• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Hằng

----


Khi Tư Cẩn cố gắng tỉnh dậy là ở một phòng cho thuê chật hẹp, khăn trải giường dưới thân có màu hồng phấn với hình đầu mèo khổng lồ in trên đó.


Con mèo thậm chí còn đeo một chiếc nơ rất lớn.


Tư Cẩn: "......"


Hãy thứ lỗi cho người luôn chung thủy với màu trắng đen như anh, đối với loại thẩm mỹ này thật sự không thưởng thức nổi.


Không đúng, anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ.


Nguyễn Nguyễn của anh đâu?


Anh không phải đang ở bệnh viện sao?


Làm sao lại ở chỗ này?


"Nguyễn Nguyễn?" Tư Cẩn thử hô lên một tiếng, nhưng không có ai đáp lại.


Trong lòng anh có rất nhiều nghi hoặc, vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, anh đột nhiên ngồi dậy, tưởng rằng vết thương ở lưng sau này nhất định sẽ rất đau, kết quả lại không có.


Anh chết rồi à? Hay là đang mơ?


Sắc mặt của Tư Cẩn không được tốt lắm, đôi lông mày thanh tú của anh hung hăng nhăn lại, sự u ám hiện rõ trên mặt.


Ánh mắt quét qua bàn tay của mình, hình dạng quả thực là của anh không sai, nhưng trên mu bàn tay không có vết sẹo.


Cố Nguyễn là tay khống, cô yêu sâu sắc tay của anh, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để tránh bị thương ở tay.


Anh cố gắng định thần, kìm nén nỗi hoang mang trong lòng và sự vội vàng muốn được gặp Cố Nguyễn.


Anh nhìn xung quanh căn phòng, tuy rằng rất chật hẹp nhưng đã được thu dọn sạch sẽ.


Không có ai khác trong phòng ngoại trừ anh, một chút cơ hội cho anh tìm một người để hỏi chuyện cũng không có.


Cổ họng có chút ngứa, anh ho khan một tiếng, không những không thuyên giảm mà ngực còn bắt đầu đau.


Trong cổ họng còn có mùi tanh ngọt, Tư Cẩn che miệng ho khan hai tiếng, trong lòng bàn tay thế mà lại là máu.


"Anh làm sao vậy?" Một giọng nói quen thuộc lại có chút xa lạ vang lên từ ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân nhanh chóng đến gần.


Tư Cẩn nhanh chóng ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, khuôn mặt quen thuộc in sâu vào mắt anh, anh buột miệng thốt ra "Nguyễn Nguyễn", nhưng khi sắp nói ra thì không thể khống chế được đổi thành: "Cô là ai?"

Trong giọng nói của anh còn mang theo sự đề phòng đối với một người xa lạ.


Nhưng Cố Nguyễn dường như không có bất kỳ cảm xúc gì không vui, thay vào đó, cô cười giải thích: "Anh ngất xỉu ở bên đường nên tôi mang anh về đây."


Cô gái lúc này chắc khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tuy rằng trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng nụ cười của cô vẫn nóng rực và rạng rỡ trong đêm lạnh này.


Đưa khăn giấy cho Tư Cẩn lau tay, nở một nụ cười nhẹ: "Tôi tên Cố Nguyễn."


Thấy Tư Cẩn không nói gì, cô cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đứng dậy, giọng điệu cũng không khỏi lo lắng: "Tôi đi rót cho anh một ly nước ấm, anh nghỉ ngơi thêm đi."


Tư Cẩn lúc này mới kinh hãi, bởi vì anh cảm giác được mình không thể kiểm soát được cơ thể này.


Anh không thể trả lời theo ý của mình, anh muốn mỉm cười với Cố Nguyễn và nói: Anh là Tư Cẩn.


Nhưng anh chỉ vô biểu tình và không nói lời nào.


Lúc đầu anh nghĩ rằng đó chỉ là do hệ thống thần kinh trung ương không được kiểm soát khi anh tỉnh dậy sau chấn thương, nhưng sau đó anh nhận ra rằng anh đã suy nghĩ quá đơn giản.


Anh giống như một chiếc máy tính bị nhiễm virus, có thể tư duy bình thường, nhưng biểu cảm, cử động và ngôn ngữ của anh hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.


Cảm giác này rất khó chịu.


Nhưng không có cách nào thay đổi được.


Cố Nguyễn rất nhanh đã trở lại, mang theo một ly nước nóng và một bát sữa trứng.


Vẻ mặt của cô gái có chút ngượng ngùng, đưa ly nước cho anh, sữa trứng đặt ở trên bàn trước mặt anh, cô ngượng ngùng sờ sờ mặt mình, đầu ngón tay có chút đỏ ửng: "Tôi không biết nấu ăn, chỉ có thứ này miễn cưỡng là có thể ăn."


Tư Cẩn lập tức nhìn thấy đầu ngón tay đỏ bừng của cô khi bưng bát, cảm thấy rất đau lòng, anh biết Cố Nguyễn nấu ăn không giỏi, anh cũng không bao giờ bằng lòng để cô làm việc này.


