“Mơ đi, không có lần sau đâu.”
Minh nói vậy chứ, Nhi biết anh chỉ muốn nhắc mình lần sau đi học phải mang theo ô chứ nó có quên một trăm lần nữa thì Minh vẫn đến đón nó về một trăm lần nữa mà thôi. Nhi cười cười, tự nhiên thấy ngứa mũi rồi hắt hơi một phát.
“Về thôi, cảm lạnh rồi đấy!”
Minh dắt nó về. Trong chiếc ô nhỏ chật chội, hai đứa trẻ kề nhau rảo bước nhanh trên đường, mưa xối xả nhưng chiếc ô bị nghiêng sang một bên vì Minh che hết cho Nhi còn một bên vai mình bị ướt cũng không sao. Nhi ngây thơ chỉ biết áp sát vào người cậu bé theo bản năng, đến lúc về nhà thấy áo Minh bị ướt mới biết vì sao lúc đứng trước mái hiên còn bị tạt ướt nhưng đi với Minh trong chiếc ô bé tí kia lại ít bị tạt hơn.
Ở chơi với anh cả nửa ngày, giờ hai mẹ con Nhi phải về nhà trước khi ông Sơn về đến trước. Hai mẹ con chào tạm biệt mọi người rồi rời đi, ai cũng buồn, luyến tiếc nhưng đành chịu thôi.
Đi trên đoạn đường mưa, nước trơn trượt, trời cũng vừa tối tối như hôm đó. Nhi vui vẻ ngồi mân mê khúc gỗ Minh tặng trên tay miệng còn lẩm nhẩm ca khúc mới nghe nào đó.
Mẹ thấy nó vui như vậy thì hỏi: “Hôm nay có vui không?”
Cô bé gật đầu lia lịa: “Vâng, con vui lắm, cảm ơn mẹ! À, cái áo con đan cho, anh Minh thích lắm mẹ.”
“Ừ, mẹ nhìn thấy rồi, anh con mặc suốt cả ngày hôm nay mà.” Nó nghe bà nói thì cười hì hì. Mẹ quay sang nhìn gương mặt hạnh phúc của Nhi cũng ấm lòng. Bà cười vuốt nhẹ bên má nó. “Con vui như vậy lần sau có dịp mẹ sẽ thường xuyên đưa con đến đó chơi với mọi người.”
Cô bé nghe thế liền sáng mắt ra, hào hứng bảo: “Tuyệt quá, mẹ hứa nhé!”
“Ừ!” Bà nhìn đứa con gái nhỏ của mình, nở một nụ cười hạnh phúc.
Nó vui vẻ cất khúc gỗ vào balo rồi ôm nó bên mình. Hai mẹ con cứ thế tiếp tục đi trên đoạn đường dài.
Bỗng…
“Đoàng!”
Sau đó là những tiếng “két” chói tai của thắng xe. Trong thời khắc tích tắc, chiếc xe tải như mất thắng lao đến làm đổ nát cả thanh chắn đường, bất chấp băng qua đường ngược chiều mà đâm thẳng vào chiếc xe hai mẹ con họ. Mọi việc diễn rất nhanh đến bao nhiêu cảm giác thót tim, sợ hãi còn chưa kịp đến thì chiếc xe ô tô đã xoay ba vòng kinh hoàng rồi tiếp đất, chiếc xe tải cũng chẳng khá hơn là bao, đâm thẳng vào vách chân núi tạo thành tiếng động vang trời đến cả đầu xe cũng không còn nguyên vẹn. Bây giờ nó chỉ nghe được vỏn vẹn những tiếng lách tách của mưa, còn có… mọi người đang chạy đến… rồi tiếng xe cứu thương… im phắc… nó không còn nghe thấy gì cả, bao nhiêu đau đớn cũng chỉ trong một khắc, giờ thì… mất hết ý thức. Nó có cảm giác bồng bềnh như lơ lửng trên không trung. Đời nó đến đây… hết rồi sao?
Chín năm sau…
Giữa lòng Sài Gòn tấp nập mọi người đi qua đi lại rất vội vã, lướt qua nhau không đến một giây, đủ để lạc mất nhau khó tìm lại được.
Duy nhất chỉ có cô gái trẻ vẫn còn thong thả ngồi trong quán cafe nhâm nhi tách capuchino còn ấm nóng trong lòng bàn tay.
Thời gian chín năm nói ngắn cũng không ngắn, dài cũng không dài nhưng cuộc đời của mỗi người được mấy lần chín năm?
Cũng là ngày này chín năm về trước là ngày mẹ rời bỏ cô mà đi, cũng là ngày cô chia tay một người mà cô đã vô tình quên mất. Ngày này chín năm trước chiều nào cũng mưa to nhưng chẳng hiểu vì sao lần này trời nắng ấm nên Nhi mới quyết định cho mình thong thả một hôm.
Nhi đã bị mất đi một phần kí ức sau lần tai nạn chín năm về trước, cô chỉ nhớ khoảng thời gian được bà Hoa đưa về nhà, sống với gia đình… chỉ nhiêu đó, còn việc cô từng sống ở cô Nhi viện và ngày hôm đó vì sao lại có vụ tai nạn kia chính là Tuyết trong một lần kích động đã nói cho cô biết chứ Nhi không hề nhớ gì về chúng cả.
Khi nhắc về người đó, không hiểu vì lý do gì lòng Nhi chợt gợn sóng… chỉ có đều cô không tài nào nhớ nỗi.
Mọi người bận rộn Nhi cũng bận rộn, để lo cho cuộc sống của mình thì ai lại chẳng cực khổ, trừ khi là người sinh ra ở vạch đích. Đương nhiên người đó không phải cô rồi.
Không biết hạnh phúc ở với Nhi được bao lâu nhưng chúng đã bị mất hết chỉ sau một hôm từ khi mẹ Nhi mất. Lúc vừa tỉnh lại cả người ê ẩm, đau đến mức cô thà chết đi, chỉ ao ước có mẹ hoặc người kia ở bên cạnh nhưng họ đi hết rồi. Cô chưa kịp dưỡng thương còn bị cả nỗi đau tinh thần lẫn thể xác dày vò, một đứa trẻ làm sao có thể chịu nổi những áp lực như vậy?
Nhi trưởng thành càng xinh đẹp, tài giỏi, tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, đã ra trường và đi làm hơn một năm, cuộc sống cũng đầy đủ không cần phải nhờ cậy, phụ thuộc vào ai cô thấy rất hài lòng. Có nhiều đồng nghiệp nói cô lạnh lùng, cấp trên dù đánh giá cao năng lực cô nhưng vẫn mong Nhi có thể hòa nhập với mọi người nhiều hơn… nhưng biết sao được, cô quên mất cái cảm giác đó rồi nên cảm thấy không quen, chỉ đành làm tốt bổn phận và công việc của mình thôi.