Thì ra, nàng phát hiện mình ngủ không được, cho nên mới.... trong lòng Cảnh Táp lại run sợ một hồi, gương mặt bắt đầu có chút phát nhiệt, trong lúc còn đang ngây ra, đột nhiên có vật mềm mại ướt át đặt lên môi mình, nhân lúc Cảnh Táp còn chưa kịp phản ứng, Tổ Hiểu đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng, thỏa thích trêu chọc. Cảnh Táp cả kinh trợn tròn hai mắt không dám tin, bản năng muốn đẩy Tô Hiểu ra, nhưng Tô Hiểu lại sớm có phòng bị nắm chặt cổ tay nàng, áp chế giãy dụa của nàng, dần dần, Cảnh Táp cảm giác khí lực của mình dường như đều bị Tô Hiểu hút đi, cả người vô lực xụi lơ trong lòng Tô Hiểu, thì ra đây chính là hôn môi, Cảnh Táp sống hai đời, đây là lần đầu tiên thưởng thức tư vị loài người, tim đập kịch liệt. Nhận thấy thân thể Cảnh Táp mềm hơn, đã hoàn toàn bỏ xuống kháng cự, khó miệng Tổ Hiểu khẽ nhếch, càng thêm càn rỡ kiêu ngạo trong miệng Cảnh Táp, kích thích thần kinh yếu đuối nhạy cảm của nàng, dường như chính mình đối với thân thể này cũng không bài xích, hoặc có lẽ là, cũng rất thích, lần đầu kiểm hàng, khiến cho Tô Hiểu thực thỏa mãn, thậm chí còn muốn tiến thêm một bước, nhưng chỉ dám nghĩ như vậy, tay cũng đã có tư tưởng, dẫn đầu vô lễ chui vào trong áo Cảnh Táp, lượn lờ trên da thịt bóng loáng.
"Khụ khụ..." ở ghế ngồi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho nho nhỏ, tựa như đang ngủ vô ý phát ra tiếng, mà dường như cũng đang ám chỉ hoặc cảnh cáo Tô Hiểu. Tô Hiểu do dự vài giây, rồi dừng lại động tác, mất hứng lấy tay từ trong áo Cảnh Táp ra, đồng thời cũng rời khỏi đôi môi dụ người của Cảnh Táp, nàng chỉ giơ một ngón tay không có ý gì khác phác họa lại cái cằm thật nhọn của Cảnh Táp, đầu lưỡi liếm hàm răng dưới, biểu tình có chút âm lãnh, quả nhiên tên Huyền Vi kia đúng là một trở ngại, e là, phải suy nghĩ cách diệt hắn trước.
Cảnh Táp nhẹ nhàng thở mấy cái, mọi thứ vừa phát sinh đều quá nhanh, khiến nàng căn bản không rảnh suy nghĩ được gì, dù cho nụ hôn kia đã kết thúc, Cảnh Táp vẫn như cũ còn khiếp sợ chưa thể lấy lại được tinh thần, mà tác giả Tô Hiểu lúc này còn đang miễn cưỡng ngửa về sau một cái, tựa như vừa rồi chẳng phát sinh chuyện gì hai mắt nhắm lại điều chỉnh trạng thái ngủ của mình. Cảnh Táp nằm trong ngực Tô Hiểu trải qua nụ hôn đầu tiên sau đó căn bản không còn bình yên mà bước vào giấc ngủ được nữa, trong xe vẫn có thể nghe thấy tiếng người hít thở nho nhỏ vững vàng, nàng không dám phát ra chút động tĩnh nào, chỉ có thể nhìn trần xe đen thui rồi đờ ra. Tâm tư hỗn loạn dần bình tĩnh lại, nàng biết Tô Hiểu hôn kiềm chế tuyệt đối không phải vì yêu, tuy Tô Hiểu vẫn muốn thân thể của mình, nhưng nàng cũng không hề yêu mình, lẽ nào lại cùng người không yêu hôn môi, như vậy không cảm thấy ác độc sao, Cảnh Táp nhíu màu tưởng tượng, nếu là người khác làm như vậy với mình sẽ như thế nào, nhất định sẽ có cảm giác buồn nôn kéo đến, quả nhiên thực sự là thấy độc ác a, cho nên.... cho nên Tô Hiểu nguyện ý hôn mình, có phải là đang đại biểu Tô Hiểu không để bụng, hay là đối với mình có chút thích a, có lẽ nàng cũng không coi mình như con rối, có lẽ nàng muốn lưu một vị trí trong lòng mình, có lẽ mọi chuyện cũng không như tưởng tượng không thể xoay chuyển, có lẽ có một ngày Tô Hiểu, có thể buông xuống được An Kỳ.... Cảnh Táp đơn thuần hoàn toàn không ý thức được, nàng tự thôi miên chính mình bằng sự lạc quan thoải mái ấy, e là cuối cùng sẽ đem nàng hạ xuống vực sâu vạn trượng.
