Tang Dung không tin cho lắm, bình tĩnh xác định đầu dây bên kia có phải là anh hay không.
“Tang Dung, cô đâu rồi?”
Giọng nói trầm khàn vang lên từ điện thoại, chất giọng quyến rũ khó tả.
Tang Dung nghĩ, cô đã từng nghe chất giọng của nhiều người đàn ông, tuy nhiên chất giọng trầm khàn mang mê lực khó cưỡng như của anh thì rất ít.
Tang Dung đã từng say đắm nó đến mức mê muội.
Nhưng bây giờ giữa cô và anh đã chẳng còn mối liên quan nào nữa, phải chăng nói ra cô cũng chỉ từng là vị hôn thê cũ, mê muội ngày đó nếu còn tiếp diễn sẽ là sai lầm. Tang Dung nắm chặt điện thoại, bình thản đáp lại:
“Thẩm thiếu gia, gọi cho tôi vào ban đêm thế này, anh không sợ tôi hiểu nhầm rồi làm phiền anh nữa sao?”
“Tang Dung, đến chỗ tôi đi…”
Tang Dung ngạc nhiên, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại. Bàn tay cầm điện thoại hơi run rẩy, cô hít sâu một hơi kiềm chế sự kích động trong người.
“Thẩm thiếu gia, tôi tắt máy đây!”
Đừng gieo cho cô sự hi vọng, cô không muốn một lần nữa trở nên thảm hại.
Dứt lời, Tang Dung đang muốn tắt máy thì người bên kia vội vàng nói:
“Đừng tắt máy! Đừng tắt máy Tang Dung! Đến chỗ tôi đi, cho tôi được nhìn thấy mặt em.”
Thân thể cứng ngắc, Tang Dung có thể hiểu lời nói vừa rồi là một sự cầu xin không?
Thẩm Thức muốn nhìn thấy mặt cô sao? Có phải vì say quá nên mới trở nên như vậy?
Đáng lẽ ra cô nên tắt máy, không nên nghe những lời tiếp theo, thế nhưng cô không tài nào ngăn cản được trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Tang Dung sợ chỉ là ảo giác, giấc mơ đẹp rồi cũng phải tỉnh. Bất chấp cha mình đang có mặt ở đây, cô hèn mọn cầu xin người kia nhắc lại.
“Thẩm Thức, anh vừa nói… lời vừa nói có thể lập lại lần nữa không?”
“Cho tôi nhìn thấy mặt em, Tang Dung.” Thẩm Thức ở đầu dây bên kia chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.
Đôi mắt cô ửng đỏ, đáy mắt đã ngập nước, khó tin vào những gì vừa xảy ra.
Cha Tang ngồi một bên, nhíu mày, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Chuyện của con gái, ông không muốn nhúng tay vào. Mặc dù ông muốn đánh c.h.ế.t thằng nhóc ranh nhà họ Thẩm kia vì đã làm tổn thương con gái ông, xong ông muốn con gái tự mình buông bỏ đi được.
Có như thế, ngày tháng sau này sẽ không phải khổ sở.
Tang Dung cầm chặt điện thoại, run rẩy hỏi anh:
“Thẩm Thức, anh ở đâu?”
...
Quán bar Thụy Khê, nơi nổi tiếng với sự cu.ồng d.ã và d.âm lo.ạn bậc nhất cái đất Vân Thành. Nơi mà chỉ chào đón những kẻ đốt ti.ền như đốt giấy.
Tang Dung nhíu mày, mặc dù trước đây đã từng theo chân Thẩm Thức tới đây, nhưng chỗ này luôn làm cô khó chịu.
Cô theo trí nhớ của bản thân, lần tìm đến căn phòng vip, nơi chỉ dành cho Thẩm đại thiếu gia.
Tang Dung hít một hơi thật sâu, sau đó không ngần ngại mở cửa mà bước vào.
“Ồ!”
Một loạt tiếng “ồ” vang lên khắp phòng, Tang Dung sững người, đứng chôn chân tại chỗ.
“Thẩm thiếu, không ngờ mị lực của anh lại lớn đến vậy, Tang tiểu thư thật sự vẫn rất quan tâm đến anh nha…”
“Thật không ngờ đó, haha…”
“Ván cược này tôi thắng rồi, lão Triệu, hôm nay anh phải mời rồi!”
Trong căn phòng sặc mùi nước hoa và rượu, nam thì trái ôm phải ấp, nữ thì l.ẳng lơ mời gọi, quần áo trên người đã thoát đi gần nửa.
Tang Dung đứng chôn chân nửa ngày mới nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, cô lần tìm bóng dáng, nhìn người đang ngồi chính giữa căn phòng.
