• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng mà, tôi xin anh! Buông tôi ra! A..."_Bạch An Nhiên giữa đêm từ trong cơn ác mộng sợ hãi tỉnh lại. Cảm giác thật đến mức khiến cho cô phải run sợ. Đã lâu rồi, có lẽ từ sau khi đón Ôn Vân về ở chung, đây là lần đầu tiên lại tiếp diễn việc cô mơ thấy cơn ác mộng ấy. Bạch An Nhiên run rẩy lau đi mồ hôi trên trán, làm tỉnh táo lại mình, cô cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này mới phát hiện ra mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Bên cạnh là tiếng thở nhè nhẹ của bé con. Cô thở phào nhẹ nhõm, xuống giường Bạch An Nhiên đi một cách nhỏ nhẹ nhất mở cửa phòng tắm, dùng sức tạt nước lên mặt để quên đi cơn ác mộng khi nãy.

------

Trong một căn phòng khác, ánh đèn mờ của đèn ngủ phảng phất mờ nhạt bóng hình của Dư Mộ Phàm, ánh nhìn chăm chú của anh lặng lẽ nhìn vào chiếc màn hình máy tính. Hình ảnh cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, ngơ ngác đánh giá những thứ xung quanh hay cả sự sợ hãi từ trong giấc ngủ mà tỉnh dậy, tất cả đều lọt vào mắt anh. Ánh nhìn chứa đựng lạnh lẽo nhất có lẽ là lúc cô hốt hoảng bật dậy. Dư Mộ Phàm lúc ấy quả thực muốn ở đó, tận mắt chứng kiến cô vì lí do gì mà ngay cả ngủ cũng sợ hãi đến mức thẫn thờ như vậy? Dụi tắt điếu thuốc, Dư Mộ Phàm mang theo vẻ lạnh lẽo bước ra khỏi phòng.

5 phút trôi qua, Bạch An Nhiên cuối cùng cũng tìm được lối ra cho mình, mặc dù đây là lần thứ hai cô đến đây nhưng trí nhớ của cô quả thực vốn không tốt, đường đi phải đi đến chục lần mới có thể nhớ, huống chi, nơi này là nhà của một kẻ tiền nhiều tới mức đếm không xuể, kiến trúc căn nhà thực khiến người khác đau đầu. Tính toán mãi, cuối cùng Bạch An Nhiên cũng hoàn thành xong việc đến nhà bếp, cô bật một chiếc đèn treo tường, ánh sáng yếu ớt hắt xuống, Bạch An Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất để uống nước sau đó vội vã xoay người định trở về phòng, thì cũng vừa hay nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người nào đó. Cô nhíu mày nhìn lúc này tim đập nhanh đến mức ngay cả chính bản thân cũng thấy khiếp sợ. Vốn là định vờ như không thấy nhưng khi nghe thấy tiếng nói phát ra thì không kiềm được mà lại gần anh:

"Tốt nhất, chính là phá hủy nó! Chuyện của cô ta, tôi sẽ giải quyết. Căn nhà đó nếu tôi còn thấy nó tồn tại thì cậu...nên biết phải thế nào rồi đấy!"

"Vâng, thuộc hạ đã rõ!"_Người đối diện cúi đầu nhận lệnh.

Bạch An Nhiên đứng trong bóng tối, đánh giá hai người đàn ông đang nói chuyện. Người ra lệnh không cần nói cũng biết đó là Dư Mộ Phàm. Còn tên vệ sĩ kia cô cũng biết, Dư Mộ Phàm gọi anh ta là Đạt, có lẽ chính là vệ sĩ của anh. Còn "căn nhà đó" căn nhà mà anh ta nhắc đến rốt cuộc là vì sao mà bị phá hủy. Anh ta sao có thể chỉ một câu nói mà tùy tiện phá một căn nhà chứ.

Càng nghĩ cô càng không hiểu vẫn chỉ biết rút ra kết luận cho chính mình: "Người đàn ông vạn người mê, muốn chạm tới này vốn không nên chạm vào. Trừ phi đối phương là một kẻ tùy hứng, bản thân không cần gì cũng có thể một tay che trời!". Bạch An Nhiên quay người bước lên bậc thang, cùng lúc nghe thấy giọng nói mang chút uy quyền vang lên:

"Khoan đã, không định chào hỏi.một chút sao?"_Dư Mộ Phàn lên tiếng.

Bạch An Nhiên cũng khựng lại, nơi này hiện tại chỉ có ba người, như thế nào...chẳng lẽ anh ta là nói với cô.

"Không cần đếm, hiện tại tôi là đang nói với em!"_Vừa nói Dư Mộ Phàn vừa liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài.

Thôi, cô đến cùng vẫn là bị phát hiện. Bạch An Nhiên đi về phía anh, mỗi một bước chân là cả một cỗ lo lắng:

"Thực...thực...ra...tôi...không...cố...ý...nghe..."_Bạch An Nhiên ấp úng mãi mới nói lên lời, còn chưa tròn câu đã bị chặn lại:

"Ngồi đi!"

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện với anh.

"Anh...ừm...anh và người đàn ông kia có xích mích sao?"

"Phải!"_Dư Mộ Phàm kiệm lời nói một chữ, anh căn bản không cần ép bản thân phải trả lời câu hỏi của ai, chỉ riêng cô đem lại cảm giác hứng thú khiến anh như bị mê hoặc mà đáp trả.

