*
Tư Cẩn từ túi đồ lấy ra một đôi giày mới mua cất vào tủ giày.
Anh nhìn đôi giày vải nhỏ và giày xăng đan của cô gái bên cạnh đôi giày thể thao to của mình, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu, khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười, lại cẩn thận áp xuống.
Anh cẩn thận đem từng món mà Cố Nguyễn mua bỏ vào tủ lạnh, sắp xếp ngăn nắp, mới mở cửa phòng mà Cố Nguyễn nói.
Bên trong cánh cửa là một căn phòng hoàn toàn đúng ý anh.
Giấy dán tường màu xanh da trời, đèn trần không quá sáng, bức màn nhìn qua rất dày, là cái loại khi kéo màn lại thì căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tủ quần áo không lớn, nhưng bên cạnh có một giá sách chiếm hơn phân nửa mặt tường, bên trong toàn là sách về máy tính và khoa học, toán học.
Giường trong góc không lớn lắm, nhưng rất dày, trông rất mềm mại.
Cạnh giá sách có một cái bàn lớn, phía trên có hai cái máy tính, chỉ nhìn bàn phím cùng con chuột anh liền biết cấu hình rất cao, trên góc bàn còn có bản kí tên của vận động viên bóng rổ mà anh thích nhất.
Ngay cả gia đình anh đã sống mười mấy năm cũng chưa từng có.
Anh muốn chạm vào nó, nhưng vẫn thu tay lại, những thứ này không thuộc về anh.
Phòng này có thể là do Cố Nguyễn chuẩn bị cho em trai cô… hoặc là một người bạn rất thân thiết?
Tóm lại là không có khả năng thuộc về một người mới quen biết như anh.
Anh chỉ thuê phòng này, chỉ là vì muốn đưa cho cô một ít tiền sinh hoạt xem như trả ơn cô, tốt nhất là không nên động vào những thứ này.
Tư Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống, mở di động ra.
Di động của anh hàng năm đều im lặng, cũng chỉ có tin nhắn đến từ cái tên Tư Kình:【Mày đi rồi thì đừng quay về nữa, Tư thị mày cũng đừng nghĩ muốn.】
Anh vốn định làm lơ, nhưng suy nghĩ lại vẫn trả lời:【 Được. 】
Một giấc này Cố Nguyễn ngủ vô cùng ngon, chờ đến khi cô tỉnh lại đã là mười một giờ đêm, bụng cô có chút đói, dứt khoát bò dậy đi đến phòng bếp kiếm đồ ăn.
Nhớ tới Tư Cẩn ở cách vách có lẽ đã ngủ say, trong mắt cô một mảnh mềm mại.
Mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy một thân ảnh thon dài đang cuộn tròn trên sô pha, tâm cô đều lạnh hơn phân nửa.
Cô mở sáng đèn, ánh sáng mãnh liệt làm cho Tư Cẩn tỉnh lại.
“Cậu nằm ở đây làm gì? Sao lại không về phòng ngủ? Không thích phòng mới sao?”
Tư Cẩn xoa xoa đôi mắt, biểu tình có chút ngốc, giọng nói có chút ủy khuất không rõ ràng: “Không phải, là do tớ sợ làm loạn phòng của người khác.”
Cố Nguyễn đau não cực kì, cô còn tưởng anh không thích, hóa ra là do cô suy nghĩ nhiều.
Cố Nguyễn thở dài, dứt khoát giải thích: “Phòng này là do ba tớ trang trí, thẩm mỹ của ông ấy rất nam tính, tớ không thích nên mới qua phòng bên cạnh ở.”
Rất xin lỗi ba của con, vì hạnh phúc của con gái nên ba chỉ có thể nhận cái nồi này.
“Cho nên cậu cứ thoải mái mà ở, dù sao tớ cũng không thích.”
Cũng mặc kệ Tư Cẩn có tin hay không, dù sao cô cũng không tin.
Chỉ là cô không thể nói thêm nữa, nếu nói nữa sẽ lộ tẩy, nên nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tớ rất đói! Đang muốn ăn mì, cậu muốn ăn cùng không?”
Tư Cẩn gật đầu, anh cũng chưa ăn gì.
Anh đứng lên đi vào phòng bếp, kéo Cố Nguyễn sang một bên: “Tớ sẽ nấu.”
Cố Nguyễn cũng không ép buộc, cô sống hai đời, việc kém cõi nhất chính là nấu ăn.
Cô cũng không thích xuống bếp, thỉnh thoảng nấu mì gói còn tạo ra mùi lạ.
Động tác của Tư Cẩn rất nhanh, cô ngồi uống chén nước mà anh đã chuẩn bị cho cô.
Anh chiên hai quả trứng vô cùng đẹp mắt, kết hợp với cà chua bi và rau xanh đã được luộc qua nước sôi, trong rất ngon miệng.
Thấy Cố Nguyễn chỉ nhìn mà không ăn, anh đưa cho cô đôi đũa và một cái muỗng: “Nhanh ăn đi, cẩn thẩn nóng.”
Anh rất hài lòng với tài nấu nướng của mình, từ nhỏ đến lớn, anh đều phải tự lo cơm no áo ấm cho bản thân, sau khi ba mẹ ly hôn, Tư Kình hoàn toàn mặc kệ anh, khi đó anh chỉ là một đứa nhóc, đứng lên băng ghế nấu mì cho mình, lúc đầu còn sẽ bị bỏng, sau khi trưởng thành thì thuận tay hơn nhiều.
Cố Nguyễn nhìn Tư Cẩn cắn một ngụm trứng gà mới “A” một tiếng, nhớ đến mình muốn làm gì, phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Nửa đêm thả thính đồ ăn, đòn chí mạng.
Đây là một trong những sở thích sau khi cô sống lại, chụp các loại ảnh đẹp, sau đó đăng lên, khi không có việc gì có thể lấy ra xem lại còn rất có ý nghĩa.
Tư Cẩn không có sở thích này, đồ ăn đối với anh mà nói chỉ là thứ để duy trì sinh mạng, chỉ cần có thể ăn được là được rồi.
Còn về kĩ năng nấu nướng, bất quá lúc trước học qua chỉ là để lấy lòng người kia mà thôi.
Anh khó hiểu nhìn cô, cô ngượng ngùng mà cười: “Tớ chụp ảnh một chút, cậu ăn trước đi.”
Tư Cẩn cũng không động đũa, đợi cô điều chỉnh góc chụp mới đem tô của mình đẩy đến, Cố Nguyễn dứt khoát chụp cả hai tô mì cùng với nhau.
Kết quả rất tốt.
Cô đã đăng lên vòng bạn bè, điều chỉnh trạng thái cho các người thân thích không thể thấy.
Wechat của cô có rất nhiều bạn tốt, đầu tiên là bộ phận bạn học trong lớp, tiếp nữa là bạn học ở cao trung, còn có bạn học cùng luyện vũ đạo, cùng những người không thân thiết lắm, còn có những thân thích ở rất xa.
Cô dạo một vòng mới phát hiện thiếu một người — Tư Cẩn.
Cô nuốt xuống ngụm mì đang ăn, đưa mã QR qua: “Bạn cùng bàn, quét mã làm quen một chút.”
Tư Cẩn sặc một cái, uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, anh vẫn luôn muốn có phương thức liên lạc của cô, anh đã nhìn tài khoản của cô trong nhóm lớp vô số lần, nhưng vẫn không dám đường đột mà xin kết bạn.
Hiện tại cô tự nói ra, anh xách dép chạy nhanh đến bàn trà lấy di động.
Trịnh trọng quét mã QR của cô.
Cẩn thận ghi chú — Cố Nguyễn, nghĩ chút lại thay đổi— Nguyễn Nguyễn.
Nhìn cái tên này, khóe miệng anh nhếch lên vui sướng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mờ nhạt, sau đó lại kéo khóe miệng lại, chỉ là thêm bạn tốt mà thôi, danh sách bạn tốt của Cố Nguyễn dài như vậy, có cái gì để vui vẻ chứ.
Ban ngày ngủ quá nhiều dẫn đến kết quả là ban đêm không thể ngủ được, Cố Nguyễn nằm trên giường lướt di động.
