Nhìn va li đã hơn nửa, Bạch An Nhiên sang phòng bé con, gói ghém lại quần áo, con gấu bông ở bên cạnh, bé con dường như rất thích nhưng mà...nó không phải của cô. Nơi này vốn không thuộc về hai mẹ con cô. Hạnh phúc đến rất nhanh và rồi đi cũng rất nhanh. Nó cho ta nụ cười và rồi lại khiến con người ta đau khổ.
"Mai đi?"_Dư Mộ Phàm đứng sau lưng cô, nhàn nhạt nói.
"Ừ! Tìm được rồi!"_Bạch An Nhiên dối lòng nói, nở nụ cười với anh.
"Ở đâu?"_Nhìn cô nở nụ cười tươi tỉnh hẳn, Dư Mộ Phàm không nhịn được mà hỏi. Theo anh biết, cô...vẫn chưa tìm được nhà!
"Chủ tịch Dư, anh yên tâm, sau này, mẹ con tôi sẽ không liên quan anh nữa. Về chỗ ở, tôi nhất định sẽ tránh xa cuộc sống của "mấy người" các anh!"_mấy chữ cuối, Bạch An Nhiên như nghiến răng mà nói.
"Mấy người? Ý cô Bạch đây là gì?"
"Chẳng nghĩa gì?"_Cô run rẩy đáp.
"Bạch An Nhiên, cầu xin tôi! Biết đâu, tôi sẽ cho em ở lại đây!"_Anh bước lại gần phía cô, nắm lấy cằm cô nâng lên, nhẫn tâm siết mạnh.
"Tôi-chưa-bao-giờ-cầu-xin-ai! Đặc-biệt-là-người-như-anh!"_Cô hít một hơi thật sâu, gằn tiếng.
Dư Mộ Phàm không đáp, khuôn mặt tiến lại gần cô, nụ cười nguy hiểm khiến cô bỗng rùng mình, Bạch An Nhiên lùi một bước, anh lại tiến một bước. Khoảng câu không dãn ra mà càng bị kéo lại. Cổ tay bị anh nắm chặt đến đau nhức, bất ngờ môi chạm môi.
362
Môi dưới như bị cắn đến sưng lên, Bạch An Nhiên vùng vẫy, nước mắt vòng quanh, cô rất sợ. Giống như ngày hôm ấy, anh sẽ lạnh lẽo mà bóp lấy cổ cô, muốn dập tắt sự sống. Ánh mắt cầu xin nhìn anh, giống như dày vò Dư Mộ Phàm. Anh buông cô ra, nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô bị nắm đến tím tái, khuôn mặt sợ hãi nhìn anh.
Dư Mộ Phàm bước vào phòng, không muốn tiếp tục nhìn thấy cô.
Bạch An Nhiên cũng vô lực ngồi thụp xuống, che lấy miệng để không phát ra tiếng khóc. Cô rất sợ, rất sợ. Cô không muốn ở đây, không muốn một chút nào cả. Tiếng bước chân gấp gáp sang căn phòng bên cạnh, cả tiếng va li đóng sập. Dư Mộ Phàm nghe thấy, rất rõ cũng rất hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Nhìn qua máy quay, Bạch An Nhiên khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, kéo theo va li dừng trước cửa phòng bé con. Hít lấy một hơi thật sâu, chỉnh lại mái tóc rồi mới bước vào phòng bé con. Cô ôm lấy con bé ra khỏi phòng, nhìn hộ vệ ở hành lang nhờ đem hộ chiếc va li xuống dưới lầu.
"Đi theo họ! Đừng để bị phát hiện!"_Bóng tối bao lấy căn phòng, vang lên tiếng nói ra lệnh.
Bạch An Nhiên đứng trước cửa biệt thự, loay hoay không biết nên làm gì. Nhìn trời tối mịt, cầm lấy chiếc điện thoại gọi cho chị Tâm.
---------
Trời về đêm, sương rơi đến lạnh người, Bạch An Nhiên cởi áo khoác ngoài, khoác lên người bé con. Đứng đợi dưới trời sương suốt hai tiếng đồng hồ, mới thấy bóng dáng chị Tâm. Cô như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, hai mắt rưng rưng nhìn chị Tâm.
Đêm nay thật dài, dài đối anh, và với cả cô. Đêm nay, Bạch An Nhiên ngủ say sau khi đã khóc mệt. Phía bên kia, Dư Mộ Phàm chỉ chợp mắt khi nghe thấy tin cô đã có chỗ ở.
363
Sáng hôm sau, chỉ Tâm như thường lệ dậy nấu bữa sáng, Ôn Vân sau khi tỉnh dậy thấy lạ cũng òa khóc, sau cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở phòng khách chơi. Chị Tâm sau khi dọn cơm vẫn không thấy cô dậy lại nghĩ cô vì lạ nhà nên đêm qua ngủ muộn, không có ý quấy rầy cô. Trước khi ra khỏi nhà còn cẩn thận cho chú chó của cô ăn no, mới bế Ôn Vân đến nhà trẻ. Cả căn nhà rộng yên ắng đến lạ, chỉ có cô đang say ngủ, chú chó mới nhận nuôi rất biết nghe lời mà ngồi bên giường của cô canh chừng.
Giữa trưa, Bạch An Nhiên cả người nặng trĩu, dùng mọi sức lực để ngồi dậy nhưng không thể. Người cô nóng ran, cả người, đầu đau nhức mơ hồ nhìn thấy cốc nước bên kệ, cách nhau một khoảng mà sao tựa như cả mét.
Lúc gần lúc xa, tiếng cốc thủy tinh vỡ khiến chú chó đang lim dim phải giật mình, ngồi bật dậy. Nhìn thấy cô ngất lịm thì liên tục sủa, chỉ tiếc, Bạch An Nhiên dường như chỉ có thể nghe không thể làm gì.
-------------
Dư Mộ Phàm đang làm việc, màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy cảnh báo, gác công việc sang một bên, Dư Mộ Phàm rất quen thuộc mở thiết bị, hình ảnh Bạch An Nhiên bị ngất lịm truyền đến(Ad: *thở dài* haizzz, ad thừa nhận, nam chính có chút cuồng quay lén *cười*). Dư Mộ Phàm gấp gáp gọi một cuộc điện thoại, lịch trình trong ngày cũng hủy bỏ, hiện tại chỉ có Bạch An Nhiên đang ngất lịm, bên cạnh là những mảnh thủy tinh.