Ôn Vân đang vui vẻ trong lòng Dư Mộ Phàm đột nhiên bị bế bổng lên sợ hãi bám chặt vào cánh tay cô, vẻ mặt hoảng hốt sau khi nhận ra vòng tay nhẹ nhàng của cô thì nhắm tịt mắt ôm lấy cổ Bạch An Nhiên. Đốp diện, Hướng Ân và Ngô Đàm chống cằm xem kịch hay, không ngờ Dư Mộ Phàm cũng có ngày bế trẻ con.
Dư Mộ Phàm thản nhiên coi như không có chuyện gì, vẻ mặt đăm chiêu, tựa lưng vào ghế, chậm rãi cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm. Hoàn toàn không coi cô đang bừng bừng tức giận đứng bên cạnh. Vệ sĩ đứng ở phía sau, nhìn chăm chú cô vẻ mặt đầy cảnh giác. Trong lòng vốn đã sợ hãi, sau khi nhìn thấy Dư Mộ Phàm không nói không rằng bế con bé, Bạch An Nhiên từ sợ hãi chuyển sang tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, định hét lên lại nhớ ra đang ở chỗ làm, khách hàng liên tục để ý người đàn ông trước mắt này, lại liếc hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh vẻ mặt đầy nguy hiểm, lời nói định thốt ra cũng đành phải nuốt lại. Lúc trước một mình cô có bị anh ta bóp cổ, uy hiếp như thế nào cũng không sao nhưng bây giờ còn có Ôn Vân, nhẫn nhịn vẫn là tốt nhất. Nghĩ là làm, Bạch An Nhiên cố nén cơn giận dữ, dỗ dành Ôn Vân vào trong bếp tránh xa Dư Mộ Phàm.
-----
Bên ngoài, Dư Mộ Phàm sau khi nhấp một ngụm cà phê vẻ mặt thản nhiên, tiếp tục nghiên cứu tài liệu. Ngồi trong quán cũng đã 15 phút. Bạch An Nhiên ôm con ngồi trong bếp nhất quyết không bước ra khỏi quán cho đến khi Dư Mộ Phàm chưa rời đi. Còn anh ngược lại muốn xem phản ứng của cô ra sao, vẫn bình thản ngồi phê duyệt tài liệu trong quán cà phê.
Còn chị Tâm để ý đã 15 phút trôi qua, số lượng khách hàng trong quán không những không giảm đi mà còn tăng lên đến mức chỗ ngồi trong quán chật ních. Nhóm nữ sinh vừa mới đi vào còn phải ngồi sang bên phải quán chỗ chuyên dành cho mấy vị khách đến thử váy cưới. Lại nhìn sang bên cạnh, cô nhân viên chị vừa mới tuyển về hôm nay lại im lặng đột xuất, nhất quyết ngồi trong bếp ôm khư khư lấy Ôn Vân. Phần vì tò mò phần vì một mình làm không kịp đồ uống cho khách, chị Tâm nhịn không được mà lên tiếng hỏi:
"Nhiên, em sao vậy? Hôm nay nhìn em lạ lắm. Lại còn không cho con bé ra ngoài chơi nữa, nhìn xem, Ôn Vân nó nhăn nhó đến mức nào kìa!"_Vừa nói chị vừa cười, liếc về phía bé con đang ngọ nguậy trong lòng cô, hai chân lắc lắc muốn nhảy xuống.
Bạch An Nhiên không biết phải nói gì, chỉ biết lắc đầu cười. Không tình nguyện mà thả bé con đang ôm trong lòng đặt xuống đất. Nhìn con bé tập tễnh vịn vào tường, lắc lắc cái đầu nhỏ đi ra ngoài. Lại hít một hơi thật sâu, đứng dậy chuẩn bị đồ uống. Chị Tâm không nói gì, chị biết cô có chuyện khó nói vậy nên mới làm vậy, chị cũng sẽ không ép cô phải nói nó ra. Bạch An Nhiên như bình thường, bưng khay nước uống ra bàn của khách. Vừa mới mở cửa phòng bếp đi ra ngoài đã ngay lập tức chạm phải ánh nhìn của ai kia khiến cô lại run rẩy một phen. Ôn Vân rõ ràng lần này vẫn không biết sợ, sau khi thả nó xuống lại chạy tới chỗ người đàn ông đó, nghịch ngợm quấy phá. Bạch An Nhiên muốn chạy tới nhưng không dám, hễ nhìn thấy người đàn ông đó là cô lại rùng mình, run rẩy đến bàn của khách, cẩn thận đặt từng cốc đồ uống xuống bàn rồi ôm lấy khay đựng đồ chạy vọt vào trong.