"Gặp ác mộng?"_Anh hỏi.

Bạch An Nhiên nhớ lại cảnh bị anh lạnh lẽo đem bàn tay to lớn mà bóp lấy cổ mình, cả người bỗng rùng mình vì sự lãnh lẽo và cả cái khó thở khi ấy. Cô cười gượng gạo lắc đầu:

"Không có!"

"Ừ!"

"Có lẽ tôi lại phải lặp lại nhưng chuyện hôm nay, tôi không biết anh vì cớ gì lại xuất hiện ở đó, cũng không biết anh giúp tôi là có ý gì, dù sao cũng cảm ơn anh! Chuyện hôm nay, chuyện bữa tiệc hay cái hợp đồng làm ăn kia cứ coi như không tồn tại, khi nãy là vì con bé một mực muốn anh bế tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng mà...sáng mai tôi sẽ lập tức đi ngay, cứ coi như là anh cho tôi và con bé một chỗ ở qua đêm nay là được. Nếu như anh không còn gì nữa, tôi xin phép lên phòng!"_Nói rồi cô đứng phắt dậy, trước khi lên phòng còn không quên cúi đầu cảm tạ.

Dư Mộ Phàm không nói gì, lời muốn nói, câu hỏi muốn hỏi cũng chẳng thể nói ra, cứ vậy để Bạch An Nhiên đi về phòng.

"Cứ coi như không tồn tại" câu nói ấy lặp lại trong đầu anh, Dư Mộ Phàm nhếch miệng cười, phụ nữ anh không thiếu, chỉ cần gật đầu là sẽ có chỉ có điều phụ nữ anh rung động amin chỉ có một. Anh xác định có hứng thú với cô thì sẽ chẳng thể coi nó là không tồn tại chưa hề có được.

----------

Sáng hôm sau, Bạch An Nhiên cố tình dậy từ sớm, không bằng lòng mà gọi bé cưng dậy để trở về. Cô nên dậy sớm một chút nhanh chóng không để bị phát hiện vẫn hơn. Vừa xuống dưới tầng đã bị tiếng cười quen thuộc vang lên mà giật mình:

"Phàm, Đạt nói hôm qua cậu dẫn phụ nữ về nhà!"_Ngô Đàm cợt nhả nói. Không ngờ mới nói xong câu lại nghe được tiếng ê a tập nói của trẻ con,lại thêm tiếng bước chân gấp gáp. Quay lại nhìn thì vừa hay chạm phải ánh nhìn của cô.

"Cô Bạch, là cô sao? Haha như thế nào mà lại là người quen thế?"_Ngô Đàm hướng giọng nói chìa về phía Dư Mộ Phàm.

Dư Mộ Phàm cười không nói gì, ánh mắt chỉ tập trung vào cô. Cô lại vì trốn tránh hắn mà dậy sớm để về nhà. Chỉ có điều, căn nhà đó đã sớm bị phá hủy.

"C...chào..buô....buổi....s..sáng!"_Cô lúng túng nói.

"M...mẹ....."_Giọng nói non nớt vang lên, Ôn Vân từ trong ngực mẹ ngẩng đầu bập bẹ nói.

Cô cúi đầu mỉm cười:

"Bé con, sao vậy? Mẹ dẫn con về nhà! Ngoan!"

"Mẹ...đói...."_Ôn Vân một lần nữa lên tiếng.

"Ông chủ Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong!"_Tiếng bác quản gia cũng chính là người ngày trước an ủi cô vang lên.

Dư Mộ Phàm gật đầu.

"Ăn sáng đã, con bé cũng cần phải ăn đúng bữa!"_Dư Mộ Phàm lấy một cái lí do ngớ ngẩn ra để ép cô ở lại ăn sáng. Ngô Đàm cũng cười ha hả đi theo, tiện thể bế luôn cả bé con. Bạch An Nhiên không đồng tình mà đi theo. Suốt cả bữa ăn, ngoài tiếng nói ê a của bé con thì là tiếng độc thoại của Ngô Đàm, Bạch An Nhiên và Dư Mộ Phàn không đáp lấy một lời (*Cười* Đàm ca, anh không có tiếng nói!").

Cuối cùng thì cũng kết thúc bữa ăn, Bạch An Nhiên từ chối Ngô Đàm, cẩn thận bế bé yêu ngồi vào xe đã chuẩn bị của Dư Mộ Phàm không nuối tiếc ngoảnh nhìn lại lấy một lần mà liên tục thúc giục lái xe nhanh để sớm về nhà.

"Cậu không cho cô ấy biết!"_Ngô Đàm nhìn hỏi.

"Lát sẽ biết, không phải sao?"

"Cậu để cô ấy chờ mong về nhà rồi lại phát hiện căn nhà bị phá vỡ bởi chính cậu. Cậu muốn cô ấy ờ lang thang bên ngoài sao?"

"Chẳng phải cậu muốn cô ấy ở đây? Tôi đang làm đấy không phải sao?"_Anh cười nói. Để Bạch An Nhiên ở lại đây cách duy nhất chính là khiến cho cô không có nơi nào để đi. Mà muốn cô không có nơi nào để đi thì cách duy nhất chính là phá hủy nó, như vậy cô cư nhiên sẽ trở về đây.

/3/2017)

--------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK