• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy là vừa làm quen với dị năng nhưng nhóm Tề Dật vẫn kết hợp rất ăn ý.

Hai người Hào Kiệt và Khôi Nguyên phối hợp với Chí Bảo và Quang tạo ra các bức và dây leo, làm chậm tốc độ tấn công của bọn zombie.

Còn Tề Dật và 5 người còn lại hợp lực tấn công, có người bị thương Bảo Đăng và Phong Vũ sẽ chữa trị cho họ.

Lạc Vỹ ở trong nhà không dám rời mắt khỏi nhóm Tề Dật, chợt cậu cảm nhận được có một con zombie rất kì lạ, nó không giống những con khác.

Con zombie này có dị năng đã vậy nó hình như đang ngắm vào nhóm Tề Dật.

Không được...

Lạc Vỹ vô thức lan tỏa sức mạnh, con zombie đó hết sức chống cự khiến Lạc Vỹ cảm thấy trong miệng có một cổ tanh tưởi muốn trào ra.

Cậu cắn răng áp chế, để nó tự giết nó, zombie gầm thét làm mỗi người hoảng sợ không thôi.

Tề Dật nhìn thấy trong góc cầu thang, có một con zombie đang tự vặn đứt đầu mình, nó vừa chết đám zombie bên này cũng đã giải quyết xong.

Tề Dật trong lòng cảm thấy không ổn liền cùng nhóm 9 người trở vào trong nhà, vừa vào bên trong cái bọn họ thấy là Lạc Vỹ gục dưới đất, máu chảy lênh láng.

Cả bọn kinh hại chạy lại, Tề Dật ôm lấy Lạc Vỹ kìm nén nỗi sợ để Bảo Đăng và Phong Vũ chữa trị cho cậu.

"Lạc Vỹ...em tỉnh lại đi làm ơn." Tề Dật giọng nói có phần run rẩy.

"Tề thiếu, bọn tôi chỉ có thể chữa trị đến thế." Nói xong hai người Phong Vũ và Bảo Đăng cũng gục tại chỗ.

Bọn họ đã dồn hết sức mạnh dị năng chữa trị cho Lạc Vỹ rồi. Tề Dật ôm Lạc Vỹ vào trong phòng, vừa đóng cửa thì Lạc Vỹ cũng biến mất.

Tể Dật sững sờ một lúc, chợt hắn nhớ tới không gian của Lạc Vỹ, hắn mới yên tâm, có khi không gian có cách hồi phục cho cậu, hắn chỉ biết im lặng ngồi đợi.

Chờ cả buổi chiều, như ngồi trên lửa nóng thì Lạc Vỹ cũng trở về trên giường, cậu ngơ ngác nhìn Tề Dật ôm lấy mình.

"Em không sao là tốt rồi."

"Em ổn mà." Lạc Vỹ vỗ nhịp nhàng lên lưng hắn để hắn thấy yên lòng hơn.

Như nhớ tới nhóm 9 người, Lạc Vỹ liền hỏi: "Các anh không bị thương chứ, em đã cảm nhận có một con zombie có dị năng ngấp nghía tới các anh."

"Em đã cố gắng giết nó đúng không?" Tề Dật chỉ có thể lý giải việc Lạc Vỹ bị thương là do cậu dùng dị năng mà thôi.

Lạc Vỹ hồi tưởng lại, sau một lúc cậu khẽ lắc đầu đáp: "Em không biết nữa, các anh không giết nó sao."

"Ấy xác của bọn zombie đó còn không?" Lạc Vỹ lại nghĩ tới cái gì đó liền vỗ vai hắn cho hắn buông cậu ra.

Tề Dật vừa buông cậu ra, cậu liền mặc nhanh đồ bảo hộ chạy tột ra ngoài, Tề Dật sợ hãi cũng mặc nhanh đồ chạy ra theo, trong sự ngơ ngác của nhóm 9 người từ trưa tới hiện tại vẫn chờ đợi Lạc Vỹ tỉnh lại.