Cảnh Táp cả đêm không ngủ được, đem theo vành mắt đen ngồi dậy, bên ngoài trời đã sáng trưng, nàng theo thói quen vỗ hai má của mình, đánh thức ba người còn lại, dùng nước khoáng trên xe tùy tiện rửa mặt súc miệng một chút, Huyền Vi suy nghĩ một chút lại liếc Tô Hiểu một cái, giữa chân mày lại có chút lo lắng cùng u sầu, kỳ thực đêm qua, nàng ngủ cũng không sâu, Tử viết, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, dường như trong lúc vô tình nàng lại viết được chuyện không nên biết, trước kia đồng ý để Cảnh Táp và Tô Hiểu trở thành cộng sự lại không nghĩ đến kết quả hôm nay, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, tình cảnh của Cảnh Táp vô cùng nguy hiểm. Cảm giác được ánh mắt Huyền Vi luôn nhìn đến, Tô Hiểu lạnh lùng nhếch mép, quả nhiên là tối qua nàng cố ý ho khan, muốn giữ lại Cảnh Táp sao, nằm mơ đi.
Thu dọn xong, bốn người bắt đầu phân công, Liễu Ý dĩ nhiên là không thể cùng một nhóm với Tô Hiểu, để Huyền Vi cùng Tô Hiểu một nhóm Cảnh Táp cũng không yên tâm, vì vừa mới sáng sớm, bầu không khí giữa hai người các nàng đã có chút kỳ quái, cuối cùng lại trở thành Huyền Vi và Liễu Ý cùng một nhóm phụ trách lái xe quay về thành phố mua thực phẩm, Cảnh Táp và Tổ Hiểu một nhóm phụ trách ở lại trong thôn tiếp tục điều tra, Liễu Ý cố ý gọi em gái họ đến dẫn đường cho Cảnh Táp các nàng. Phân công kết thúc mỗi người bắt đầu hành động, nhìn xe rời đi, Cảnh Táp nghiêng đầu qua chỗ khác đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt Tô Hiểu đưa tới, kích thích ký ức đêm qua khiến nàng mất ngủ, lập tức liền hiện lên khuôn mặt lúng túng khác thường nhìn em gái Liễu Ý, khuôn mặt hồng lên dấu dưới lớp khẩu trang, "cái đó.... dẫn đường chúng ta đi xem xác khô cổ được không?" Cảnh Táp mở miệng phá vỡ trầm mặc, dường như muốn mượn cái này phân tán sự chú ý của mình.
"... em.... sợ..." em gái nhỏ bất an siết chặt góc áo, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"đừng sợ, em không cần đến gần, chỉ cần dẫn bọn chị đến gần đó là được rồi, bọn chị tự biết cách đi đến."
Cô bé cuối cùng vẫn đồng ý dẫn đường cho các nàng, vì muốn cứu làng, sợ là chỉ có thể dựa vào những người này a, chị họ đã nói là các nàng rất lợi hại. Ba người rời rời thôn lên núi nhỏ cách đó không xa, cô bé giơ tay chỉ chỉ cái lều nhỏ có thể thấy được mơ hồ đằng trước, "là ở chỗ này, em không dám đến đó, các chị tự mình đi đi, em ở lại chỗ này chờ các chị."
