Chương 52: Không phải khắc tinh, cũng không phải sao chổi!
"Dư Mộ Phàm! Anh...anh...nói...gì đi!"_Bạch An Nhiên nhìn anh khóc nấc lên, hai tay run rẩy lay người anh. Anh không đáp, bàn tay nắm lấy tay cô cũng dần nới lỏng. Bạch An Nhiên khóc như đứa trẻ, nắm chặt lấy tay anh.
-------
5 năm trước...
"Mẹ, mau tỉnh lại, đừng ngủ mà, con đến rồi, mẹ..."_Bạch An Nhiên đứng bên giường bệnh, nghẹn ngào khóc nấc lên. Bộ quần áo học sinh nhuốm màu máu, cô không màng, nữ ý ta đứng bên cạnh đau lòng muốn kéo cô ra ngoài. Bạch An Nhiên chỉ lắc đầu ôm lấy người phụ nữ nằm trên giường bệnh, khóc đến mệt.
Bạch An Nhiên khi ấy, 17 tuổi một lần nữa trở thành trẻ mồ côi. Cô sợ màu đỏ...không phải... là màu máu. Mùi tanh tưởi nồng nồng ấy khiến cô sợ hãi.
Dư Mộ Phàm ở trước mặt cô bây giờ không khác gì hoàn cảnh lúc ấy. Anh nhắm mắt lại, bình thản nằm ở đấy, máu nhuốm đỏ, cánh tay không còn nằm lấy tay cô. Cô sợ, vừa thúc giục lái xe vừa cố gắng mở giọng run rẩy gọi anh, tay anh không biết từ bao giờ đã không nắm lấy tay cô, Bạch An Nhiên chủ động nắm chặt lấy.
Xe vừa dừng, bác sĩ y tá đã đứng tràn ở bên ngoài đợi, Bạch An Nhiên bước xuống ngay lập tức bị A Đạt đứng ở một bên kéo sang bên cạnh, cô muốn chạy lại đã bị cản trở không cho đi.
Cho đến khi phòng cấp cứu bật sáng, Bạch An Nhiên mới thả lỏng đi một chút, Cô bắt lấy cánh tay hắn:
"Anh...anh...ta...sẽ...không...sao...chứ?"
A Đạt mặc kệ, gạt cánh tay cô ra. Bạch An Nhiên lại túm lấy gặng hỏi.
"Bắn cũng bắn rồi, cô còn tỏ vẻ lo lắng làm cái gì?"
"Tôi...tôi..không...có!"_Cô lắc đầu nguầy nguậy. Đáy mắt sáng lên tia phức tạp, cô không có, cô không bắn. Cô không hại ai! Mẹ là bị tai nạn, lỗi không phải là vì cô. Cô không phải khắc tinh. Cô không phải, thật sự không phải!
Bạch An Nhiên lẩm bẩm, khóc đến nấc nghẹn, Lã Vân Nhi cùng Ngô Đàm, Hướng Ân đang ở bên ngoài hay tin anh nhập viện cũng rất nhanh lái xe đến.
"Tôi không có...thật sự...không phải...tôi...tôi....tôi....không...phải....sao...chổi!"
Lã Vân Nhi khuyên nhủ cô, Bạch An Nhiên vẫn chỉ im lặng ngồi, thỉnh thoảng lại nói một câu khó hiểu. Mãi cho đến khi nó nói sẽ đưa bé con đến, Bạch An Nhiên mới lau nước mắt, nhìn lại bộ dạng của mình, gật đầu vào thay bộ váy khác.
Qua 2 giờ chờ đợi, Dư Mộ Phàm cuối cùng cũng hôn mê được bác sĩ và y tá đưa lên phòng đặc biệt. Bạch An Nhiên đi thụt lùi phía đằng sau, cách một đoạn dài. Cô không dám lại gần, cứ lặng lẽ nhìn lại không vào phòng bệnh.
"Cô Bạch, cô muốn đi đâu?"_Vệ sĩ đứng ở thang máy nhìn cô.
