"Tề Dật, anh là cầm thú." Lạc Vỹ miệng thì mắng hắn, nhưng cả cơ thể thì ôm chầm lấy hắn làm nũng, cả người cậu bây giờ cứ như không phải của cậu vậy.
"Cũng chỉ cầm thú với em." Tề Dật mị mị đáp lời, tay nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Lạc Vỹ lườm hắn một cái, như chợt nhớ gì đó cậu liền hỏi: "Còn những người còn lại thế nào rồi."
"Bọn họ điều ổn, anh cho em xem cái này." Tề Dật một tay ôm Lạc Vỹ, một tay trình diễn lôi cầu cho cậu xem.
Hai mắt Lạc Vỹ long lanh nhìn lôi cầu trên tay hắn đầy thích thú: "Oa...Anh trở thành dị nhân rồi."
"Những người còn lại cũng có, em có muốn xem không?" Tề Dật thu hồi hoả cầu trong tay, điều chỉnh lại tư thế ngồi chờ Lạc Vỹ.
"Có chứ ạ." Lạc Vỹ hào hứng nói.
"Vậy ngoan ngoãn ăn hết chén cháo này đã." Tề Dật cầm trên tay bát cháo, thổi một nguôi cháo trên muỗng đưa tới trước mặt cậu.
Lạc Vỹ vui vẻ gật đầu, hả miệng ăn lấy, cậu muốn ăn nhanh để còn ra xem dị năng của nhóm 9 người.
Ăn xong như đã hứa, Tề Dật ôm lấy Lạc Vỹ ra phòng khách, ở đó nhóm 9 người đang mò mẫn dị năng của bản thân.
"Lạc Vỹ em dậy rồi à, em xem ảnh này!" Quang Dao hào hứng khuyên mần cây xinh xắn cho cậu xem.
Quang Dao cùng Chí Bảo đều có thể tạo ra rất nhiều loại thực vật.
Hào Kiệt và Khôi Nguyên lại có thể tạo rất nhiều hình thù khác nhau bằng đất.
Phong Vũ và Bảo Đăng lại có thể tạo ra nước, hai người thấy trên cổ Lạc Vỹ có vết bầm liền dùng nước chữa thương, cái này hai người vừa mới tìm tòi ra khi Chí Bảo vô tình bị trầy da.
Lạc Vỹ có hơi đỏ mặt lườm Tề Dật, hắn chỉ cười nhìn lại.
Ngọc Duy và Quân Hạo thì có thể tạo ra nhiều loại vũ khí, giáp và các loại công cụ khác nhau bằng kim loại từ dị năng của mình.
Chỉ còn Cửu Thiên là cùng dị năng hoả, từ sáng đến giờ anh không biết đã lỡ tay đốt bảo nhiu thứ trong nhà, may mắn Phong Vũ và Bảo Đăng luôn kịp thời chữa cháy.
Lạc Vỹ nhìn Cửu Thiên lóng ngóng tay chân mà buồn cười không thôi.
Chợt tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Vỹ, mọi người rất muốn biết cậu có năng lực gì.
"Em thử nhắm mắt lại cảm nhận sức mạnh của bản thân xem sao?" Tề Dật dịu dàng chỉ bảo Lạc Vỹ, cậu chậm chạp làm theo.
Mọi người im lặng chờ đợi, nhưng chờ mãi cũng không thấy chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lúc đó Lạc Vỹ rõ ràng thấy mọi người không nói chuyện, nhưng cậu lại nghe rất nhiều câu nói từ bọn họ.
'Em ấy sẽ tổn thương lắm họ xem?' Giọng Quang Dao vang lên trong đầu cậu.
'Nên an ủi em ấy thế nào đây?' Hào Kiệt nói.
'Em ấy chắc rất sốc.' Giọng Chí Bảo vang lên với sự lo lắng cùng thương xót.
Nhưng cái Lạc Vỹ để tâm là lời nói từ Tề Dật, cậu chú tâm nhìn hắn.
'Em còn nhìn như thế, anh sẽ lại ăn em đấy.'
'Ăn cái đâu anh.' Lạc Vỹ tức giận nghĩ như lời nói Tề Dật lại có thể nghe được, hắn ngạc nhiên không thôi.
'Lạc Vỹ là em đang nói.'
'Nói cái gì, nãy giờ em có mở miệng...mà khoan...anh nghe được.' Lạc Vỹ mắt mở to nhìn Tề Dật.
'Ừm, có khi đây là năng lực của em, chứ anh không hề nghe được suy nghĩ của những người còn lại.' Tề Dật cười nhìn Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ hứng hở không thôi, nãy giờ cậu cứ chú tâm vào Tề Dật nên không quan tâm xung quanh.
Nhóm 9 người thấy cậu thay đổi sắc mặt liền tục thì lo lắng không thôi, Quân Hạo cất lời: "Lạc Vỹ, em ổn chứ?"
"Bây giờ không thì sau này cũng có, em đừng suy nghĩ nhiều." Bảo Đăng an ủi Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ cười vui vẻ nói: "Em không sao, các anh không cần lo."
'Em ấy thật sự ổn không vậy?' Cửu Thiên nghĩ thầm trong bụng.
"Cửu Thiên, em ổn thật mà."
'Mình đã nói gì đâu nhỉ, chắc em ấy chỉ muốn chắn chắc với mình em ấy ổn thôi.' Cửu Thiên hơi ngơ ngác nhìn Lạc Vỹ.
Đùng....Oành...
"Chuyện gì vậy?" Quang Dao bối rối nhìn về phía vang lên âm thanh.
Bên ngoài liền sảy ra nội chiến, đám người chung cư sợ hãi nếp mình sau những người có dị năng.
Trong khi đó có một số người hoá thành zombie, nhưng mấy con zombie này không ổn một chút nào.
Chúng nhanh nhẹn và trâu bò hơn, không dễ gì có thể làm đứt đầu nó được.
"Chết tiệt, làm sao chúng ta lại không nghĩ bọn chúng cũng sẽ tiến hoá chứ?" Hào Kiệt nắm chặt bàn tay.
"Mau chóng ra bên ngoài diệt chúng trước khi có nhiều người bị biến đổi." Tề Dật ra lệnh.
"Rõ." Nhóm 9 người đồng thanh.
"Lạc Vỹ, em không được phép ra bên ngoài, anh sẽ về ngay, em hiểu không?"
"Nhưng...em..."
"Em tin anh chứ?" Tề Dật nhìn vào mắt Lạc Vỹ thăm dò, cậu chỉ biết cắn môi nhìn Tề Dật cùng nhóm 9 người theo cửa chính đi ra bên ngoài.
Lạc Vỹ dõi theo qua cửa kính, đương nhiên cậu tin tưởng Tề Dật nhưng cậu vẫn sẽ lo lắng, bới đám zombie này không còn như trước nữa.