Thẩm Thức trong tay đang cầm ly rượu chuẩn bị uống cạn, bên cạnh còn có một nữ tiếp rượu đang từng chút cởi khuya áo của anh.
Tang Dung ngăn lại xúc động muốn đánh người, lạnh giọng hỏi:
“Thẩm Thức? Chuyện gì đây?”
Thẩm Thức ngồi lâu, đã uống không ít rượu.
Anh còn cho rằng cô không tới, không ngờ cô còn nặng tình với anh đến vậy.
“Chuyện gì à? Không phải cô nghe thấy rồi sao? Cược vui thôi mà.”
Tang Dung bật cười thành tiếng, “Cược?”
Thẩm Thức nhìn thấy biểu hiện của cô, chợt lòng không vui. Rõ ràng anh không định nói những lời vừa rồi, xong không biết vì sao, lại chẳng ngăn được cái miệng phát ra những ngôn từ ngu ngốc ấy.
Cô nhìn anh một hồi, sau đó tiến gần tới chỗ anh, thuận tay cướp lấy ly rượu vang đỏ của một người gần đó.
Rào…
Chất lỏng đỏ sánh chảy từ trên xuống khuôn mặt rồi xuống đến cổ, ướt luôn áo sơ mi trắng.
Nữ tiếp rượu lập tức bật dậy hét lên, chỉ tay vào Tang Dung.
“Cô! Cô làm cái gì vậy hả?”
Tang Dung không mảy may quan tâm đến xung quanh, cô nhìn Thẩm Thức còn đang trong trạng thái sững sờ, không tin được chuyện vừa xảy ra.
“Tang Dung!”
Thẩm Thức nghiến răng gọi tên cô.
“Thẩm đại thiếu gia, anh hết trò để chơi rồi à? Kéo tôi vào cuộc, vui không?”
Khí lực trên người như bị rút cạn, đau đớn lại chẳng chữa lành, chỉ có tổn thương chồng chất.
Đáng lẽ ra cô nên nghe lời cha mình, phải giữ vững kiên định của bản thân, không nên tới nơi này mới phải.
Không nên tin vào lời nói ngọt ngào c.h.ế.t ti.ệt kia!
Vướng vào Thẩm Thức, Tang Dung mới nhận ra cuộc đời của mình toàn vấp phải gạch vỡ, sa chân vào vũng lầy!
Ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cô nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, không cho bất cứ ai thấy dáng vẻ yếu đuối của bản thân. Chỉ trong giây lát như một cái chớp mắt, Tang Dung nhếch miệng cười, quay lưng bước chân ra khỏi nơi thối nát này.
“Tang Dung! Cô đứng lại đó cho tôi!”
Thẩm Thức ở phía sau gào lên, anh cầm chai rượu để trên bàn đập mạnh xuống đất, tạo nên tiếng động lớn. Tang Dung chẳng buồn quay đầu, lẳng lặng biến mất ngay trong tầm mắt anh.
Thẩm Thức nắm chặt bàn tay, kiềm chế xúc động muốn phá nát nơi này. Thay vì tức giận với hành động ngông cuồ.ng của cô thì trái tim anh như bị d.ao cứa mạnh vào, đau đớn rỉ máu.
Người ngồi ở góc phòng chứng kiến một màn vừa rồi, không ngại lửa cháy đốt tới nhà, khiêu khích:
“Uầy, Thẩm đại thiếu, anh không đuổi theo vị hôn thê bé nhỏ của anh đi à? Cô ấy đi mất rồi kìa! À mà tôi quên mất, là vị hôn thê cũ, hahaha…”
Vốn Thẩm Thức còn đang kiềm chế, thế nhưng vừa nghe đến bốn từ “vị hôn thê cũ” thì đã gào lên như chó dẫm mất đuôi.
“Câm miệng!”
Tức khắc cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, Thẩm Thức cầm chai rượu lên, ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó ném mạnh về phía trước.
Anh loạng choạng đứng dậy, bất chấp mặt mũi mà lao ra khỏi phòng đi tìm Tang Dung.
*****
Ngoài hành lang, Tang Dung bước đi nhanh như muốn chạy trốn, mặc cho Thẩm Thức ở phía sau đã gọi tên cô.
“Tang Dung! Cô đừng đi nữa mà! Đừng đi nữa…”
Thẩm Thức vì rượu vào mà đi không vững, nếu không anh sẽ ngay lập tức tóm lấy cô.
“Tang Dung, xin em, đừng đi nữa…”
“Thẩm Thức…”
Cả hai đều dừng chân lại, Tang Dung xoay người, đối diện với anh, nước mắt đã sớm rơi xuống, đau thương cất lời:
“Tôi là đồ chơi của anh sao?”
Thẩm Thức, tôi chỉ là đồ chơi của anh sao?