- --
Bởi vì Kỳ Yến vẫn còn ở nhà, ba Cố đưa Tư Cẩn đến trước cửa liền lập tức trở về, trước khi đi vẫn còn nhớ phải cảnh cáo Tư Cẩn một lần nữa.
Nơi Cố Nguyễn ở là một căn hộ, nhưng trên thực tế nó chỉ là một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây màu trắng.
Gọi nó là một biệt thự nhỏ cũng không quá.
Nhiều loại cây được trồng bên ngoài, loại tốt nhất là hoa hải đường.
Tư Cẩn kiếp trước rất thích hoa hải đường, nên sau khi sống lại, Cố Nguyễn đã trồng rất nhiều, nhưng lại chỉ phát triển được một cây, cô nhờ ba Cố thuê người chăm sóc cẩn thận, không ngờ bây giờ lại nở nhiều hoa đến như vậy.
Cố Nguyễn sợ bóng tối nên ánh đèn xung quanh đều rất sáng, ánh sáng chiếu vào từng lớp của đóa hoa và điểm xuyến trên má lúm đồng tiền như hoa trên mặt Cố Nguyễn, cực kỳ xinh đẹp.
Tư Cẩn cảm thấy, hải đường nở rộ lúc đẹp nhất cũng không so được với cô gái đang cười tươi trước mặt anh này.
Yết hầu anh lăn lộn, giọng nói khàn khàn, trước khi làm phải xin phép trước: "Nguyễn Nguyễn, anh muốn hôn em."
Loại chuyện này sao có thể hỏi thẳng ra thế chứ, Cố Nguyễn nhướng mày, cố ý trêu chọc anh: "Muốn hôn em sao? Anh bắt được em thì em sẽ cho anh hôn!"
Sau đó cô quay người bỏ chạy.
Tư Cẩn cao, chân lại dài, hai ba bước liền đuổi kịp, anh dùng sức ôm người vào lòng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Cố Nguyễn bị anh ôm không thoải mái lắm, cánh tay anh cứng rắn, cộm lưng cô đến đau.
Cô vừa muốn cử động thì cánh tay còn lại của Tư Cẩn cũng nhấc lên, nắm lấy vòng eo của cô.
Thiếu niên vô thức mà đặt tay lên eo cô, cơ thể đang giãy giụa của cô đột nhiên mềm nhũn, mềm mại dựa vào lòng ngực anh.
Tư Cẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt anh lúc này sáng rực, chăm chú nhìn cô gái trong lòng ngực mình: "Nguyễn Nguyễn, anh rất thích em."
Cổ họng của Cố Nguyễn trở nên khô khốc, theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt, cô ôm lấy cổ của anh giống như một con mèo nhỏ: "Thích bao nhiêu?"
"Không thể tránh né, cũng không có cách nào lùi bước."
Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tủ lạnh cũng đầy đủ.
Cố Nguyễn ăn có chút nhiều, sau khi tắm xong liền cầm chai sữa chua ngồi trên sô pha xem điện thoại.
Vòng bạn bè gần như bị Nghê An nhét đầy cẩu lương, còn có Đàm Thanh Thanh giống như cũng đã ở bên Mục Tinh Hàn, cô ấy thường đăng một số hình ảnh ân ái gì đó.
Tư Cẩn tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo ở nhà màu xám, cả người có vẻ ôn nhu hơn một chút, trong giọng nói còn có chút hơi nước: "Buổi tối uống ít đồ lạnh một chút, cẩn thận đau bụng."
Cố Nguyễn đối với việc này vẫn rất nghe lời, cô vặn nắp hộp sữa chua còn chưa uống hết rồi lại cất vào tủ lạnh, cầm di động lại gần Tư Cẩn: "Bảo bảo, anh nhìn xem, bọn họ đều đang khoe ân ái."
Làm sao Tư Cẩn có thể không hiểu ý cô, cầm lấy di động từ trên bàn, ấn ấn vài cái vào màn hình, Cố Nguyễn liền nhận được một thông báo, cô nhấp vào nó.
Đó là lúc trên sân thi đấu, mọi người đang la ó chụp ảnh khi hai người hôn nhau, cô gái mặc đồ đỏ, được một thiếu niên xinh đẹp ôm vào lòng và hôn một cách dịu dàng và chăm chú, góc độ và màu sắc của bức ảnh rất đẹp, giống như được nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp nó.
Tư Cẩn ghi thêm một câu: Ngân hà nóng bỏng, em là lý tưởng nhân gian của anh.
Cố Nguyễn đỏ mặt, lặng lẽ lưu lại bức ảnh rồi chọc vào cánh tay anh: "Ảnh ở đâu ra vậy?"
"Nhiếp ảnh gia tại hiện trường chụp, ông ấy cũng gửi ảnh chụp và video qua cho anh."
Cố Nguyễn gật đầu, mím môi tìm một bức ảnh chụp chung của hai người, sau đó đăng lên vòng bạn bè: Một lần tương phùng định sẵn là sẽ ở bên nhau.
