Phải biết rằng Thẩm gia được xem là gia tộc lâu đời, nắm giữ chính trị lẫn kinh tế của đất Vân Thành này, ai trong giới hào môn cũng muốn kết thân với nhà họ Thẩm, nhất là Thẩm Thức, người sau này sẽ lên làm chủ nhà họ Thẩm.
Vậy mà Tang gia lại đồng ý buông đi con mồi béo bở này, đồng ý hủy đi mối hôn sự gắn kết giữa hai nhà Thẩm – Tang.
Mà cái làm họ bất ngờ hơn là thái độ của Tang đại tiểu thư, cô không khóc cũng không náo loạn, bộ dáng ung dung thoải mái xuất hiện trước ống kính của những con sói săn đón, hiển nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhiều người nghi ngờ, người xuất hiện trước mặt họ có phải là Tang tiểu thư vừa mới hủy hôn với người mình yêu nhiều năm hay không?
Tang tiểu thư trong kí ức của nhiều người là một cái đuôi nhỏ theo sau Thẩm Thức không rời, bất chấp sự chán ghét của ai kia vẫn một mực bám theo, còn ngạo mạn tuyên bố với mọi người xung quanh không được có ý đồ với vị hôn phu của mình.
Vậy người trước mặt họ bây giờ là ai? Đại tiểu thư nhà họ Tang trong mắt chỉ có vị hôn phu của mình đâu rồi? Bộ dạng kiêu ngạo sốn.g ch.ết phải lấy Thẩm thiếu gia của cô đâu?
Hoàn toàn không có, không hề có! Hệt như biến thành người khác vậy!
Bỗng chốc, tin tức Tang đại tiểu thư sau vụ hủy hôn trở thành đề tài hot nhất trên các trang mạng xã hội.
***
Tầng trên cùng của Thẩm thị, người đàn ông châm lửa hút điếu thuốc, ánh mắt phức tạp nhìn vào màn hình máy tính.
Trên màn hình là tin tức mới nhất ngày hôm nay, với tiêu đề nổi bật là tên vị hôn thê cũ.
Thẩm Thức khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra dạo gần đây.
Anh nhớ tới hôm đến Tang gia đề nghị hủy hôn, Tang Dung một thân hình quyến rũ, khuôn mặt đẹp đến kinh hồn đoạt phách tiến tới chỗ anh. Thẩm Thức khi ấy còn cho rằng cô làm vậy để lấy lòng mình, không ngờ đến cô gái nhỏ lại thốt lên những lời nói sắc bén ngay trước mặt anh với khuôn mặt không hề biến sắc.
Cô nói thành toàn cho anh? Ân đoạn nghĩa tuyệt?
Thẩm Thức ở trong mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Họ đã có hôn ước từ năm anh 8 tuổi, suốt 14 năm nay, cô giống như là một cái đuôi nhỏ bám theo anh, dù có chán ghét đuổi đi thế nào cũng không rời bỏ. Với tính cách của cô mà anh hiểu được trong 14 năm qua, chắc chắn không dễ để có thể nói chuyện về việc hủy hôn với cô. Lúc cô tiện tay xé đi tờ giấy hủy hôn, anh đã nghĩ lần này cũng giống như các lần trước, chỉ không ngờ ngay sau đó, cô thoải mái đồng ý hủy đi mối hôn sự đã ràng buộc hai người suốt 14 năm qua, còn tự mình chúc anh sớm tìm được hạnh phúc.
Mà chính anh, sau khi nghe cô tuyệt tình buông đi mối hôn sự này, không còn can dự tới cuộc sống của anh nữa, trong lòng anh lại sinh ra sự khó chịu.
Nhìn vào tiêu đề về hai nhà họ Thẩm – Tang đã hủy hôn cùng hình ảnh vị hôn thê cũ yểu điệu cười duyên dáng đáp trả lại câu hỏi của đám phóng viên càng khiến tâm tình anh trượt dốc không phanh, nghẹn ở trong lòng chẳng thể nói ra.
Rõ ràng người đề nghị hủy hôn là anh, chính anh cũng mong cầu điều đó bấy lâu, nay cô gái nhỏ đã đồng ý buông tay, anh còn luyến tiếc hay không vừa ý điều gì nữa chứ?
