“Tôi không yêu cô ta, không yêu…”
Thẩm Thức nói với Hạ Giang Hình, nhưng như nói với chính bản thân.
Giọng anh khe khẽ, giống như sợ ai đó nghe thấy.
Bí mật cất giấu, chôn tận sâu xuống đáy lòng, bị người ta đào bới từng chút và phát hiện, nhưng cố chấp không chịu thừa nhận.
Nếu là yêu, tại sao lại vào thời điểm cả hai đã chẳng còn mối quan hệ nào ràng buộc mới phát hiện ra?
Tại sao phải để đến lúc cô ấy bỏ cuộc, mới phát hiện mình đã để người đó vào trong tim?
Thẩm Thức ôm đầu, càng nghĩ càng thấy đau đớn lan ra, lồng ngực anh như có tảng đá ngàn cân đè nặng, hơi thở nặng nề đến tán loạn. Trái tim thì giống như bị ai đó cầm lấy, mặc sức chơi đùa, dày xéo nó từng chút một cho đến khi bị bóp nát, trở thành một cục thịt be bét.
Máu loang ra, không cách nào nhìn thấy…
Bàn tay run rẩy cầm bức ảnh chứa hình ảnh người con gái anh đã từng xua đuổi, nhìn thấy cô ấy ngọt ngào và rạng rỡ trước người khác, đôi mắt anh như bị gai đâm vào, nhức nhối và đau đớn vô cùng.
Nụ cười ngọt ngào như gió xuân, cả khuôn mặt rạng rỡ chỉ hướng về anh, nay lại nở rộ bên cạnh một người khác, không phải là anh.
Rõ ràng nói yêu anh, vì sao lúc nhìn anh thì lạnh nhạt vô tình, còn đứng với người khác, lại có thể vui vẻ đến như vậy?
Vò nát tấm ảnh trên tay cũng không thể nào ngăn lại cảm xúc hỗn độn đang cào cấu trong anh. Anh tự cho rằng, trong lòng anh, Tang Dung không là cái thá gì cả. Cô ấy trong lòng anh, chỉ là một món đồ chơi khi nào anh buồn chán sẽ lôi ra chơi đùa.
Vậy sự khó chịu dày vò tâm can anh khi cô dứt khoát buông bỏ, sự sợ hãi khi chỉ nhìn thấy bóng lưng cô mà không thể bắt được, tất cả đều là mơ?
Giọng nói của Thẩm Thức tuy nhỏ, nhưng Hạ Giang Hình vẫn nghe thấy lời nói cố chấp của anh, anh ta muốn nói thêm vài câu để ai đó tỉnh ngộ, chợt nhìn thấy bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của anh, anh ta chẳng đành lòng mà sát muối thêm nữa. Anh ta ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay vỗ vai, thấp giọng: “Thẩm Thức, cậu…”
Lời muốn nói chưa kịp thoát khỏi đầu môi, đã bị người ngồi bên chặn họng.
“Tôi… tôi phải đi tìm cô ta!”
Thẩm Thức ngẩng đầu, đột ngột nói. Anh gạt tay đang đặt trên vai mình, vội đứng dậy, bước đi xiêu vẹo ra phía cửa.
Đúng vậy! Anh phải đi tìm cô, phải đi tìm câu trả lời!
Thế nhưng anh mới đi được khoảng chừng nửa đường, đầu đã đau như búa bổ, bước đi loạng choạng, tầm mắt dần hẹp lại, nhìn một cách mơ hồ.
Điều mà anh biết được trước khi mọi thứ tối sầm lại, là anh chưa chạm tới tay nắm cửa.
Hạ Giang Hình thấy bạn tốt ngã xuống, chỉ biết thở dài, giang tay đỡ trán. Anh ta biết ngay mà, đúng là tên tiểu tử cố chấp.
Uống đã không ít rượu, đi được cũng tài. Hạ Giang Hình đưa mắt nhìn người đang nằm dài trên sàn, chửi thề vài câu.
Vừa hay lúc đó, thư ký Lượng cũng đã mua đồ trở về, nhìn thấy sếp mình đang nằm trên sàn, cậu ngạc nhiên Hạ Giang Hình: “Thư ký Hạ, giám đốc… ngài ấy sao vậy?”
“Yên tâm! Chưa c.h.ế.t đâu, cậu giúp tôi mang cậu ta vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Hạ Giang Hình cùng thư ký Lượng vác Thẩm Thức vào phòng nghỉ của giám đốc, thay cho anh bộ đồ xong xuôi, mới đi ra ngoài.
Hạ Giang Hình nhìn đống tài liệu rơi vương vãi mà phát sầu, khàn giọng nói với thư ký Lượng:
“Cậu với tôi dọn lại đống này thay cậu ta, cuối tháng tôi nhất định sẽ bảo cậu ta tăng lương cho cậu!”
Nếu cuối tháng không tăng lương, anh ta nhất định bỏ việc, không làm nữa.
Thư ký Lượng gật đầu khẽ cảm ơn, như nhớ ra được chuyện gì đó, cậu nhìn sang Hạ Giang Hình, nói: “Thư ký Hạ, lúc nãy ở dưới sảnh, tôi gặp Tần tiểu thư, cô ấy nằng nặc đòi gặp tổng giám đốc.”
Hạ Giang Hình nhíu mày: “Cô ta giờ còn ở dưới không?”
Thư ký Lượng lắc đầu: “Cô ấy nhìn thấy tôi liền kéo tôi lại, hỏi giám đốc đi đâu. Tôi thấy tình trạng của ngài ấy hiện tại, nên nói giám đốc đang đi công tác, nghe xong cô ấy liền quay người, tức tối bỏ đi rồi.”
