Đêm đến, Tang Dung nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Bây giờ cô nên làm gì đây? Đưa Trình Trình ra nước ngoài lẩn trốn?
Theo cô nhận thấy, thì hắn đã biết Trình Trình ở đây rồi. Nếu đưa Trình Trình ra nước ngoài, thì với gia thế cùng thực lực của hắn, chắc chắn tìm ra cậu chỉ trong ngày một ngày hai.
Nhưng nếu còn tiếp tục ở lại chỗ này thì cũng không phải là cách.
Tang Dung cắn môi, nỗi bất an hoành hành trong cơ thể.
Ánh trăng từ ngoài hắt vào qua khung cửa sổ, Tang Dung gượng người ngồi dậy, liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Sau đó không bao lâu, cô đặt chân xuống thềm, bước đến mở toang cửa sổ, gió từ ngoài lùa vào trong, mát lạnh.
Ánh đèn rực rỡ phả xuống lòng đường, đêm hiu hắt chỉ nghe tiếng gió va chạm vào lá cây, ánh mắt thiếu nữ chợt tối dần lại.
Đang yên đang lành, một kẻ hai năm ở nước ngoài không trở về, bây giờ đột ngột xuất hiện, hơn thế nữa còn biết rõ địa chỉ đối phương.
Sự nghi ngờ nảy lên trong lòng, song Tang Dung vẫn không dám chắc với suy nghĩ của mình.
Có lẽ đêm nay, cô sẽ lại mất ngủ.
…
Vì chuyện thu mua Bắc Hỏa, Thẩm Thức càng trở nên bận rộn. Sở dĩ Khổng Dịch Phàm biết chuyện Bắc Hỏa là do Thẩm Thức làm là vì anh đề nghị muốn có số cổ phần Tang gia đang nằm trong tay hắn.
Thẩm Thức đánh giá khá cao con người của Khổng Dịch Phàm, hắn là một tên nhanh nhạy, nắm bắt rõ vấn đề, làm việc cũng rất nhanh chóng và quyết đoán.
Tiếc cho hắn, lại bị Tang Dung cùng tình yêu của mình lừa ngay trước mắt, mà còn là 2 năm dài.
Thẩm Thức cười khẽ một tiếng, chợt thấy bản thân mình cũng thảm hại không kém. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng rồi rít một hơi, đưa mắt nhìn vào những con số đang nằm trên bản báo cáo. Với tình hình hiện tại, sớm muộn công ty Tang gia cũng rơi vào trạng thái lục đục nội bộ, chỉ cần anh mượn chân tên họ Khổng kia nữa, mọi thứ xem như thành công được một nửa.
Điện thoại chợt vang lên tiếng “ting ting”, Thẩm Thức buông bản báo cáo xuống, trầm ngâm nhìn tên người gửi hiện trên màn hình.
Vân Thành đang vào thời điểm giao mùa, dễ khiến con người ta trở nên mệt mỏi, những người có tuổi thì càng dễ mắc bệnh hơn. Thẩm lão gia cũng vậy, vì tuổi đã cao, nên sức khỏe cũng không còn đảm bảo như trước.
Hôm qua, chú Ngô có gọi nhắc Thẩm Thức về thăm, nhưng công việc chất đầy nên anh đành hoãn lại. Không phải Thẩm Thức không thương ông nội, nhưng mỗi lần gặp mặt, ông nội sẽ chì chiết anh về việc anh đối xử với Tang Dung. Nếu là ngày trước, anh còn có thể kiêu ngạo, mặt lạnh mà đối chất lại, quyết không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần nhắc đến cái tên đó thôi, cũng đủ để dày vò anh, khiến anh chìm trong nỗi thương tâm của chính bản thân.
Chỉ là làm anh có chút hoài nghi, ông cụ sớm không gọi, muộn không gọi, lại phải đúng thời điểm có tin đồn anh vướng vào Bắc Hỏa, gọi gấp như vậy, khiến anh không khỏi đề phòng.
