Nhi về đến nhà, cún liền chạy ra cửa quấn quýt lấy cô. Từ ngày lên Đại học, Nhi không do dự liền thuê một phòng trọ giá rẻ nhất để ở vì không thể ngày nào cũng phải gặp người đàn ông kia. Cô đi làm thuê cho người ta không biết bao nhiêu công việc cùng một lúc, chạy đôn chạy đáo mới đủ tiền xoay sở cuộc sống, đến nỗi từ một cô nhóc đầy đặn giờ thành một cô gái chỉ vỏn vẹn trên dưới bốn mươi cân, so với chiều cao một mét sáu bảy của cô thì quá gầy.
Có lúc kiệt sức phải nhập viện nhưng người gọi cứu thương cho Nhi không phải người thân mà lại là một người xa lạ thương hại giúp đỡ. Khi tỉnh dậy dù đau lòng nhưng nước mắt đã khô lâu rồi, Nhi chỉ biết cười lấy chính mình rồi tiếp tục vận hành cuộc sống.
Sau hơn một năm ra trường, có công việc ổn định, nguồn thu kha khá, cô chuyển đến một nơi ở tốt hơn chút, cuộc sống khá hơn nhiều rồi, sống một mình lủi thủi như vậy đã quen Nhi rất hài lòng. Còn có cún bên cạnh kia mà, bao năm như vậy có nó là bạn thân cũng coi như có chút nghị lực.
Nhi ngủ đến chiều tối khi chuông điện thoại reo lên mới ể oải nhấc máy. Là Tuyết gọi, con bé bảo bệnh của bố có chuyển biến xấu, cần người về trông nom nhưng giờ nó đi gặp bạn bè nên không rảnh.
Trong nhà chỉ còn hai chị em, cái tính của con bé xưa nay đã vậy Nhi cũng chẳng thèm đôi co phiền phức mà “Ừ!” nhẹ một tiếng rồi tắt máy ngay.
Cô vào nhà vệ sinh tắm rửa thay bộ quần áo đơn giản, thoải mái rồi bắt xe về nhà.
Bước vào nhà, người đầu tiên tiếp đón cô chính là chú quản gia. Sau khi mẹ mất, chú là người lo cho cô, chứng kiến cảnh cô bị bố ruột bạo hành như thế nào ông đều biết và hiểu rõ. Nếu không có ông căn ngang có khi Nhi đã đi theo mẹ từ lâu rồi.
“Ông ấy trên phòng, còn hai người bác sĩ và y tá mới được mời đến nữa, cháu lên đó đi.” Chú ấy nói.
“Vâng!” Nhi gật đầu lễ phép rồi lên phòng bố.
Vừa đến cửa phòng, Nhi nhìn thấy vị bác sĩ kia đang khám cho bố. Ông quay ra nhìn cô, Nhi cất tiếng gọi khẽ: “Bố!”
Ông ta không đáp mà chỉ thở một hơi ra. Nhi không buồn mà đã quen với việc đó từ lâu, có lẽ hai vị kia cũng thấy tình cảm cha con họ có gì đó là lạ nên vô thức đưa mắt nhìn đối phương, nhưng ai lại nhiều chuyện đi xem vào chuyện gia đình nhà người khác.
Nhi gật đầu chào hai người họ rồi bảo với vị bác sĩ kia: “Bố tôi bị làm sao vậy bác sĩ?”
“Bệnh sỏi thận của bố cô tái phát, có lẽ dạo gần đây ông ấy có áp lực công việc nhiều quá nên cân nhắc. Thuốc tôi đã chuẩn bị ở đây. Ngoài ra, bệnh nhân nên uống đủ lượng nước mỗi ngày, cắt giảm các sản phẩm của nhiều oxalat, caffeine, giảm lượng muối ăn hàng ngày và kiểm soát việc tiêu thụ chất đạm động vật.”
“Dạ vâng!”
“À, còn việc ông ấy muốn tìm một vị bác sĩ giỏi làm bác sĩ riêng tôi đã sắp xếp, cậu ấy là bác sĩ trẻ nhưng được đánh giá rất cao, cậu ấy mới đáp chuyến bay từ Singapore về đây vào sáng nay nên không tiện đến khám, có lẽ một hai ngày nữa tôi sẽ bảo cậu ấy sắp xếp đến đây gặp mọi người.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Ông ta gật đầu rồi rời đi, Nhi lặng lẽ chuẩn bị thuốc cho bố, ông không chút cảm kích còn quay sang hỏi cô: “Hôm nay không bận rộn kiếm tiền sao, còn đến đây cho lo cho ông già này? Nếu lần sau bận rộn thì không cần miễn cưỡng về đây cũng được.”
Nhi cảm thấy rất nặng nề khi nghe những lời này của bố nhưng ông ấy đang bệnh, cô không nên để bụng làm gì. “Bố uống thuốc rồi ngủ đi tí đi cho khỏe, lát nữa con sẽ về.”
Ông không nói gì với Nhi nữa, chỉ phớt lờ cô xem như không khí.
Một lát sau, khi ông chìm vào giấc ngủ Nhi mới lặng lẽ xuống lầu cất ly nước. Tuyết đi chơi đến tận tối khuya mới về còn trong bộ dạng không tỉnh táo. Sợ Tuyết làm ồn Nhi liền bảo cô giữ im lặng.
“Chị chăm bố xong rồi sao? Hết nhiệm vụ rồi đó, về đi nhé!” Cô ta vừa đùa cợt vừa phớt lờ chị mình rồi loạng choạng đi thẳng lên phòng.
“Con bé đó càng lớn càng hư, ngày nào cũng đi chơi đến tận tối vậy mới chịu về, ông chủ nói cũng chẳng thèm nghe.” Chú quản gia khẽ thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Vốn dĩ tình cảm chị em bọn họ đã xích mích, lại thêm chuyện Tuyết luôn đổ lỗi cho Nhi tại vì cô mà mẹ mới xảy ra chuyện nên giữa hai người lại như nước với lửa, không thể hòa hợp.
Nhi liền nói với ông ấy: “Con bé nó vậy, chú nhắc nhỡ nó giúp cháu, bố bận rộn còn bệnh nặng không thể nào quản nó được.”
“Cháu yên tâm đi.” Ông đồng ý với Nhi, nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. “Cực cho cháu quá, phải chịu khổ từ nhỏ. Mong sao ông chủ thấy được mà thương cháu.”
Nhi khẽ cười nhàn nhạt. “Cháu không sao, chú nghỉ sớm đi, cháu về đây.”