bật đèn đầu giường sáng lên một chút, lại thấy được má trái anh có thương tích, má trái hơi sưng lên, dấu bàn tay rõ ràng, khóe môi còn bị rách.
Cô muốn đi lấy thuốc, thuận tiện lấy nước nóng cho anh uống.
Mới vừa động, cánh tay đã bị nắm chặt, Tư Cẩn mở mắt bướng bỉnh nhìn cô: "Đừng đi mà."
Cố Nguyễn cúi xuống hôn lên trán anh: "Em chỉ muốn đi lấy nước cho anh."
Anh vẫn không buông tay, cố chấp lặp lại: "Không uống nước, em đừng đi."
Cố Nguyễn ngồi xuống bên cạnh anh: "Không đi không đi, anh ngoan ngoãn ngủ một chút đi."
Tư Cẩn chớp chớp mắt, giống như đang xác định cô có nói thật hay không, mí mắt lại vô lực mà rũ xuống, che đi đôi mắt ảm đạm.
Anh đem bàn tay của Cố Nguyễn lót xuống phía dưới gương mặt mình, sau đó mới yên tâm ngủ đi, mặt mày bởi vì thân thể không thoải mái mà hơi nhăn lại, nhưng so với vừa rồi thì bây giờ anh ngủ yên hơn nhiều.
Cố Nguyễn đến phòng bếp, muốn rót một ly nước ấm, lại phát hiện ấm nước trống không.
Mở tủ lạnh định lấy nước để nấu sôi, kết quả bên trong rỗng tuếch, so với lúc khi cô ở một mình còn rỗng hơn.
Cô không yên tâm để Tư Cẩn ở nhà một mình, lấy di động gọi người đi mua giúp cháo nóng và nước suối.
Ngồi trên ghế của bàn ăn, nhìn chuông gió bị gió thổi leng keng ngoài ban công.
Ánh mắt của cô đen tối không rõ.
Sau một lúc lâu, cô gọi điện cho Đàm Thanh Thanh.
Cô gái nhỏ bên kia được cô gọi đến nên rất bất ngờ: "Nguyễn Nguyễn? Cậu không phải đang tập huấn sao? Được nghỉ ngơi sao?"
Cố Nguyễn: "Ừm, nghỉ ngơi mấy ngày."
Có lẽ nghe được giọng điệu không bình thường của Cố Nguyễn, Đàm Thanh Thanh chủ động mở miệng: "Nguyễn Nguyễn, cậu là muốn hỏi tớ về chuyện của học thần sao?"
Cố Nguyễn nhỏ giọng ừ một tiếng.
Đàm Thanh Thanh khẽ thở dài: "Tuy rằng Mục Tinh Hàn không cho tớ nói ra, nhưng tớ cảm thấy cậu là bạn gái của học thần nên tớ vẫn nên nói cho cậu biết."
"Chuyện là thế này, đây là lần đầu tiên tớ gặp được ba của học thần, từ tiểu học đến cấp ba, tớ đều học cùng trường với học thần, cũng học cùng lớp vài lần, cho dù học thần mỗi lần đều thi được hạng nhất nhưng mỗi khi họp phụ huynh thì ba mẹ đều không tới, mỗi khi mở họp, rất nhiều phụ huynh ngồi bên trong, học thần luôn ngồi một mình ở chỗ của cậu ấy, cũng không cùng người khác nói chuyện, chỉ ngồi đó im lặng đọc sách, nghĩ đến liền cảm thấy học thần quá đáng thương."