Đây thật sự là một thứ hạnh phúc đơn giản.
Sau khi đánh răng thì nhận được tin nhắn của Đàm Thanh Thanh, cô click mở xem:【 Người ngồi đối diện cậu có phải là học thần của lớp chúng ta không? 】
【… Học thần? 】
【 Tư Cẩn đó, cậu ấy học giỏi lại lạnh lùng, cậu không nghĩ rằng cậu ấy rất giống một vị thần sao?…… Đừng nói sang chuyện khác, mau nói có phải hay không? 】
Tư Cẩn rất lạnh lùng sao?
Không hề, Thanh Thanh à, đây đều là biểu hiện của sự giả dối, cậu ấy vừa ngốc lại vừa đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện chọc người yêu thương.
Đương nhiên Cố Nguyễn không có nói ra, cứ để bọn họ nghĩ như vậy đi, cũng khá tốt, đóa hoa cao lãnh mới có thể vĩnh viễn bất bại, ha ha ha.
Cô càng tò mò chính là:【 Cậu làm sao biết được? 】
Đàm Thanh Thanh: 【 Mời gọi tớ là Holmes, cảm ơn. 】
【 Thế mời ngài Holmes trả lời. 】
【 Cậu phóng to ảnh ra, chính là do cái muỗng kia, cậu hãy nhìn kỹ vào. Người bình thường chắc chắn không nhìn ra được, nhưng Đàm Thanh Thanh tớ đã nhìn cậu ấy gần mười năm, hơn nữa tớ còn ngồi phía sau học thần, mỗi ngày đều quỳ liếm thịnh thế mỹ nhan, tớ sao có thể không nhận ra. 】
Cố Nguyễn: 【……】
Cư dân mạng đầu năm nay đều kinh khủng như vậy sao?
Cô nhìn nửa ngày, cái gì cũng không nhìn ra được.
Đàm Thanh Thanh lại gửi tin nhắn đến: 【 Tớ không có ý gì khác đâu, chúc cậu cùng học thần sớm tu thành chín quả nhé, ha ha ha. 】
Cố Nguyễn không có cách nào phản bác, đây xác thực cũng là nguyện vọng của cô:【 Cảm ơn cậu. 】
*
Cố Nguyễn hai ngày nay vì ôn thi mà sắp hói cả đầu.
Khiêu vũ giống như linh hồn của cô, nó in sâu vào tận xương máu, nhưng rất rõ ràng, học tập thì lại là một chuyện khác.
Cho dù trước kia cô là một đại học bá, nhưng đã cách nhiều năm như vậy, cái gì mà parabol – một đường cong tuyệt đẹp, thơ từ rồi phương trình đã sớm bị cô quên lãng theo thời gian.
Mà cô có thể vào lớp 1 trường học này là do khi ở trường học trước kia cô chính là học bá có thành tích đứng đầu mỗi cuộc thi.
Nhưng khi ở lớp học nghe giáo viên giảng bài cũng có rất nhiều thứ cô không hiểu được, và còn quá nhiều thứ bị bỏ sót, cho nên tối về nhà, cô đều lên mạng tìm một lớp học trực tuyến để tiến bộ hơn.
Thế cho nên bây giờ cô phải cắm đầu vào sách suốt ngày, ít nhất cô phải ổn định thành tích trước khi hiệp hội khiêu vũ bắt đầu tập luyện.
Chờ đến khi cô đã thở dài đến lần thứ một trăm linh một trên bàn ăn thì Tư Cẩn rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở cô: “Nguyễn Nguyễn, tập trung ăn đi.”
Cố Nguyễn nhìn anh gần đây càng ngày càng xinh đẹp vì ăn ngon ngủ tốt, thật sự không thể nào phản kháng trước gương mặt này, cô uể oải gật đầu, buông sách trong tay ra.
Thấy bộ dáng uể oải của cô, Tư Cẩn nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì không vui sao?”