"Tôi về nhà! Mấy người không cần đi theo! Tôi tự về được!"
Hắn chần chừ, nhận được cái nhìn đồng ý của A Đạt, mới dịch sang một bên.
Bạch An Nhiên đứng ở trong thang máy, nhớ tới ngày tốt nghiệp lớp 12. Mẹ nói sẽ đến đón cô, mẹ bảo cô đứng đợi. Từ trưa đến tận 1 giờ chiều, điện thoại rốt cục cũng vang lên. Không phải mẹ là từ một y tá của bệnh viện, báo cô tin về mẹ. Cả người cô bồn chồn chạy đến bệnh viện, lúc đến đã chỉ nhìn thấy một mảng trắng toát, tường trắng, quần áo trắng, đồ dùng cũng màu trắng, phòng cấp cứ vừa mở ra một màu đỏ chói mắt đập vào mắt cô, xe đẩy từ từ lăn bánh về phía nhà xác.
Mẹ cứ vậy mà bỏ cô đi, mẹ chưa nói một lời nào, còn chưa tạm biệt cô cũng chưa được báo tin cho mẹ.
"Ting!"
Cửa thang máy mở ra, Bạch An Nhiên vừa ra đã chạm mặt Kha Tố Cầm. Ả ta sốt sắng đi tới, lại không nghĩ đến cô ở đây.
"Cô...ai cho phép cô đến đây?"_Ả trừng mắt.
"Tôi...tôi...!"
"Chủ tịch vì sao nhập viện, chẳng lẽ là do cô?"_Ả ghen ghét.
"Không...tôi..."
"Hừ. Đồ con gái lẳng lơ, thứ sao chổi! Chỉ tịch mà có chuyện gì, tôi nhất định sẽ tìm cô tính toán!"
Bạch An Nhiên im lặng ra cửa, từ xa đã thấy đám phóng viên túc trực bên ngoài. Cô do dự đi vòng ra cửa sau, khó khăn lắm mới rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, cả người cô lả đi, nhà cửa vắng tanh, ngoài chú chó đem về nuôi chẳng còn ai. Chị Tâm đi làm, bé con cũng đi học.
Cứ nghĩ đến Dư Mộ Phàm đang nằm ở viện là cô lại muốn khóc, Bạch An Nhiên nằm trên giường ngủ, khẽ nhìn con chó đang nằm dưới sàn nhà cũng đang đưa mắt nhìn cô. Một người một chó trong căn phòng lớn, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, rồi cũng dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.
--------
"Cô ấy đâu?"_Dư Mộ Phàm vừa tỉnh dậy vốn muốn nhìn thấy bóng dáng của cô, ai ngờ lại nhìn thấy ba con người ngồi lù lù bên cạnh, A Đạt đứng ở ngoài cửa. Rõ ràng là cô không hề ở đây.
"Cậu nằm xuống đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"_Ngô Đàm đặt tờ báo sang một bên, nhàn nhạt nói.
Dư Mộ Phàm chống tay ngồi dậy, nhìn tập báo để trên bàn. Đưa tay với lấy.
"Tổng tài cao cao tại thượng đưa tay giúp cô nhân viên nhỏ bé!"
Trang báo giật tít, chưa đến một ngày toàn bộ tập báo lá cải đã đưa tin về hai người. Đâu đâu cũng thấy cảnh hai người cùng ngồi trên chiếc xe, không thì cảnh Dư Mộ Phàm giữa đám đông nắm tay cô...
"Hắn ta biết rồi?"
"Ừ, sáng nay còn cho người gọi điện tới hỏi!"
Dư Mộ Phàm nhếch miệng cười, không nói gì.
"Anh làm sao lại bị thương vậy?"_Lã Vân Nhi nhìn anh, khó hiểu.
"Tự bắn!"
"Hả?"_Ba con người ngây ngốc nhìn anh, Lã Vân Nhi thầm than lên một tiếng: "Dính phải người đàn ông như này, thật tội chị quá, chị Nhiên!"