Đàm Thanh Thanh dừng một chút: "Đây là lần đầu tiên ba của cậu ấy đến trường học, nhưng là đến để yêu cầu học thần giúp ông ta, không biết ông ta nghe được ở đâu học thần là đại thần máy tính, nói là muốn học thần giúp ông ta sửa mạng nội bộ gì đó, học thần ngay từ đầu có chút do dự, nhưng ông ta đến một chút thời gian cho cậu ấy suy nghĩ đều không cho, nói chuyện đặc biệt khó nghe, cái gì mà "tao nuôi mày lớn như vậy, kêu mày làm một chút chuyện như vậy cũng làm không được? Đừng nghĩ rằng mày cùng con nhóc kia ở bên nhau thì tao không trị được mày, nếu con nhóc kia biết được chuyện mày bị bệnh tâm thần thì sẽ thế nào đây?" đó là nguyên văn lời nói của ông ta, cậu nghe xem có quá đáng hay không, ở trường học những người ghen ghét với học thần đông như kiến, hiện tại trong trường lại truyền tai nhau tin đồn học thần có bệnh tâm thần. Còn nữa, ông ta uy hiếp học thần là sẽ tới tìm cậu, học thần nghe xong liền tức giận, đây vẫn là lần đầu tiên tớ thấy được học thần mất khống chế, học thần nói thế này "Nếu ông dám tìm cô ấy thì mạng nội bộ của công ty ông sẽ lập tức sụp đổ, không tin ông hãy thử xem!" thế nào? Học thần lợi hại lắm đúng không? Sau đó thì ông ta liền cho học thần một cái tát, tát ngay bên ngoài phòng học, cả lớp đều nhìn thấy, sắc mặt học thần lúc đó vô cùng khó coi, sau đó học thần không đi học nữa, đúng rồi, Nguyễn Nguyễn, học thần thế nào rồi? Có ổn không?"
Cố Nguyễn nhịn xuống ý lạnh dưới đáy mắt: "Phát sốt, tớ sẽ chăm sóc cậu ấy, cậu giúp tớ xin nghỉ phép cho cậu ấy nhé, cảm ơn cậu, Thanh Thanh."
Đàm Thanh Thanh lại thở dài: "Việc ba cậu ấy làm lần này quá đáng thật, vậy cậu chăm sóc tốt cho học thần nhé, tạm biệt!"
"Ừm, tạm biệt."
Kiếp trước những việc này không có xảy ra, hẳn là bởi vì cô nên mới trở nên như vậy.
Nguyên nhân khiến cho mối quan hệ giữa Tư Cẩn và Tư Kình hoàn toàn sụp đổ là do Tư Cẩn bởi vì Tư Kình mà bị bắt cóc, nhưng Tư Kình lại không giao tiền chuộc, cũng nói ra những lời kiểu như hai người chẳng có quan hệ gì.
Một thiếu niên vừa thành niên lại nghe được chính ba ruột của mình nói ra những lời như thế thì không biết có bao nhiêu khổ sở, thế cho nên Tư Cẩn từ bỏ cơ hội chạy trốn.
Lấy chỉ số thông minh của Tư Cẩn, chuyện có thể thoát khỏi bọn bắt cóc chỉ biết trói người đòi tiền là hoàn toàn có thể.
Bởi vì cuối cùng Tư Cẩn vẫn không tin được ba mình lại nhẫn tâm như vậy, anh đã nhân lúc bọn bắt cóc đang tức tối vì không lấy được tiền mà không chú ý đến nên anh đã lẻn ra ngoài.
Không biết là do chột dạ hay là do ông ta đối với anh thật sự nhẫn tâm mà Tư Kình không muốn nhìn thấy anh, thậm chí còn không cho Tư Cẩn vào cửa.
Mối quan hệ của hai người họ đã sụp đổ như thế.
Chuyện bệnh tâm thần cũng vậy, đó hoàn toàn là do Tư Kình phỉ báng.
Vì việc không được ai quan tâm từ nhỏ nên tính cách của Tư Cẩn khó tránh khỏi tự ti cùng cố chấp, nếu muốn nói về việc tinh thần thì Tư Cẩn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Về cả mặt thể chất lẫn tình cảm.
Anh không thích đồ vật quá dơ bẩn nhưng thật ra còn có thể chịu đựng, nhưng trên tình cảm thì tương đối nghiêm trọng.
Kiếp trước cô đã từng nhìn thấy một người phụ nữ cố ý va vào lòng ngực anh, khi đó biểu tình của anh lạnh băng ném áo khoác đi, một mình ở trong phòng tắm tận hai tiếng, khi Cố Nguyễn chạy đến thì cả người anh đều đỏ bừng do chà rửa quá mạnh.