Ánh mắt Dư Mộ Phàm từ lúc cô bước ra cho đến bây giờ vẫn dõi theo cô, nhìn dáng vẻ hấp tấp trốn chạy trong lòng có chút gì đó vui thích. Cảm thấy trêu tức cô đã đủ, Dư Mộ Phàm nhìn bé con đang ngồi trong lòng, vẻ mặt hơi luyến tiếc đặt con bé xuống dưới đất, cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại;
"Một tiếng nữa bắt đầu cuộc họp, chuẩn bị trước tất cả tài liệu cho tôi!"
Sau đó một mạch đi ra ngoài. Ôn Vân ngón tay cái đút vào miệng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cao lớn đang tiến về phía cửa, bật khóc. Không khí ồn ào của quán nhất thời yên tĩnh, Dư Mộ Phàm cùng Hướng Ân, Ngô Đàm đang sải bước cũng ngừng lại, Ngô Đàm nhanh chân chạy lại bế lấy con bé dỗ dành:
"Bé con, đừng khóc! Ngoan, chú đi công việc mai lại tới chơi với con!"_Vừa nói, Ngô Đàm vừa lau nước mắt cho con bé (ây da người ta có khóc vì anh đâu, nhận vơ không à). Ôn Vân vẫn không chịu ngừng khóc, Bạch An Nhiên đang tính toán sổ sách nghe thấy tiếng trẻ con òa khóc cũng vội vàng chạy ra, đón lấy bé con từ tay Ngô Đàm dỗ dành.
"Bé ngoan, sao lại khóc, ngoan, mẹ dẫn con đi chơi!"_Vừa nói, Bạch An Nhiên vừa cúi đầu chào Ngô Đàm rồi bế Ôn Vân vào trong bếp. Ngô Đàm lúc này quay lại phía Dư Mộ Phàm và Hướng Ân đang đứng đợi, cất bước về phía chiếc xe đen sang trọng đỗ ngay trước cửa quán.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, không khí trong quán bỗng ồn ào hẳn lên, vang bên tai thi thoảng là tiếng xuýt xoa khen ngợi Dư Mộ Phàm đẹp trai, lạnh lùng người người ngưỡng mộ si mê. Còn Bạch An Nhiên thì ngược lại, bế bé con đang dần dần nín khóc, thi thoảng lại bật lên nấc nhỏ trầm ngâm suy tư.
Trên báo rõ ràng là viết Dư Mộ Phàm chưa bao giờ lui tới ở những quán cà phê, họ nói anh ta một giây một phút cũng là vàng là bạc, hôm nay anh ta rảnh rỗi đi uống cà phê lại trùng hợp chọn đúng quán cô đang làm rõ ràng là có vấn đề mà. Hơn nữa, khi Ôn Vân chạy lại phá quấy cũng không nói gì, anh ta như thế nào lại biết dỗ dành chơi với trẻ con chứ. Càng nghĩ, Bạch An Nhiên lại càng không hiểu, lắc đầu thật mạnh, cô cố rũ bỏ cái suy nghĩ Dư Mộ Phàm đến đây là vì gặp cô ra khỏi đầu. Cả ngày hôm ấy, Bạch An Nhiên làm gì cũng chỉ được có nửa, hầu như chỉ ngồi ôm lấy bé con cho đến lúc về.
--------
Trên tầng cao nhất của Dư thị, Dư Mộ Phàm đang ngồi trên ghế chủ tịch đôi mắt đen nhìn vào tờ giấy đang cầm trên tay trầm tĩnh lắng nghe tên hộ vệ báo cáo:
"Dư lão đại, chúng tôi điều tra được cô Bạch từ trước tới nay chưa từng có quan hệ quá mức thân thiết đối với người đàn ông nào, tin tức đứa bé kia là con gái của cô Bạch hoàn toàn sai sự thật! Đứa bé đó là được cô Bạch nhận nuôi từ cô nhi viện mà trước đó cô ấy đã từng sống. Vì viện trưởng đem tiền bỏ trốn vì một khoản nợ, hơn nữa tài liệu về thông tin tất cả những đứa trẻ cũng bị thiêu cháy, mọi người trong trại trẻ đành tìm người thân, những gia đình giàu có nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô Bạch ngày hôm ấy theo thường lệ đến thăm thì hay tin, có lẽ nhìn đứa bé tội nghiệp nên mới đem về nuôi!"