“Ừ, cậu làm tốt lắm!”
Suýt nữa thì Hạ Giang Hình đã quên, người tình nhỏ của Thẩm đại thiếu gia.
Bám theo không khác Tang Dung là bao, nhưng lại nhận được sự quan tâm của Thẩm Thức.
Thật ra không phải quan tâm, cô ta cũng chỉ là cái cớ để Thẩm Thức thoát khỏi mối quan hệ với Tang Dung. Nhưng với tình cảnh bây giờ, hẳn là tự bê đá đập chân mình.
Hạ Giang Hình cười nhạt, cảm thấy câu chuyện thật khôi hài.
Thư ký Lượng liếc nhìn anh ta, hình như còn điều muốn nói. Thấy vậy, Hạ Giang Hình hỏi:
“Còn chuyện gì à?”
Thư ký Lượng nhặt tài liệu, khàn giọng hỏi: “Thư ký Hạ, giám đốc… ngài ấy, ngài ấy thích Tang tiểu thư sao?”
Hạ Giang Hình hứng thú nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Sao cậu nghĩ thế?”
“Hôm qua, khi ngài ấy say, ngủ quên trên ghế sofa, luôn miệng gọi tên vị hôn thê cũ của ngài ấy… Tang tiểu thư…”
“Ha…” Tên nhóc cứng đầu lại còn cố chấp, miệng thì nói không thích, nhưng lúc ngủ thì lẩm nhẩm tên của người ta.
Hạ Giang Hình cười nói với cậu: “Kệ giám đốc của cậu đi, cậu ta còn chả hiểu nổi lòng mình, tôi với cậu quan tâm cậu ta cũng dư thừa thôi.”
Thư ký Lượng mím môi gật đầu, xem như đã hiểu.
Sau khi thu xếp xong công việc ở công ty, Hạ Giang Hình mới có thể về nhà nghỉ ngơi.
...
Trời bỗng nhiên trở lạnh, Tang Dung khẽ run, cô chắp hai tay lại với nhau, hà hơi một chút rồi cọ sát hai tay lại với nhau để sinh nhiệt. Tống Trạch Trì bĩu môi, đưa tay bắt lấy hai tay cô, để đôi bàn tay nhỏ nằm giữa hai tay cậu.
Nhưng chưa đến ba giây sau, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy đã thoát khỏi lòng bàn tay cậu.
Hôm nay Tang Dung muốn mua một chút dụng cụ vẽ tranh, bởi mấy cọ vẽ cô hay dùng cũng sắp phải đến kì thay mới. Tang Dung vốn chỉ định mua xong cọ vẽ sẽ về nhà ngay, ai ngờ cậu em cao hơn cô cái đầu không chịu, kéo cô đi chọn đồ cho cậu bằng được.
Tống Trạch Trì còn muốn nắm tay cô, tiếc là Tang Dung luôn khéo léo tránh đi, không cho cậu chút cơ hội gần gũi.
Từ hôm cậu tỏ tình, cô luôn tránh mặt cậu, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cô sẽ không chấp nhận ngay, thế nhưng trong lòng vẫn tổn thương không ít.
Cậu hờn dỗi vì sự vô tâm của cô, tuy nhiên tay vẫn cởi áo khoác trên người choàng vào cho cô, quay mặt đi, nói: “Chị mau khoác vào đi, thời tiết này dễ ốm lắm!”
“Cảm ơn.” Tang Dung khẽ nói, nghe lời cậu, luồn tay vào ống tay áo, cảm thấy ấm hơn hẳn.
So với Thẩm Thức, Tống Trạch Trì tốt hơn anh gấp trăm lần. Thế nhưng cô vừa trải qua giai đoạn không mấy vui vẻ, vẫn chưa quên được Thẩm Thức, nếu chấp nhận lời cậu, chẳng phải còn gieo cho cậu đau khổ hơn sao?
Cô đâu thể nào mà vừa quen một người, trong lòng còn nhớ đến người khác được.
Hai người đi dạo xung quanh trung tâm mua sắm, Tang Dung cũng lựa được kha khá đồ phù hợp với Tống Trạch Trì. Dáng người cậu cao ráo, chân dài, eo nhỏ, thân hình cân đối, mặc bộ nào cũng đẹp, nên không mất nhiều thời gian để chọn.
Đến lúc thanh toán đồ, Tống Trạch Trì nhận được một cuộc điện thoại, cậu nói có việc phải ra ngoài chút, bảo cô chờ cậu.
Sau khi để lại thẻ cùng mật khẩu cho cô, cậu vội vã ra ngoài nghe điện thoại. Nhìn sắc mặt cậu, cô đoán hẳn là việc quan trọng không thể chậm trễ.
Tang Dung đi đến nơi thanh toán, nhân viên thấy cô chọn không ít đồ, lịch sự tiến tới giúp cô mang lại quầy. Trong lúc Tang Dung chuẩn bị tính tiền, chiếc cà vạt trong tay cô bỗng nhiên bị đoạt mất, bên tai là giọng nói truyền tới của một người phụ nữ.
“Chiếc cà vạt màu xanh này, chẳng hợp với anh Thức.”
Tang Dung xoay người, nâng mắt đánh giá người vừa cướp đồ trong tay cô, là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm sắc sảo, cũng cỡ trạc tuổi Tang Dung.
Cô nhìn cô gái, càng lúc càng thấy quen mắt. Nghĩ lại lời nói khi nãy, trong đầu cô tức thời xuất hiện một cái tên.
Tần Minh Nguyệt.
Người trước mặt cô đây, chẳng phải là cô gái mà hôm đó cô gặp trong phòng làm việc của Thẩm Thức hay sao?