Lúc đó anh tức giận vô cùng đáng sợ.
Buổi tối đó anh ôm cô, liên tục xác minh, Nguyễn Nguyễn, anh không dơ đúng không?
Nguyễn Nguyễn, em nói xem anh có nên đi tắm thêm lần nữa không?
Nhưng đó không phải vấn đề gì quá mức nghiêm trọng trong mắt Cố Nguyễn, thậm chí cô còn cảm thấy anh thật đáng yêu.
Huống hồ tính xấu đó cũng rất bình thường, hầu hết mọi người đều có bệnh sạch sẽ, hoặc là nặng hoặc là nhẹ, bao gồm cả cô.
Cô vốn nghĩ kiếp này có nên cố gắng thay đổi quan hệ của Tư Cẩn cùng ba của anh hay không, nhưng hiện tại xem ra, không thay đổi được.
Do dự sẽ dẫn đến thảm họa.
Cô cảm thấy mình nên nói chuyện nghiêm túc với vị Tư tổng này một chút.
Chuông cửa vang lên, cô từ mắt mèo thấy được là nhân viên chuyển phát nhanh, nhận đồ xong thì cô cẩn thận khóa cửa lại.
Cố Nguyễn bưng thuốc và nước vào, Tư Cẩn đã tỉnh, đang ngây ngốc ngồi ở trên giường.
Anh nhìn chăn bông cùng khăn trải giường màu hồng, biểu tình có chút ảo não, tại sao anh lại ngủ ở trên giường của Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn thích sạch sẽ như vậy, anh phải nhanh chóng giặt sạch chúng cho cô.
"Ai ai ai, anh làm gì thế, nằm xuống nằm xuống." Nhìn anh xốc chăn lên muốn xuống giường, cô chạy đến ngăn anh lại.
Động tác của Tư Cẩn dừng lại, ngẩng đầu không thể tin được nhìn cô: "Nguyễn Nguyễn?!" Anh xoa xoa mặt, phát hiện mình không phải đang mơ.
Ngữ khí luôn thanh lãnh giờ lại có chút ngốc nghếch: "Anh không phải đang nằm mơ chứ?"
Cố Nguyễn dở khóc dở cười, "Không phải nằm mơ, em là thấy anh bệnh đến choáng váng đầu rồi, mau nằm xuống."
Ánh mắt anh mang theo chút khẩn trương: "Nguyễn Nguyễn, anh không phải cố ý ngủ ở trên giường của em, anh lập tức giặt sạch cho em được không?"
Cố Nguyễn nhịn không được gõ đầu anh một cái: "Hôn cũng hôn rồi, em còn sẽ chê anh sao? Mau chóng nằm xuống, người anh vẫn còn nóng đấy, đừng lộn xộn."
Tư Cẩn ngoan mềm mà cười, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, che chăn đến tận cằm, nhìn qua ngoan không chịu được.
Cánh tay trái nâng lên, muốn che đi vết thương trên mặt anh.
Cố Nguyễn nhịn không được nhắc nhỏ anh: "Sau này không được nằm trên sàn nhà nữa."
Nhìn động tác của anh, Cố Nguyễn cũng không vạch trần, hiện tại trong lòng anh chắc đang cảm thấy rất khó chịu.
Cô đưa thuốc qua cho anh, Tư Cẩn lập tức né tránh: "Không cần uống thuốc, ngủ một giấc là tốt rồi."
Cố Nguyễn nhìn anh, phảng phất nhìn thấy được hình bóng của Tư Cẩn kiếp trước, một nam sinh chán ghét uống thuốc như vậy, cuối cùng khi trưởng thành lại trở thành một người dựa vào uống thuốc để sống qua ngày, rốt cuộc anh có bao nhiêu khổ sở đây.
Cố Nguyễn kiên trì đưa qua, Tư Cẩn nhắm chặt hai mắt mà nuốt vào, khó chịu đến nỗi cả khuôn mặt đều nhăn lại, Cố Nguyễn lấy một viên đường đút vào miệng anh: "Bệnh thì không thể trì hoãn được."