Hướng Ân bật cười, lắc đầu thầm thán phục anh. Trò này vậy mà cậu cũng nghĩ ra, chậc, tủ lạnh thì tủ lạnh nhưng dính phải lửa tình, cái gì cũng tan chảy hết.
"Mấy người về đi!"
Cả ba nhìn nhau, lại nhìn Dư Mộ Phàm bĩu môi xách mông đi về, ra bên ngoài còn dặn dò A Đạt vài câu mới rời khỏi.
Hắn gật đầu, ánh mắt hòa hoãn lại một chút, lại thấy có lỗi vì khi sáng nổi cáu với cô, Dư Mộ Phàm mà biết hẳn sẽ giết hắn mất.
-------
Trong phòng bệnh xa xỉ, Dư Mộ Phàm mặc đồ bệnh nhân ngồi trên ghế cầm lấy chiếc máy tính bấm dãy số, rất nhanh bên kia truyền đến hình ảnh Bạch An Nhiên đang nằm ngủ, tóc dài che đi một phần gương mặt cô dường như ngủ rất say.
Màn hình đang giữ nguyên đột nhiên nhảy loạn, chú chó nghe thấy động chạy vội ra ngoài, bé con nhìn thấy vội chạy lại ôm lấy nó.
Dư Mộ Phàm bên này nhìn thấy bé con đang ôm lấy con chó, tâm tình tốt lên hẳn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bạch An Nhiên mãi đến hơn 9 giờ tối mới dám đến bệnh viện. Cô muốn nhìn thấy anh vẫn ổn, chỉ vậy thôi. Nhìn thang máy chầm chậm từ tầng 1 lên tầng 15. Được vài tầng, cô lại cảm thấy quá sớm. Bước ra khỏi thang máy, cô quyết định đi bộ lên tầng 15. Cô lên rồi nhưng lại không biết phải lấy lí do gì xuất hiện ở đây.
Dư Mộ Phàm là Dư Mộ Phàm, ngay cả nhập viện cũng khác người. Nguyên tầng cao nhất chỉ để phục vụ mình anh. Ngay cả thang máy cũng có người túc trực đứng canh. Họ nhìn thấy cô, cúi đầu chào. Rồi lại giữ bộ dạng nghiêm chỉnh, Bạch An Nhiên cũng chào lại. Đi đến cửa phòng bệnh. Đồng hồ điểm đúng 10 giờ, Bạch An Nhiên khẽ mở tay nắm, nhìn người trong phòng bệnh.
Dư Mộ Phàm có vẻ đã ngủ say, Bạch An Nhiên giữ một khoảng cách cứ vậy đứng nhìn anh, căn phòng im lặng đến mức, cô có thể nghe được cả tiếng thở nhè nhẹ của anh. Cả người cô thở phào. Rất lâu, rất lâu sau đó cô mới đi ra ngoài.
Dư Mộ Phàm nhìn đồng hồ, hơn 30 phút, đứng lâu như vậy chắc mỏi lắm đi, nghĩ vẩn vơ cái quái gì, thấy anh như vậy cũng không hỏi thăm lấy một câu! Nghĩ đến, Dư Mộ Phàm lại nổi cáu, ném chiếc điện thoại lên bàn, nhìn xấp văn kiện trên tay đọc không vào. Lại ném nó lên bàn. (*thở dài* lại nữa rồi. Ghen cái gì mà ghen, người ta nói chuyện thì không dịu dàng được lấy một câu, giờ ghen cái gì?)
Bạch An Nhiên đi ra đến thang máy, vừa hay chạm phải A Đạt.
Hắn nhìn cô, Bạch An Nhiên cúi đầu chào làm cho A Đạt được phen hết hồn, khẽ nuốt bọt cái ực, tưởng tượng đến bộ dạng phẫn nộ của anh!
End chương 52: Không phải khắc tinh cũng không phải sao chổi!
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104