Lạc Vỹ đi lại bên cạnh xác con zombie có dị năng, may mắn xác chúng vẫn ở đó.

Cậu đưa tay tìm tòi trong đầu nó một lúc, cuối cùng cũng thấy một viên tinh hạch màu trắng, rửa sạch nó bằng nước trong không gian, Lạc Vỹ lập tức tìm ở những con còn lại.

Không phụ kỳ vọng của cậu, trong đầu bọn này đều có viên tinh hạch màu xám.

"Cái đó dùng làm gì?" Tề Dật nhìn mấy viên đá trong tay Lạc Vỹ thắc mắc mà hỏi.

"Đây là tinh hạch, em đọc nhiều tiểu thuyết về mạt thế nói rằng nếu người có dị năng hấp thụ chúng thì sẽ nâng cao sức mạnh dị năng của bản thân." Lạc Vỹ vừa lụm vừa giải thích.

"Kỳ diệu đến vậy sao? Vậy có tác dụng phụ không?"

"Đương nhiên có, nếu hấp thụ không đúng sẽ lập tức trở thành zombie hoặc chết ngay lập tức, mà chết cũng đồng nghĩa với việc hoá zombie." Lạc Vỹ cầm trên tay viên cuối cùng mới hài lòng quay vào nhà.

Tề Dật gương mặt có chút trầm, bọn họ làm sao biết cách nào là cách hấp thụ đúng chứ, Lạc Vỹ thì vui vẻ không thôi.

Nhóm 9 người nhìn sắc mặt trái ngược nhau của Tề Dật và Lạc Vỹ khó hiểu nhìn nhau.

"Em ổn rồi chứ?" Chí Bảo đưa mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới Lạc Vỹ.

"Em khoẻ rồi, xin lỗi làm các anh lo lắng."

Lạc Vỹ vừa ngồi xuống ghế đã để ra mười cái tinh hạch lên bàn, nhóm 9 người tò mò nhìn theo, còn Tề Dật chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Không ai nói câu nào chỉ nhìn Lạc Vỹ đang nắm chặt viên tinh hạch trong tay nhắm mắt một lúc.

Sau 5 phút đồng hồ, viên tinh hạch trong tay Lạc Vỹ liền trở thành một nhúm cát, Lạc Vỹ mở mắt vui vẻ nói: "Các anh cũng thử đi, nắm chặt lấy viên hạch, cảm nhận và hấp thụ chúng."

Không ai có một chút nghi hoặc nào liền làm theo.

Ở tầng cao, Lăng Vạn đã sớm giết sạch đồng đội của mình, hắn không nghĩ sau một lúc ngủ quên, đồng đội của hắn điều biết thành zombie, chỉ có hắn lại có dị năng hệ Băng.

Nhìn những xác đồng đội hắn rơi vào trầm mặt, hắn ta không hiểu chuyển gì đang xảy ra, chợt bộ đàm hắn vang lên âm thanh.

"Lăng Vạn nghe rõ, trả lời đi."

"Tôi xin nghe."

"Bên anh ổn chứ, hiện tại chỗ của chúng ta khá hỗn loạn, một số người bị hoá thành zombie, lại có một số người có dị năng." Người bên kia đầu dây trầm giọng nói.

"Đồng đội của tôi điều hoá zombie, chỉ còn một mình tôi mà thôi."

"Lăng Vạn, anh xem thử nhóm Tề Dật như thế nào rồi, nếu bọn họ điều ổn lại có dị năng, lập tức báo cho tôi, hiểu chưa?"

"Đã rõ." Lăng Vạn đáp lời, người bên kia cũng cúp máy.

Đám người cấp cao này muốn làm gì hắn chẳng còn muốn để tâm, trước tiên vẫn đi xem đám Tề Dật như thế nào.

Nếu có kẻ biết thành zombie, hắn lại vui vẻ biết bao.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK