‘Ta nói nhóc nghe, trở thành zombie thoải mái bao nhiêu, bây giờ 70% thế giới này đã trở thành bình địa của zombie, nhóc cứ cố chấp làm người để làm gì.’
‘Tôi chính là thích làm người, sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ tiêu diệt được hết zombie ở đây.’ Lạc Vỹ đáp trả tràn đầy tự tin.
‘Ta thích suy nghĩ lạc quan đó của nhóc đấy.’ Phùng Thiếu mĩm cười ở trong góc tối quan sát nhóm Lạc Vỹ.
Phùng Thiếu không nói gì thêm, chỉ ra lệnh cho zombie tấn công dồn dập hơn, trong đó có cả những con zombie dị năng cấp độ 6.
Làm cả nhóm người khá chật vật, Lạc Vỹ vừa phải khống chế zombie, vừa phải phòng bị Phùng Thiếu ra tay, nên cậu luôn trong tâm thế kiệt quệ.
Tề Dật giúp đỡ mọi người nhưng luôn theo dõi động thái của Lạc Vỹ chỉ cần cậu có dấu hiệu mệt mỏi, lập tức rút lui.
Sau khi trở về, Lạc Vỹ lại đi vào bên trong không gian chữa trị.
Tề Dật thật sự muốn một lần đụng độ với Phùng Thiếu, hắn muốn chấp dứt sự mệt mỏi này của Lạc Vỹ.
Những ngày tiếp theo, Phùng Thiếu chỉ đứng từ xa xem nhóm Tề Dật đánh zombie, Lăng Vạn cũng ở bên cạnh nhàm chán điếm từ con zombie bị nhóm Tề Dật giết.
“Ngươi không có ý sẽ giết họ à?” Lăng Vạn chỉ là buồn chán hỏi cho vui, chứ hắn cũng chẳng có thù địch gì.
“Ngươi nghĩ ai trong số những người đó chết đi, Lạc Vỹ sẽ buồn nhất?”
“Đương nhiên là tên Tề Dật kia rồi, bọn họ thân thiết thế kia mà.” Lăng Vạn chỉ tay về phía Tề Dật.
“Hừm, biến hắn thành zombie thì sao nhỉ, ta thật muốn xem bé con sẽ làm gì?” Phùng Thiếu cợt nhã nói.
“Hết Lạc Vỹ tới Tề Dật, ngươi cũng biết chọn người để biến hoá đấy.”
“Ta cũng chỉ nói cho vui, nếu biến cái tên kia thành zombie thì ta đâu còn thứ để tiêu khiển.”
Lăng Vạn nhún vai không muốn nói chuyện với Phùng Thiếu thêm nữa.
“À, bên phía chính phủ, ta định qua bên đó chơi một chút, ngươi có muốn đi không?” Phùng Thiếu hỏi.
“Đi, để họ giết ta à.” Lăng Vạn cau mày.
“Ngươi cũng biết sợ sao, ngươi yên tâm còn có ta, một cọng lông của ngươi bọn cũng không đụng được đâu.”
“Đi thì đi, ai cần ngươi bảo vệ.” Lăng Vạn có chút không thoải mái nhìn Phùng Thiếu.
Nhờ việc Phùng Thiếu đi nơi khác, nên nhóm Tề Dật cũng dễ thở hơn, Lạc Vỹ cũng tự hỏi hắn ta đã đi đâu.
Cho tới khi nhóm Hứa Nhan tới tìm bọn họ cầu cứu, họ mới biết Phùng Thiếu đang gây rối bên căn cứ của chính phủ.
Nhưng bọn họ không thể rời bỏ căn cứ được, bởi nơi bọn họ là trung tâm thành phố zombie rất nhiều, đã vậy họ còn là trụ cột của căn cứ.
Vì vậy Tề Dật đã hỏi những nhóm dưới, có một số ngươi chịu giúp đỡ, nên Tề Dật liền cho họ đi theo nhóm Hứa Nhan.