Thẩm Thức thở dài một hơi, cầm điện thoại nhắn với phía bên kia, chút nữa sẽ tới. Một lần nữa anh cầm tờ báo cáo lên soi xét, sự quyết tâm càng ngày dâng cao.
Mà phía bên người nhận, Thẩm lão gia nhìn đoạn tin nhắn được gửi đến với câu từ cụt lủn, tức giận đập bàn.
“Lão Ngô, ông nói xem, ông nội nó bệnh nặng sắp c.h..ế.t, nó còn mặc nhiên nghĩ tới công việc. Chẳng lẽ đến lúc tôi xuống h.ò.m, nó mới chịu vác cái mặt đến gặp tôi!”
Thực chất Thẩm lão gia chỉ hơi không khỏe mà thôi, nhưng vì để gặp được người cháu “hiếu thảo” Thẩm Thức, nên ông cụ sai lão Ngô phóng đại bệnh tình của mình lên gấp 10 lần. Тhử đọc 𝘁r𝗎уệ𝓷 khô𝓷g q𝗎ả𝓷g cáo 𝘁ại ﹍ 𝘁rùm𝘁r𝗎уệ𝓷.𝐕𝓷 ﹍
Lão Ngô đứng ở bên cạnh, đành lựa lời nói đỡ:
“Lão gia, xin người hãy bình tĩnh, thiếu gia cũng là bất đắc dĩ mới vậy. Chứ thật sự thiếu gia rất thương ngài mà.”
Thẩm lão gia buông điện thoại xuống rồi uống một ngụm trà, đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương. Ông nhìn cảnh vật ở ngoài, tiếng chim kêu bên tai, cảm thấy có chút sầu não.
Ông cụ biết, Thẩm Thức là kiểu người càng áp đặt thì càng chống đối. Dù bây giờ ông cụ có bắt về ngay lập tức, uy hiếp anh, thì với tính cách của anh, có chết cũng không chịu làm theo.
Thẩm lão gia thấy hơi đau đầu, đôi bàn tay với lớp da nhăn nheo buông xuống, ông ngả người ra phía sau, tựa vào thành ghế thả lỏng. Nhớ đến mình còn muốn gặp mặt một người nữa, ông cụ quay sang hỏi lão Ngô:
“Tiểu Dung, con bé nói thế nào?”
“Tang tiểu thư nói còn công việc chưa giải quyết, tầm chiều tối mới qua thăm ngài.” Lão Ngô phục dịch bên cạnh, nhanh chóng đáp lời.
Ông cụ khẽ gật đầu, tiếp tục ngồi thưởng trà, lòng tràn đầy sự phức tạp.
Phải đến hơn 4 giờ chiều, Thẩm Thức mới trở về Thẩm gia.
Thẩm lão gia ngồi trong hoa viên thưởng thức trà đã lâu, nghe người thông báo đại thiếu gia đã đến, ông ngừng động tác, liếc nhìn người đang từng bước đi tới.
Thẩm Thức một thân âu phục sạch sẽ, dáng người cao ráo, khuôn mặt lãnh đạm không chút biểu tình. Ông cụ nhìn anh, cảm thấy anh gầy đi đôi chút.
“Ông nội!”
Thẩm Thức cúi đầu chào hỏi.
Thẩm lão gia phất tay, Thẩm Thức ngồi đối diện ông, không nói thêm lời gì. Hai người cứ như vậy, trải qua hơn 10 phút im lặng.
Ông cụ cuối cùng cũng phải là người phá vỡ bầu không khí ảm đảm này trước.
“Thẩm Thức.”
Chén trà được đưa tới sát miệng, vì tiếng gọi đột ngột, tay nâng chén ngừng động tác. Thẩm Thức nhìn ông, đặt chén trà xuống bàn.
“Vâng.”
“Chuyện của cháu, ta có nghe qua. Ta cần cháu cho ta một lời giải thích cho những hành động của mình.”
“Ông muốn cháu giải thích chuyện gì?”