Vì vậy, Cảnh Táp cùng Tô Hiểu tiếp tục đi tới, cùng một chỗ với Tô Hiểu lại khiến Cảnh Táp có chút khẩn trương, trong đầu không biết đang miên man suy nghĩ cái gì, muốn hỏi nàng vì sao lại hôn mình, đang muốn hỏi thì dưới chân không ngờ lại vấp đá, cả người nhào về trước, trong lúc mặt sắp tiếp đất thì lại bị Tô Hiểu ôm đỡ dậy. "cô đang suy nghĩ cái gì? đi đường núi phải cẩn thận chứ." đôi mắt Tô Hiểu trên cái khẩu trang lộ ra sự khó chịu, từng thấy qua kẻ ngốc, nhưng chưa tùng thấy kẻ nào ngốc như vậy, cục đá to như vậy còn không biết đi vòng qua sao, lại còn cứ vậy mà vấp vào.
"cảm ơn." Cảnh Táp khó chịu cúi đầu, bỏ lại Tô Hiểu, vội vàng đi về phía trước.
"Này!" Tô Hiểu nhìn bóng lưng Cảnh Táp thở dài, bất đắc dĩ gãi đầu, bất quá chỉ là một cái hôn, đâu cần phải xấu hổ thành như vậy a, nữ nhân này so với dự đoán còn đơn thuần hơn nhiều. Bất quá, kỳ thực như vậy cũng rất khả ái, khiến cho Tô Hiểu lại nhớ đến An Kỳ thời niên thiếu, các nàng hôn nhau cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước va chạm nhẹ, An Kỳ xấu hổ đem mặt che dưới sách giáo khoa, cả một buổi chiều không dám nói chuyện với Tô Hiểu. Khoảng thời gian tươi đẹp đó, đã một đi không quay lại nữa, Tô Hiểu nhẹ nhàng xoa cái chai đeo trên cổ, trong mắt tràn đầy bi thương.
Vào trong lều, Cảnh Táp đến bên quan tài cũ nát, bên trong là một cái xác khô, không có dấu vết thối rữa, thi thể bảo quản vô cùng hoàn hảo, hơn nữa xung quanh cũng không có lệ khí nào, chỉ là quần áo trên xác khô hơi mất trật tự, cùng với đó là quần áo dùng hàng ngày, có thể nói là vải đã rách, nhìn như đã có người chạm đến, Cảnh Táp không để ý nhiều, không phát hiện chút nào khác thường, chỗ này vô cùng bình thường, xem ra bệnh truyền nhiễm với xác khô không có liên quan, trên đường quay về thôn, Cảnh Táp vẫn cau mày suy nghĩ phân tích sự kiện chính, nàng biết rõ mục đích của chuyến đi này, không thể vì mình mà làm lỡ công việc được, cho nên phải khắc phục cảm giác háo hức xấu hổ khác thường này với Tô Hiểu, cùng Tô Hiểu bình tĩnh thảo luận việc tiếp theo nên làm gì, Tô Hiểu nhíu mày, thú vị nhìn Cảnh Táp đột nhiên trấn định như vậy, nàng nữ nhân ngốc này đang cố giả vờ trấn định, chỉ cần mình lần nữa.... đánh vào điểm yếu của nàng thì sẽ kích thích được lớp ngụy trang yếu ớt này, nhưng mà quên đi, coi như tha cho nàng một lần, mau giải quyết vấn đề rồi rời khỏi chỗ cứt chim cũng không rơi này, ngược lại các nàng còn nhiều thời gian.
"Theo tôi thấy, hay là đến gặp thôn trưởng, phải đi vào điều tra, nếu ngươi trong thôn không chịu phối hợp sẽ gây nhiều phiền phức." Tổ Hiểu đưa ra quan điểm, Cảnh Táp cũng gật đầu, quả thực là như vậy, muốn biết nhiều hơn, thì cần thôn dân phối hợp. Được em gái họ Liễu Ý chỉ đường, các nàng đi đến nhà thôn trưởng, nghe nói, nhà thôn trưởng còn chưa chết người nào.