Lạc Vỹ chuẩn bị kỹ càng đồ dùng cùng thực phẩm cho họ lên đường, ở căn cứ cũng có bộ đàm liên lạc, nên có vấn đề liền sẽ lập tức báo cáo.
Thời gian trôi qua 3 tháng, cũng là một năm sau mạt thế, nhật thực lại xuất hiện.
“Chúng ta phải cẩn trọng, vì không biết qua lần nhật thực này sẽ có chuyện gì tiếp theo sẽ sảy ra.” Tề Dật nói.
Thời Phong cùng nhóm người gác trên tường căng thẳng không thôi, cầm ống nhòm nhìn đêm quan sát xung quanh.
Sự căng thẳng của toàn căn cứ kéo dài 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng mặt trời cũng ló dạng.
Thời Phong quan sát bên ngoài một lúc không thấy gì khác thường, vừa định báo cáo hắn ta liền thấy vài thứ đáng sợ.
Cái cây đang có dấu hiệu di chuyển, hắn ta nghĩ mình bị ảo giác thì từ mặt đất xông lên rễ cây tấn công nhóm người trên tường thành.
Tề Dật nhạy bén liền cùng mốt nhóm người ứng cứu kịp thời.
“Cái quái gì vậy?”
“Cây cối biết đi chuyển sao?”
Lạc Vỹ quan sát tất cả cây cối trong khu chung cư, bọn chúng không có dấu hiệu biến đổi, có thể do được lấy từ không gian.
Còn những cây cối trước đó điều được bọn họ dọn dẹp, chừa chỗ để trồng cây, trồng rau cả rồi.
Đám người trong căn cứ thấy cây cối trong căn cứ không có biểu hiện gì thì yên tâm rất nhìu.
“Đã đến lúc chúng ta phải làm một lớp bảo vệ bên dưới lẫn bên trên rồi, nếu cây cối đã có thể biến đổi, thì động vật cũng vậy.” Lạc Vỹ nói với nhóm 9 người phía sau mình.
“Bọn anh sẽ cố gắng hết sức.” 9 người cùng đồng thanh.
Cả căn cứ tạm thời dừng hoạt động giết zombie và thu thập tinh hạch mà chuyển sang xây dựng lớp bảo vệ.
Bên phía Phùng Thiếu và Lăng Vạn thì bắt đầu có những cuộc chiến giữa zombie và thực vật lẫn động vật biến dị.
“Chuyện quái quỷ gì đây, ta cứ nghĩ biến thành zombie là sống an nhàn rồi chứ?” Lăng Vạn vừa đánh vừa tức giận nói.
“Vui mà, sao ngươi cứ như vậy thế nhỉ?” Phùng Thiếu đúng một chỗ dùng dị năng của mình tấn công.
“Chỉ có người vui thôi.” Lăng xị mặt nói.
Đánh một lúc chợt một con chuột biến dị bay thẳng vào mồm Lăng Vạn, hắn đang định nha ra thì liền nhai ngon lành.
Đã lâu Lăng Vạn chưa được ăn ngon như vậy, cứ thế Lăng Vạn như hổ đói lao vào bầy chuột biến dị ngấu nghiến.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Phùng Thiếu khó hiểu nhìn hành động của Lăng Vạn.
“Bọn chúng ngon lắm, ngươi ăn thử đi, cả mấy cái cây biến dị nữa, chúng rất ngon đấy.” Lăng Vạn nói xong liền lo ăn không quan tâm Phùng Thiếu nữa.
Phùng Thiếu thấy thế cũng ăn thử một con, hai mắt hắn ta liền sáng lên, lập tức cho zombie dưới trướng tấn công, vừa ăn vừa đánh.
Phùng Thiếu đứng một bên từ tốn cắn nuốt từng chút mỹ vị bày ra trước mắt, Phùng Thiếu sạch sẽ bao nhiêu thì Lăng Vạn nhem nhuốc bấy nhiêu.