Mặc dù Cố Nguyễn này và Nguyễn Nguyễn của anh ở một mức độ nào đó không thể được gọi là một người.


Nhưng lúc này, anh chỉ nghe thấy chính mình nói: "Cảm ơn cô."


Hai tháng nay, Tư Cẩn như người ngoài cuộc, ý thức rõ ràng nhìn chính mình đang làm mọi hành động không nằm trong tầm kiểm soát của anh.


Bao gồm cả căn nhà cho thuê nhỏ, nơi anh rời đi mà không nói lời từ biệt với Cố Nguyễn, còn chứng kiến ​​Cố Nguyễn bị bắt nạt khi làm bồi bàn trong khách sạn, nhưng thật lâu vẫn không ra tay giúp đỡ cô.


Anh còn phát hiện rằng mặc dù thành phố B này hầu như không thay đổi, nhưng nhiều thiết bị và công nghệ tương đối tiên tiến.


Giống như thành phố B đã từng bước trưởng thành trong mười lăm năm.


Nhưng tư duy không tồn tại, coi như mọi thứ trong cuộc sống của anh đã bị xóa sạch. Có lẽ không thể nói Tư Cẩn là người theo chủ nghĩa duy vật điển hình và không tin vào bất cứ thế lực kì lạ nào, nhưng lúc này điều duy nhất anh có thể nghĩ ra để giải thích là không có gì nhiều hơn một thế giới song song.


Trong một thế giới gần như giống hệt nhau, có một số người nhất định và một số sự vật nhất định, nhưng hướng của sự vật hoàn toàn khác nhau, mối quan hệ giữa con người cũng khác nhau. Mọi thứ dường như là một kịch bản đặc biệt đã được viết ra.

Tư Cẩn phát hiện trong cơ thể ốm yếu này có ý thức trống rỗng, ngoại trừ một số việc vặt vãnh, anh không thể làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến phương hướng của sự việc.

Anh không có cách nào tỉnh táo lại, đành phải bị động tiếp nhận.

——



Đã là ba tháng sau, bệnh tình của anh sau nhiều lần kịch liệt lặp lại cuối cùng cũng ổn định lại.

Anh đã tìm thấy Cố Nguyễn, cô bị hãm hại mà phải từ chức, đi khắp nơi tìm việc nhưng vì bằng cấp mà gặp trắc trở.

Tuy rằng không còn là mùa đông, nhưng là đầu xuân, xuân lạnh, quản gia chết sống ngăn cản Tư Cẩn xuống xe, sai người đem người lên xe.

Một lúc sau lại nghe thấy tiếng hét chói tai của Cố Nguyễn.

Tư Cẩn biết, bọn họ dọa cô sợ hãi rồi.


Tư Cẩn, người khăng khăng muốn đích thân đến đó, được quản gia quấn một chiếc áo khoác dày, nhưng anh thật sự quá ốm, mặc nhiều cũng không hiện lên chút mập mạp nào.


Anh chạy bộ lên cầu thang, căn phòng nhỏ của Cố Nguyễn ở tầng hai, nhưng đối với người có bệnh tình mới chuyển hướng tốt đẹp hơn như anh thì đây thật sự là một loại thử thách.


Khoảnh khắc trước khi bóng dáng gầy gò và mảnh mai của Tư Cẩn xuất hiện sau lưng vệ sĩ, Cố Nguyễn còn nghĩ rằng mình đã vô tình chọc tức một ông chủ lớn nào đó nên bị người đó trả thù, giây tiếp theo, khi khuôn mặt tựa như tranh vẽ của Tư Cẩn xuất hiện thì thế giới dường như yên tĩnh lại.


Mặc dù bây giờ hơi thở của anh rối loạn, cả người xanh xao và ốm yếu, nhưng vẫn không che giấu được sự phong hoa của mình.


"Là anh?" Cố Nguyễn rất ngạc nhiên.


Tư Cẩn cười nhẹ: "Lần trước chưa kịp giới thiệu với em, tôi tên Tư Cẩn."


Cô bỏ học sớm, không học được nhiều kiến ​​thức, không có kỹ năng gì, cô chỉ dựa vào dung mạo và kĩ năng múa của mình để giành một suất nhảy múa ở quán bar, xong việc lại chạy đến khách sạn làm bồi bàn.


Khi Tư Cẩn còn ở nơi này của cô, bọn họ rất ít khi gặp được nhau.


Đến nỗi khi Tư Cẩn rời đi, cũng không có cách nào nói cho cô biết, chỉ để lại một mảnh giấy nhắn.


Bây giờ bởi vì cô không muốn bị ông chủ quán bar bắt đi bồi rượu mà bị đuổi việc, còn việc bồi bàn cũng không biết tại sao lại vi phạm hợp đồng.


Hai ngày trước, bà nội gọi cho cô, nói rằng bà đang đi làm giúp việc, lại tình cờ người chủ là người mà ba Cố đã đắc tội lúc trước, bà bị người vu oan, tức giận trong lòng dẫn đến bệnh nặng.