Vòng bạn bè của Tư Cẩn còn ổn, anh không có nhiều bạn trên WeChat, còn bên Cố Nguyễn như muốn nổ tung rồi, các bạn cùng lớp của cô từ Trường trung học cơ sở số 1 thành phố H đều có tên trong danh sách, ngắn ngủi vài phút đã có hàng chục bình luận.
Đều là bình luận chúc phúc cho hai người.
Cô chưa bao giờ để ý phần bình luận, nhưng lần này cô trả lời từng người một: Cảm ơn.
Lớp trưởng cũ của cô đột nhiên nhắn tin đến: 【Bây giờ cậu đang ở thành phố H sao?】
Cố Nguyễn cũng không nghĩ nhiều: 【Đúng thế.】
【 Bọn mình có một bữa tiệc nhỏ trước khi khai giảng. Cậu có muốn đến tham gia không?】
Cố Nguyễn không có kế hoạch ở đây vào học kỳ sau khi học cấp 3, ở đây cô cũng không có bạn bè quá thân thiết gì, không có việc gì thì cũng không liên hệ.
Cô trả lời: 【Không được, hai ngày nữa tôi phải đi rồi.】
Lớp trưởng bên kia phải mất vài phút để trả lời: 【Được, tôi hiểu rồi.】
Cố Nguyễn nhớ lại người lớp trưởng này, tên là Mạnh Hĩnh, khi đang học hóa học, giáo viên thậm chí còn lấy tên của cậu ta ra trêu đùa, vì vậy nên Cố Nguyễn có một chút ấn tượng.
Đời trước khi cô nghèo túng, Mạnh Hĩnh đã tìm cô, lúc đó cậu ta nói mình từ khi học trung học đã thích cô, nói muốn chăm sóc cho cô, cậu ta cho cô thời gian để suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã gặp Tư Cẩn, thế cũng coi như cô đã phụ lòng cậu ta.
Cố Nguyễn suy nghĩ một chút, rồi nhắn cho cậu ta:【Lớp trưởng, thi đại học phải cố lên, chúc cậu có một tương lai tươi sáng.】
Mạnh Hĩnh bên kia đang ngồi vào bàn giải đề, cậu ta từ trước đến nay không phải là người quá thông minh, nếu muốn học cùng một trường đại học với Cố Nguyễn thì cậu ta nhất định phải liều mạng học tập.
Vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ thổ lộ với cô, nhưng không ngờ Cố Nguyễn lại đến thành phố B, còn có bạn trai, cậu ta cười khổ rồi bấm vào bài đăng của Cố Nguyễn lần nữa, hai người họ thật xứng đôi.
Nhìn thấy tin nhắn của Cố Nguyễn, cậu ta mới bình thường trở lại, cho dù không vì Cố Nguyễn thì cậu ta cũng sẽ vì mình mà có một tương lai tươi sáng.
Cậu ta thoải mái cười ra tiếng, rồi trả lại Cố Nguyễn:【Tôi sẽ.】
Tư Cẩn thấy vẻ mặt xuất thần của Cố Nguyễn, hôn lên mặt cô một cái: "Đang suy nghĩ gì?"
Cố Nguyễn lắc đầu, không nói về chuyện của Mạnh Hĩnh, mà là về chuyện cuộc họp thường niên: "Bảo bảo, công ty sẽ có cuộc họp thường niên vào ngày mốt, em có hơi lo lắng."
Cô là con gái duy nhất của Cố Thành ở Cố gia, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cô, trước kia vì bảo vệ cô nên ba Cố chưa bao giờ để cô xuất hiện trong các loại tiệc thương nghiệp, đây là lần đầu tiên.
Tư Cẩn xoa đầu Cố Nguyễn: "Sẽ không có vấn đề gì đâu."
Hiện tại Cố Nguyễn đối với Tư Cẩn cực kì không muốn xa rời, kiếp này hai người ở bên nhau vẫn chưa đến một năm, nhưng đời trước vào những năm cuối cùng của cuộc đời nói hai người sống nương tựa lẫn nhau cũng không quá.
Ngày hôm sau, khi Tư Cẩn thức dậy, Cố Nguyễn đang ngồi trước bàn trang điểm để trang điểm cho mình.
Đối với các cô gái trong vòng của họ, ngoài việc học, còn có các khóa học bắt buộc về nghi thức giao tiếp hàng ngày và kỹ năng trang điểm, thậm chí cả cách phối quần áo riêng.
Mặc dù Cố Nguyễn được gia đình bảo vệ rất tốt và không bao giờ tham gia các hoạt động này, nhưng cô vẫn học các loại lễ nghĩa này.
Cố Nguyễn mặc một chiếc váy len đen dài đến đầu gối với hình hình hải đường trước ngực, trông trưởng thành nhưng không quá cứng nhắc.
Khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, cả người trông có khí chất hơn, nhưng không phải vì trang điểm đậm mà tạo nên sự già dặn, ngược lại còn mang theo cảm giác phấn chấn của những cô gái ở tuổi này.
Đôi mắt của Tư Cẩn tối sầm lại, yết hầu anh lăn lộn.
Cố Nguyễn hiểu anh rất rõ, cô lập tức che mặt lại: "Bác tài xế đang đợi em ở dưới rồi, không thể làm trôi lớp trang điểm."