Nghe vệ sĩ báo cáo, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ậm ừ một tiếng, rồi đặt tờ giấy xuống bàn làm việc chậm rãi đến bên tủ rượu, rót một ly rượu 89 nhấp một ngụm, vị chua khiến cổ họng anh hơi khàn khàn lên tiếng nói:
"Đừng để bất kì sơ suất nào xảy ra với họ! Ra ngoài đi!"
Tên vệ sĩ cúi đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài, căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu. Bên cạnh bức tường kính, thân ảnh cao lớn của anh đưa mắt nhìn xuống dưới trầm mặc.
Bạch An Nhiên một người phụ nữ bình thường, công việc không quá cao sang ít người biết đến. Lại vô tình đặt chân vào thế giới của anh, thế giới âm u mờ nhạt ẩn sâu trong cái xã hội bao người mong muốn. Trở thành nhà thiết kế của anh, đơn thuần đến lạ thường ngay cả bị một kẻ khát máu như Lâm Tường bắt đi cũng chưa từng sợ hãi đến mức rơi lệ. Trong bữa tiệc cô xinh đẹp khiến một kẻ mang tiếng thờ ơ coi phụ nữ không tồn tại như anh cũng phải mê mẩn, vòng eo mảnh khảnh từng cái run rẩy lo sợ của cô khiến anh dâng lên cảm giác muốn bảo vệ. Khi môi chạm môi, sự mặn đắng chảy xuống từ khóe mắt cô khiến anh đau nhói, cái tát chứng tỏ sự tức giận, ánh mắt đẫm lệ khi bị anh bóp cổ của cô như mũi dao nhọn. Tất cả gói gọn trong hai từ "hứng thú".
--------
Tan tầm, Bạch An Nhiên trở về nhà, ngoài cửa đột nhiên lại có vài chiếc xe sang trọng đỗ ngoài cửa. Vốn chẳng nghĩ có liên quan đến mình, Bạch An Nhiên đi vòng qua chiếc xe ngoài cùng, mở cửa định vào nhà. Một tên vệ sĩ kính cẩn lại gần nói gì đó, Bạch An Nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe dẫn đầu, cả người vẫn không nhúc nhích.
Cách đó không xa, một cuộc điện thoại được kết nối, chủ nhân cuộc gọi sau khi nhìn thấy điều lạ thì không dám chậm trễ, ngay lập tức bẩm báo:
"Dư lão đại, Lâm Tường hiện tại đang đỗ xe trước cửa nhà cô Bạch. Chúng tôi...có cần đến đó đưa cô Bạch đi không?"
Dư Mộ Phàm sau khi nghe xong khuôn mặt có chút biến sắc, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, cầm lấy áo khoác ngoài bước ra khỏi cửa:
"5 phút nữa tôi sẽ tới!"_Ngay sau đó anh lập tức cúp máy. Tên vệ sĩ truyền đạt lại lời nói của anh với mấy người bên cạnh. Tất cả yên lặng chờ đợi.
Dư Mộ Phàm sau khi cúp máy đi thẳng về phía thang máy, nhanh chóng xuống bãi đỗ xe tự mình lái thẳng đến nhà cô, theo sau là hai chiếc xe theo sát. Ngồi trong xe, anh dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lái. Hai chiếc xe đằng sau chưa bao giờ thấy anh lái xe điên cuồng như vậy, tuy lo lắng nhưng vẫn không dám lên tiếng ngăn cản chỉ dùng tốc độ nhanh nhất bảo đảm an toàn cho chiếc xe trước mắt.
Bạch An Nhiên có phần hơi sợ hãi, vỗ nhè nhẹ lên lưng bé con đang gục đầu vào hõm vai cô, say giấc ngủ. Không tình nguyện mà bước lại chiếc xe sang trọng kia. Tiếng xe phanh chói tai lôi kéo sự chú ý của cô, thân ảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt, Bạch An Nhiên lại thêm phần run sợ. Khẽ nuốt bọt cái ực, sự lo lắng tuy có giảm đi nhưng sợ hãi về người sắp tới thì càng tăng lên. Vốn không ai ngờ một sự thay đổi lớn sẽ bắt đầu trong một vài phút nữa thôi.
Facebook Lee Visu
Instagram lephuongkv
Zalo: 01643548068
Chương đăng ngày 22/01/2017