Thẩm Thức nghiêng mặt, môi mỏng khẽ mở, khuôn mặt vẫn giữ nét bình tĩnh từ khi mới bước vào, ánh mắt trầm tĩnh của anh, khiến ông cụ không tài nào nhìn ra chút sơ hở.
Ông cụ nhấp một ngụm trà, lạnh lùng truy vấn:
“Chuyện của Bắc Hỏa, ta muốn nghe từ miệng cháu.”
Sở dĩ ông cụ một mực muốn Thẩm Thức trở về, chính là hỏi cho rõ tin đồn xuất hiện dạo gần đây.
Mặc dù ông có bệnh, nhưng cũng là người biết bên nào nặng bên nào nhẹ, chuyện không cần thiết sẽ không quầy rầy đến công việc của Thẩm Thức.
Hình ảnh Thẩm Thức khụy gối trước cổng Tang gia, bị cánh phóng viên chụp được và đăng bài, đã làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Thẩm gia.
Mà ông cụ là người vốn không quan tâm đến chuyện nhảm nhí bên ngoài, biết được tin này cũng là mấy ngày sau sự việc, chỉ có thể dùng tiền chặn được miệng người nào thì chặn.
Ông chưa giải quyết xong việc này, thì hình ảnh Thẩm Thức cùng Tần gia tiểu thư đứng cùng một khung hình, làm ông thật sự đau đầu không thôi.
Thế nhưng những chuyện này, không đến mức ông cụ phải gọi cho Thẩm Thức gấp đến vậy. Thẩm lão gia nghe nói, Bắc Hỏa, một công ty con của Tang gia đã rơi vào tay người khác, lúc đầu ông chỉ nghe nói là một nhân vật từ nước ngoài tới muốn thu mua Bắc Hỏa, để có thể phát triển gì đó ở nơi này. Vì lúc ấy Tang gia đang cần một nguồn tiền để đầu tư cho dự án xây dựng trên tuyến đường nối giữa thành phố B và đảo Phúc Giang, nên mới đồng ý với yêu cầu của người kia. Nhưng mà dạo gần đây ông có nghe qua những tin đồn không được thuận tai thuận mắt cho lắm, Bắc Hỏa dễ dàng bị thu mua, là vì Thẩm Thức, cháu trai ông nhúng tay vào.
Bắc Hỏa đối với Tang gia không đáng là bao, vì Tang gia chủ yếu đang phát triển ở thành phố B, nhưng để có nó triệt để cũng không thể nào dễ dàng đến vậy. Ông cụ điều tra mới biết, cổ phiếu Tang gia đang rớt xuống, người mua cổ phiếu Tang gia chợt tăng lên rất nhiều. Điều này đã cho thấy sự bất thường xảy ra ở đây.
Song ngoài tin đồn Thẩm Thức nhúng tay, thì ông cụ không tìm thấy manh mối nào để chứng minh.
Ông cụ muốn thông qua buổi gặp mặt hôm nay, quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Thức khi ông nhắc đến Bắc Hỏa, để xem tin đồn ngoài kia, đúng đến bao nhiêu phần.
Thẩm Thức vờ như không thấy nét mặt nghi ngờ cùng đôi lông mày đang nhíu chặt của ông cụ, miệng cười nhưng ánh mắt không cười, đáp:
“Chuyện của Tang gia, từ khi nào ông lại hỏi cháu? Chẳng phải ông trực tiếp hỏi Tang gia chủ sẽ yên tâm hơn sao?”
Anh lại lần nữa cầm chén trà đưa tới bên miệng thưởng thức, nước trà đưa vào trôi xuống nửa đường, cảm thấy vừa đắng vừa chát.
Tại thời điểm bầu không khí đang căng như dây đàn, người làm từ ngoài đi vào hoa viên, mở miệng thông báo:
“Lão gia, Tang tiểu thư đến rồi ạ!”
Suýt chút nữa, chén trà trong tay Thẩm Thức đã rơi xuống.