Tư Cẩn ừ một tiếng, ngồi xổm xuống, đem giày đã được đặt sẵn ở một bên đeo vào chân cô.
Nắm tay cô, dịu dàng hôn xuống: "Anh chờ em trở về."
*
Cô khoác tay Cố Thành đi vào sảnh tiệc, vừa bước vào cửa đại sảnh, ánh mắt mọi người đã tập trung lại đây.
Đây là lần đầu tiên Cố Nguyễn trải qua chuyện này, không tránh khỏi có chút lo lắng, bàn tay đang khoác trên cánh tay của Cố Thành bất giác siết chặt.
Cố Thành mỉm cười, rốt cuộc vẫn là cô gái nhỏ, ông vỗ nhẹ vào tay cô an ủi, ý bảo không sao cả.
Cố Nguyễn cũng không phải là một cô gái nhỏ thực sự, chẳng qua được bảo hộ quá tốt nên chưa bao giờ đặt chân đến mấy trường hợp này mà thôi.
"Chú Cố, chú đến rồi!"
Một giọng nam sảng khoái vang lên, sau đó chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện trước mặt họ.
Người tới tuổi không lớn, vóc người cũng không cường tráng như những người người đàn ông trưởng thành khác, nhưng lại mặc một bộ đồ vừa vặn nên không làm cho người đàn ông này trông yếu ớt.
Cố Thành giống như rất thưởng thức người đàn ông chỉ có thể coi là thiếu niên này, ông đưa tay lên vỗ vai anh ta: "Tây Châu, gần đây bố cháu có khỏe không?"
Ngụy Tây Châu gật đầu: "Bố cháu đã khá hơn nhiều rồi, nhưng bác sĩ vẫn chưa cho phép ông ấy xuất viện."
Anh ta có chút ngượng ngùng nhìn cô gái bên cạnh Cố Thành: "Chú Cố, vị này là?"
Cố Thành cười đắc ý: "Đây là em gái Nguyễn Nguyễn của cháu, khi còn nhỏ hai đứa rất hay chơi với nhau, cháu đã quên rồi sao?"
Lại quay đầu giới thiệu với Cố Nguyễn: "Đây là anh trai Ngụy Châu của con, hồi nhỏ thường đến chơi nhà chúng ta chơi."
Ký ức của Cố Nguyễn về Ngụy Tây Châu vẫn còn rất nhiều ấn tượng, ba của cô và Ngụy Nguy của Ngụy gia khi còn trẻ là chiến hữu, sau này cùng nhau khởi nghiệp, mối quan hệ kinh doanh và cá nhân của hai người được duy trì rất tốt.
Cô và Ngụy Tây Châu... hình như là có hôn ước, nhưng chỉ là do ba mẹ hai bên thuận miệng nói ra mà thôi, bây giờ cô đã có Tư Cẩn rồi, nhắc lại cái hôn ước đó chắc chắn sẽ rất xấu hổ, có lẽ ba cô sẽ không nói ra.
Ngụy Tây Châu hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ: "Chào em gái Cố Nguyễn."
So với Ngụy Tây Châu, Cố Nguyễn lạnh nhạt hơn rất nhiều, lễ phép đáp lại một câu xin chào.
"Chú Cố, chú Lâm và mọi người cũng ở đây, cháu phải đi chào hỏi mọi người, tạm biệt em gái Cố Nguyễn."
"Được, nếu rảnh thì lại đến nhà chú chơi."
Ngụy Tây Châu lễ phép đáp ứng rồi quay người đi nơi khác.
Cố Thành không hài lòng với phản ứng của Cố Nguyễn: "Tây Châu là đứa trẻ tốt, con đối với nó lãnh đạm như thế làm gì? Chú Ngụy của con vừa bị tai nạn xe hơi cách đây không lâu, Tây Châu một mình nuôi cả một gia đình lớn, thằng bé bất quá cũng chỉ lớn hơn con hai tuổi, aiii, đứa trẻ này thật là vất vả. Lần sau thằng bé có đến chơi nhà, hãy nói chuyện hòa hảo với nó một chút, đừng chỉ biết suốt ngày quậy phá với thằng nhóc Tư Cẩn kia."
Cố Nguyễn nghe ông nói vậy liền có chút không vui, bảo bảo nhà cô có chỗ nào không bằng Ngụy Tây Châu kia chứ: "Đừng so sánh Tư Cẩn với người khác, anh ấy rất tốt, con rất nguyện ý ở bên anh ấy."
Mang theo Cố Nguyễn đi gặp các nhân vật quan trọng, Cố Thành cầm một ly rượu bước lên sân khấu, có người đi tới giúp ông điều chỉnh micro.
Cố Thành nói rất nhiều thứ như năm nay hiệu quả và lợi ích đã được cải thiện, công sức của mọi người không thể không nhắc đến, năm sau lại tiếp tục nỗ lực.
Cuối cùng, ông nâng ly lên uống cạn, cuộc họp thường niên thật ra đã kết thúc, nhưng để tăng thêm phần thú vị cho lần này, Cố Thành đã chuẩn bị một cuộc đấu giá.