'Tề Dật, nếu có thể giết được hắn, anh nên giết hắn đi, em cảm nhận hắn đã không còn là người nữa.' Lạc Vỹ truyền âm cho Tề Dật.
Hắn có chút cẩn trọng nhìn Lăng Vạn trước mắt.
Lăng Vạn thấy Tề Dật cẩn trọng mình thì đắc ý không thôi, nhướng mày khiêu khích hắn.
"Ngươi sợ rồi sao, ta không nghĩ đường đường từng là một thiếu tướng không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại có ngày hôm nay."
"Thế à?" Tề Dật sắc mặt vẫn bình thản nhìn Lăng Vạn như con khỉ đang làm trò mà thôi.
"Ta thật sự muốn xé rách gương mặt đó của ngươi, đừng cố tỏ ra bình tĩnh nữa, bây giờ ngươi cầu xin ta tha mạng vẫn còn kịp đấy."
Lạc Vỹ đứng ở một nơi an toàn nhìn hai người giữ sân, những lời nói của Lăng Vạn làm cậu có chút buồn cười nhưng phải cố kiềm lại.
Chỉ đành truyền âm cho Tề Dật: 'Hahaha... Em sắp nhịn cười không nổi rồi, anh có thể kêu hắn đánh nhanh được không?'
'Kệ hắn đi, em thấy vui là được, nếu anh thắng thưởng cho anh nhé.' Tề Dật mắt thì quan sát Lăng Vạn trước mặt, nhưng vẫn vui vẻ trêu chọc Lạc Vỹ.
'Anh muốn thưởng gì đây?'
'Em.' Tề Dật trả lời dứt khoát.
'Anh...Anh đúng là không biết kiềm chế mà.'
Lạc Vỹ mặt đỏ rực nhìn bóng lưng của Tề Dật phía xa, Phong Vũ đứng bên cạnh thấy mặt cậu đỏ lo lắng hỏi thăm: "Em bị sao vậy, sốt à?"
"Không, em không sao, em chỉ hơi nóng lòng xem Tề Dật so tài với tên kia thôi." Lạc Vỹ hai tay ôm má, tìm lý do hợp lý trả lời.
"Nếu cảm thấy không ổn thì vào trong nhà nghỉ ngơi đi nhá." Quang Dao ân cần nói.
"Em biết rồi." Lạc Vỹ gật đầu.
Tề Dật trong lòng cười cười đùa giỡn với Lạc Vỹ: 'Chứ không phải em nóng lòng trở thành phần thưởng cho anh sao?'
'Anh đó... Nghiêm túc so tài đi, càng ngày càng không nghiêm chỉnh mà.'
'Với em, anh không nghiêm túc nổi.' Lời này của Tề Dật là thật lòng.
Lạc Vỹ chỉ cười không nói nữa, Lăng Vạn bên kia đã sớm thẹn quá hóa giận, rống lên: "Người vẫn đáng ghét như thế, ta sẽ cho ngươi biết ngươi kinh thường sai người rồi."
"Oh."
Lăng Vạn nắm chặt tay biến ra hai thanh đao bằng băng chạy tới tấn công Tề Dật.
Tề Dật cũng nhanh tay tạo lá chắn bằng điện hất văng Lăng Vạn ra, sau đó lại rút súng ngắn được Quân Hạo và Ngọc Duy tạo ra, nạp đầy năng lượng dị năng của bản thân bắn về phía Lăng Vạn.
Hắn ta tạo lớp băng ngăn cản đạn lôi từ Tề Dật, lách một hướng tấn công Tề Dật.
Hai người cứ kẻ công người thủ. Chủ yếu là Tề Dật thủ nhiều hơn, Lăng Vạn thấy Tề Dật chỉ thủ thì càng đắc ý tấn công hăng máu hơn.
Nhưng Lăng Vạn không biết hắn ta càng tấn công, điểm yếu của hắn càng phô diễn trước mắt Tề Dật càng lớn.
Tề Dật chớp thời cơ bắn đạn lôi vào bắp tay phải của hắn, nhưng thay vì hắn ta chảy máu đỏ thì lại là màu xanh lục.
"Màu máu này... Không lẽ hắn là..."
"Tại sao lại có thể chứ?"
Sau khi zombie tiến hoá, máu chúng từ đỏ như người lại chuyển sang màu xanh lục, nên khi thấy máu của Lăng Vạn lại là màu lục, mọi người không khỏi xôn xao.
'Lập tức giết hắn, để hắn sống sẽ là mối hoạ lớn.' Lạc Vỹ nhanh chóng truyền âm cho Tề Dật.
Tề Dật không nghĩ nhiều lập tức nhắm thẳng vào đầu hắn ta mà bắn, Lăng Vạn cảm nhận không ổn liền lách người chạy trốn nhanh chóng.
"Chết tiệt." Tề Dật không ngờ có ngày mình lại để xổng mối nguy hại lớn như vậy.
"Mọi người từ hôm nay cẩn trọng dù là ở bên ngoài lẫn bên trong căn cứ, nếu thấy tên Lăng Vạn xuất hiện lập tức báo cáo, không được tùy tiện đánh nhau với hắn, đã hiểu chưa?" Tề Dật nhanh chóng phát lệnh xuống.
"Đã rõ."
Lăng Vạn chạy trốn ra khỏi căn cứ, vết thương trên bắp tay phải đã lành lặn từ lâu, hắn ta không biết mình đi bao lâu, nhưng chợt hắn bị chặn đường nên đành dừng lại nhìn xem là ai.
"Nhìn ngươi có vẻ vẫn không tin mình là zombie."
"Ngươi là ai?" Lăng Vạn bực bội nhìn kẻ chắn lối của mình hỏi.
"Ta giống người thôi, ta cứ nghĩ chỉ mình ta lẻ loi chứ, thì ra vẫn có người giống ta, là zombie như vẫn có suy nghĩ và hình dạng như một con người."
"Thì sao, nếu ngươi không nói được ngươi là ai thì tránh đường ta đi." Lăng Vạn vì mới bị thương cộng thêm việc phải trốn chạy đang rất tức giận,bây giờ còn gặp tên điên chặn đường càng làm máu điên hắn sôi sục hơn.
"Phùng Thiếu, zombie dị năng tinh thần lực, rất vui được gặp ngươi."
"Phùng Thiếu phải không? Bây giờ thì né ra cho ta nhờ." Lăng Vạn thật sự không muốn dính liếu tới tên điên trước mặt chút nào.
"Sao lại đi nhanh đến vậy, hình như ngươi từ bên trong căn cứ kia đi ra mà nhỉ, vậy ngươi biết người nào tên là Lạc Vỹ không?" Phùng Thiếu dùng dị năng giữ chặt Lăng Vạn bất động, cười yêu nghiệt hỏi.
"Ngươi là gì của tên nhóc đó?" Lăng Vạn có chút sợ hãi trong lòng,nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng nói.
"Vậy là ngươi có biết, để ta tự xem xem nào."
"Ư...đau quá, chết tiệt ngươi làm gì vậy?" Lăng Vạn đau đớn thét lên.
"Ngươi nên im lặng thì tốt hơn." Phùng Thiếu dùng dị năng xem ký ức trong não của Lăng Vạn làm hắn đau đớn không thôi.
Chừng 15ph, Phùng Thiếu cũng hài lòng rời đi, để lại Lăng Vạn vì đau đớn mà bất tỉnh nằm tại chỗ.
"Bé cưng, thật sự muốn gặp em, biến em thành giống ta, thì chúng ta mãi mãi hạnh phúc rồi." Phùng Thiếu cười vui vẻ đi sâu vào trong thành phố.