Thẩm Thức chợt thấy đau đầu, anh ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác, đi tới ngồi trên ghế làm việc.
Điều hòa trong phòng được mở khá thấp, thế nhưng anh vẫn cảm thấy bức bối và khó chịu. Thẩm Thức đưa một tay vuốt ngược mái tóc ra sau, một tay tháo lỏng chiếc cà vạt.
Tuy nhiên, cách này không hề có hiệu quả, ngược lại càng tăng thêm cảm giác khó chịu trong người.
Sự muộn phiền chất chứa trong lòng ngày càng nhiều, như dây tơ quấn chặt vào lòng anh, cho dù anh có gỡ thế nào, cũng chỉ làm nó rối tung lên mà không tìm được thút nắt.
Thẩm Thức chưa bao giờ lâm vào tình trạng như vậy, anh chưa từng để bản thân phải suy nghĩ về một vấn đề mà không liên quan đến công việc trong khoảng thời gian lâu đến thế. Thẩm Thức xoa nhẹ mi tâm rồi rút ra trong bao thuốc thêm một điếu, anh châm lửa rít một hơi, mong sao có thể đánh bay đi cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Thế nhưng câu nói và bộ dáng thản nhiên cười chúc phúc của Tang Dung lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí anh. Thẩm Thức cau mày, trong phút chốc không khống chế được bản thân, anh đưa tay quét sạch hết mọi thứ ở trên bàn.
“Rầm…”
Đến khi nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ tan nát, Thẩm Thức mới ý thức được bản thân vừa làm ra chuyện gì. Anh nhìn thành quả do chính mình tạo nên đang rải rác trên sàn, chỉ cảm thấy bản thân đã điên thật rồi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, kéo lý trí của Thẩm đại thiếu gia quay trở về.
Thẩm Thức chỉnh trang lại trang phục, mặc kệ bãi chiến trường mà mình tạo ra, thản nhiên đi tới ghế sofa, ngả người về phía sau dựa vào thành ghế.
“Cạch.”
Người bước vào là thư ký của Thẩm Thức, cũng là bạn học chung đại học với anh, tên Hạ Giang Hình. Thư Ký Hạ liếc nhìn qua phía bàn làm việc, thấy trên bàn trống không, xung quanh rải rác giấy tờ. Anh ta rất nhanh đoán được tình hình vừa xảy ra, cũng đoán ra được tâm trạng của Thẩm Thức đang khó chịu.
Chỉ là, nguyên nhân khiến Thẩm tổng nhà anh ta mất bình tĩnh thì anh ta không biết!
Hạ Giang Hình bước tới để tập tài liệu lên bàn, xong quay ra ngồi xuống đối diện với Thẩm Thức. Bao thuốc được Thẩm Thức ném trên bàn, Hạ Giang Hình cũng tự châm cho bản thân một điếu.
Nhìn bộ dạng khó chịu không có chỗ trút giận của Thẩm đại thiếu gia, anh ta nhàn nhạt cất lời:
“Ai lại lớn mật chọc vào thiếu gia cậu? Nói cho tôi biết đi!”
Thẩm Thức khẽ cau mày, rít thêm một hơi thuốc nữa, cuối cùng cũng đáp lại:
“Biến đi! Không phải chuyện của cậu!”
Hạ Giang Hình cười một tiếng, không giận vì câu nói vừa rồi. Anh ta vốn còn định nói đểu Thẩm Thức vài câu nữa, thế nhưng nhìn Thẩm Thức hiện giờ không có tâm trạng để chơi đùa, anh ta cũng rất biết điều, chỉ nói những gì cần nói:
“Lão Thức, chú Ngô vừa gọi cho tôi, nói rằng Thẩm lão gia yêu cầu cậu cuối tuần đến chỗ ông ấy ăn cơm…”
Chưa để Hạ Giang Hình nói hết câu, Thẩm Thức đã cáu kỉnh nói: “Không đi!”
Hạ Giang Hình khẽ lắc đầu, trầm giọng tiếp tục lời vừa rồi: “Thẩm lão gia nói nhất định cậu phải đến. Còn cảnh cáo nếu cậu không tới thì ông ấy lập tức rút hết sạch cổ phần của mình trong tập đoàn.”