Cố Nguyễn gắp một miếng súp lơ, tay nghề nấu ăn của Tư Cẩn vô cùng tốt, hơn nữa anh lại không ngại phiền phức, một ngày ba bữa đều nghiêm túc làm, hại Cố Nguyễn ngày nào cũng phải chạy hơn ba vòng mới có thể giữ được cân nặng của mình.
Nhưng hiện tại cô ăn vào không thể cảm nhận được hương vị nữa, cô lại thở dài: “Không có gì.”
Tư Cẩn: “……”
Rốt cuộc cô bị làm sao?
Tư Cẩn cũng không biết sao lại thế này, anh cũng không dám hỏi.
Anh nhìn sắc mặt của bạn cùng bàn, tốt bụng mở miệng: “Muốn tớ giúp cậu không?”
Cố Nguyễn rốt cuộc cũng nhớ ra, Tư Cẩn nhà cô chính là cấp bậc học thần nha.
Nhưng cô cũng không đến mức bắt anh ngồi dạy một mình cho cô, tuy rằng cô hiện tại không phải học bá, nhưng phương pháp học tập vẫn còn: “Cậu đem tập ghi chú của cậu cho tớ mượn nhé.”
Tư Cẩn lắc đầu.
Cố Nguyễn lạnh mặt, vừa nãy còn nói sẽ giúp cô mà?
“Tớ không có viết ghi chú, lãng phí thời gian.” Anh nói tiếp: “Tớ đều nhớ nó ở trong đầu.”
Cố Nguyễn: Bỏ đi thôi, không dám chọc không dám chọc.
Cuối cùng Cố Nguyễn vẫn phải nhờ Tư Cẩn dạy kèm cho cô.
Buổi tối, bọn họ ngồi ở phòng khách, Tư Cẩn chuẩn bị đầy đủ những thứ cần để dạy học, tiếp theo cùng cô ôn lại các kiến thức.
Khi đã giảng gần như đã đầy đủ, cô tự mình ngồi làm bài, Tư Cẩn ở bên cạnh viết chương trình, động tác rất nhẹ nhàng, anh sợ làm ồn đến suy nghĩ của Cố Nguyễn.
Cố Nguyễn cuối cùng cũng làm xong, Tư Cẩn đã ôm máy tính dựa vào ghế sô pha ngủ rồi, lông mi anh rất dài, mí mắt rũ xuống phía dưới một bóng râm.
Mũi rất cao, môi lại rất đẹp, góc cạnh cằm rõ ràng.
Nhìn thế nào cũng là bộ dạng mà cô thích.
Tư Cẩn hiện tại cùng Tư Cẩn của đời trước rất khác nhau, nhưng giống nhau là, cả hai đều ôn hòa lương thiện, nội tâm mềm mại.
Cô còn nhớ rõ kiếp trước, cho dù Tư Kình hại anh như vậy, anh khống chế được Tư thị nhưng vẫn bỏ qua hận thù mà tổ chức cho Tư Kình một tang lễ thật long trọng, cho ông ta thể diện mà rời khỏi thế giới.
Vào cái đêm khi anh trở về từ tang lễ, hốc mắt anh hồng đi, ôm cô nói: “Nguyễn Nguyễn, cho dù ông ta đối với anh như vậy, nhưng hôm nay anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.”
Cố Nguyễn nhẹ nhàng đến bên người anh, cúi người xuống, trộm hôn khẽ lên trán của anh.
Thấy anh sắp tỉnh lại, cô vội vàng rụt người về, sau đó vỗ cách tay của anh: “Cậu mau vào phòng ngủ đi.”
Tư Cẩn mơ mơ màng màng ông máy tính đứng dậy đi vào phòng, còn sờ trán của mình, chỗ này vừa mới…..giống như đụng phải thứ gì.
Mềm mại, ấm áp.
*
Hào quang của học thần quả thật hữu dụng, lần thi này Cố Nguyễn như có thần trợ công, trực tiếp đánh bại Mục Tinh Hàn, người được xưng là lão nhị vạn năm, cô đứng thứ hai trong cả năm học.
Toàn bộ lớp 1 cao nhị đều sắp điên rồi, ngay từ đầy bọn họ đều cho rằng Cố Nguyễn vào được lớp 1 là do trong nhà có quan hệ, không nghĩ tới người ta chính là một đại học bá.
Ở tuổi này, học tập hấp dẫn hơn nhiều so với các loại tài nghệ.
Tư Cẩn gần đây vì vội vàng viết chương trình, hơn nữa còn phải bổ túc cho Cố Nguyễn nên anh có chút thiếu ngủ.
Thầy giáo đang phân tích tình hình thi cử ở phía trên, anh ở dưới này có chút buồn ngủ, dáng ngồi không đoan chính như ngày thường, mắt to có xu thế sắp khép lại.
Ở trong mắt Cố Nguyễn, Tư Cẩn như thế đặc biệt đáng yêu, anh luôn có những nguyên tắc không thể giải thích được, ví như khi đi học sẽ không đi ra ngoài chơi, cũng không ngủ…
Khi đọc sách không được gấp trang sách lại, không được vẽ loạn…
Đồ vật dùng xong nhất định phải để lại chỗ cũ, anh kiên trì cho rằng nếu để nó lại chỗ cũ thì khi dọn dẹp sẽ bớt việc hơn nhiều…
Giờ phút này nhìn thấy bộ dáng đang chống đỡ cơn buồn ngủ của anh, Cố Nguyễn chỉ cảm thấy vừa ngốc vừa đáng yêu.
Đưa bình nước giữ nhiệt của mình qua cho anh: “Uống nước đi, thanh tỉnh một chút.”
Tư Cẩn lắc đầu, không có nhận.
Cố Nguyễn thở dài, từ trong cặp lấy ra một cái bình giữ nhiệt cùng kiểu dáng, màu xanh, rồi đưa cho anh: “Cho cậu cái này, tớ quên mất.”
“Thời tiết nóng như vậy, không uống nước sẽ rất dễ bị mệt.”
Tư Cẩn ánh mắt phức tạp nhìn cái bình giữ nhiệt trong tay, anh không có thói quen mang nước theo, là bởi vì khi còn nhỏ thường xuyên bị người ức hiếp, lớp học có vài người bỏ phấn viết và mực nước vào bình giữ nhiệt của anh, anh bị trúng chiêu một lần, cả lớp cười hả hê vây quanh anh, không ai nói giúp cho anh, nhìn miệng anh toàn là mực nước, bộ dáng mờ mịt và thơ thẫn đứng ở đó, ai cũng đều vui vẻ.
Bạn cùng bàn của anh lúc đó là một cô bé đầu quả táo, ban đầu còn cười nói với anh, cho anh thật nhiều chocolate và kẹo, sau khi nghe nói anh đẩy mẹ mình xuống cầu thang, làm hại ba mẹ ly hôn, cô bé đó liền không để ý đến anh nữa, đem kẹo trong cặp sách đều chia cho người khác.
Sau này anh mới biết được, ngày đó bình giữ nhiệt của anh bị bỏ mực vào là chủ ý của bạn cùng bàn của anh, cô bé đó kêu anh đi ra ngoài, để người khác bỏ mực vào bình giữ nhiệt của anh, lúc đó anh còn đặc biệt vui vẻ nghĩ rằng cô bé đó muốn làm lành với anh, kết quả lại biến thành một màn nhục nhã.
Anh hỏi cô bé đó tại sao lại làm thế.
Cô bé đó nói, “Cậu là một yêu tinh hại người, tôi không muốn ngồi cùng bàn với cậu nữa, tôi bắt nạt cậu, cậu nói với cô giáo chuyển chỗ đi là được rồi không phải sao?”
Từ đó về sau, anh không còn mang bình giữ nhiệt theo nữa, cũng không ngồi cùng bàn với người khác nữa.
Nhưng hiện tại cách anh rất gần, anh có thể thấy rõ, cô gái cười tươi như hoa, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bắt đầu tiếp nhận thiện ý của cô, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng.
Anh tin tưởng Cố Nguyễn.
Anh nhợt nhạt mà cười: “Tớ biết rồi, tớ sẽ uống nhiều nước, cảm ơn cậu.”
Anh vặn nắp bình ra uống một ngụm nước.
Chợt cong mày——
Thật ngọt.