Cô một mình nuôi ba người già, đồng thời phải tìm cách điều tra sự thật về việc ba Cố bị bỏ tù.


Tình cảnh hiện tại của cô thật sự là một nhà tù.


"Tôi có thể giúp em." Có lẽ là gió hơi lạnh, Tư Cẩn nói xong câu đó liền ho vài tiếng.


Cố Nguyễn chợt nhớ tới sức khỏe của anh không tốt, nên không còn chặn cửa nữa: "Bên ngoài trời lạnh, vào trong lại nói."


Cố Nguyễn không có máy sưởi ở nhà, vì vậy cô rót cho anh một cốc nước nóng và đưa cho anh một túi giữ ấm.


Những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của Tư Cẩn đặt trên túi nước ấm màu, trông có vẻ có huyết sắc hơn.


"Anh định giúp tôi như thế nào?" Tình hình hiện tại của Cố Nguyễn không cho phép cô rối rắm bất cứ điều gì.


"Đến nhà tôi, chăm sóc tôi, một tháng... ừm... trả cho em mười vạn."


Chuyện xảy ra tiếp theo đương nhiên là nước chảy thành sông, nam nữ tuổi xấp xỉ nhau, một người bệnh tật ốm yếu có tuổi thơ khổ sở, một người trải qua biến cố người thân bị vu oan mà phải vào tù, việc có tình cảm dưới sự ấm áp và quan tâm lẫn nhau là điều bình thường.


Khi bà nội Cố qua đời, Cố Nguyễn đã suy sụp một thời gian, là Tư Cẩn giải quyết hết mọi chuyện chu toàn.


Lại hao hết tâm tư dỗ cô vui vẻ, giúp cô mua lại ngôi biệt thự của Cố gia đã bị phong tỏa xem như một món quà sinh nhật.


Anh phải đi khám sức khỏe hàng tuần và xét nghiệm máu, cô không chê phiền mà đi cùng anh, thỉnh thoảng tình trạng của anh chuyển biến xấu, cô đã cực nhọc ngày đêm, không được yên ổn nghỉ ngơi mà luôn ở bên cạnh làm bạn với anh.


Tư Cẩn dường như đã có thể trải nghiệm loại hạnh phúc đó.


Sau đó, Cố Nguyễn đề nghị muốn kết hôn, vốn là một chuyện đương nhiên, nhưng Tư Cẩn chỉ cười nhẹ, không trả lời cô, cũng không đề cập đến chuyện kết hôn.


Thân thể của anh không tốt, không biết lúc nào sẽ rời xa nhân gian, cô sẽ trở thành một người đàn bà góa chồng, đến lúc đó cô nên làm gì bây giờ.


Cố Nguyễn không nghĩ tới anh sẽ suy xét những chuyện đó, trong mối quan hệ này, Tư Cẩn có của cải và năng lực, dù sức khỏe không tốt thì chung quy lại cô vẫn là trèo cao.


Cô cho rằng Tư Cẩn không thích cô và không muốn bị ràng buộc với cô trong suốt quãng đời còn lại.


Cô chán nản, Tư Cẩn luôn có thể cảm nhận được, nhưng anh không biết làm sao để an ủi cô, suy nghĩ qua lại, trong lòng bực bội, trong lòng bỗng nhiên như có ngọn lửa thiêu đối toàn thân khiến anh đau đớn.


Cố Nguyễn hoảng sợ, vội vàng gọi cho bác sĩ, lo lắng sợ hãi cả một đêm, sau khi có thể của Tư Cẩn không còn gì đáng ngại nữa cô mới có thể chợp mắt.


Cô không bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn nữa.


Chỉ là nửa tháng sau, bà ngoại gọi đến nói ông ngoại xảy ra chuyện, cô phải về ngay lập tức, không biết Tư Cẩn lúc đó bận chuyện gì, nhất thời không thể liên lạc được với anh, Tư Cẩn vốn lại đa nghi và nhạy cảm, bệnh tật lại trở nên nặng hơn.


Chờ Cố Nguyễn lo liệu xong chuyện bên kia mới có thời gian, còn chưa kịp liên lạc với Tư Cẩn, lại thấy người của Tư Cẩn đang chờ ở bên ngoài.


Khi cô vội vã trở về Tư gia, Tư Cẩn đã bệnh đến nguy kịch, gầy trơ xương.


Tư Cẩn cảm thấy rằng ý thức của mình dường như đang dần bị kéo ra khỏi cơ thể, anh nhìn chính mình đang từ biệt với Cố Nguyễn.


Nhìn Cố Nguyễn cuối cùng đã nhờ ai đó chôn cất họ cùng nhau.


Ngắm nhìn Cố Nguyễn mặc áo cưới.


Nhìn Cố Nguyễn tự sát.


Nhìn nụ cười nhẹ nhõm cuối cùng trên khuôn mặt của Cố Nguyễn.


Tất cả các giác quan đều quá chân thực, Tư Cẩn cảm thấy đau lòng đến không thể thở nổi.


Ý thức của anh cuối cùng cũng từ từ trở lại sau cơn đau dữ dội, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK