• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến trước cửa trường học, quả nhiên bị cản đúng như dự đoán, nhà trường cùng cảnh sát đều như nhau cực lực phong tỏa mọi tin tức, ngăn chặn mọi tin tức sợ ảnh hưởng xấu đến học sinh, bảo vệ canh gác chặt chẽ, rất sợ có ký giả trà trộm vào đây, Liễu Ý lấy giấy chứng nhận ra, lúc này bảo vệ mới thả người đồng thời gọi cho hiệu trưởng của nhà trường, hiệu trưởng rất nhanh đã đến, phối hợp điều tra cùng các nàng.

"Dẫn chúng tôi đến chỗ học sinh đầu tiên nhảy lầu." Cảnh Táp híp mắt, ngón tay se viên hạt châu trên cổ tay, trong trường học này âm khí rất nghiêm trọng, rất có thể là nơi quỷ bản thể ẩn thân. Hiệu trưởng trường là một người đàn ông trung niên mập mạp, khi bước đi lưng thẳng, quan uy 10 phần khí phái, hắn lập tức gật đầu đồng ý, làm dấu tay xin mời, dẫn ba người đến lầu dưới nơi học sinh sơ cấp năm nhất học, ngẩng đầu xác định một hồi, rồi chỉ về mặt đất phía trước nói, "chính là chỗ đó, khi nhảy xuống thì ngã ở đó."

Ngón tay hắn chỉ vào chỗ đất đó, đã được quét dọn rất sạch sẽ, nhìn qua không còn vết tích người đã chết nằm đó, thế nhưng trong mắt Cảnh Táp cùng Tô Hiểu lại thì không phải như thật hoàn toàn, trên mặt đất rõ ràng có một lớp sương mù màu đen che ở đó, quỷ khí rất nặng, khi Cảnh Táp đến gần, làn sương mù điên cuồng như muốn nổ tung, phảng phất như đang đấu tranh cùng một lực lượng khác, khí lưu từng trận tản ra khắp nơi. Liễu Ý chỉ cảm thấy đột nhiên nổi lên một hồi gió nhỏ, cảm giác dường như có chút lạnh, rất nhanh liền trở lại bình thường.

"Rè!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"" đột nhiên một hồi chuông chói tai vang lên, đến giờ học sinh tan học. Tô Hiểu đút hai tay vào túi quần, nói với hiệu trưởng, "chúng tôi muốn nói chuyện với vài bạn học thân thiết của người chết được không?" lúc nàng nói chuyện, ánh mắt không nhìn về phía hiệu trưởng, hình như có chút không lễ phép.

"Đương nhiên được, không thành vấn đề." người đàn ông cũng không để ý nhiều, lúc này rất nhiều học sinh đã ra khỏi phòng học, xung quanh nhất thời đã trở nên huyên náo. Hiện tại học sinh trung học tuy trưởng thành rất sớm, nhưng vẫn không thể bỏ đi cảm giác còn tính trẻ con, một nhóm năm ba học sinh, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, không làm ầm ĩ thì là chơi nhảy dây, đá cầu. Còn những học sinh lớn hơn một chút thì ở trong phòng học cực khổ học hành, không dám thư giãn phút nào, để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, cái gọi là giáo dục trung quốc bất quá chỉ là cải tổ từ thời hoàng đế lại cho mới, biết nó là thứ rỗng tuếch lừa gạt không tồn tại, nhưng vẫn phải dùng nó tuyên truyền khắp nơi, dùng cách đào tạo dự thi để đánh giá tố chất là chiêu bài của giáo dục để lừa người, không có điểm số thì sẽ không có cái cảnh cạnh tranh tàn khốc trong tương lai, ai mà quan tâm đến những đứa bé có tố chất phẩm chất hoa trong gương, trăng trong nước hư vô mờ mịt gì đó, chỉ có cuộn giấy thiết thiết thật thật cùng con điểm đỏ chói thì mới là thứ quan trọng quyết định vận mạng.

Hiệu trưởng đưa ba người Cảnh Táp đến phòng khách, sau đó cho người gọi vài học sinh đến, những học sinh này đều có quan hệ thân thiết với người chết, bọn họ đều nói trước khi người chết nhảy lầu không có biểu hiện gì bất thường cả, Mọi người lần đầu nghe được bạn mình nhảy lầu tự sát thì đều kinh ngạc không dám tin, một cô bé trong đó nói, vào ngày hôm đó bọn họ còn hẹn nhau cuối tuần đi dạo phố, hơn nữa bình thường họ đều là học sinh không vi phạm cái gì, cũng không có ân oán với ai. Cảnh Táp cùng Tô Hiểu nhìn nhau, cả hai đều phát hiện vấn đề có chút lạ, trong số họ không có học sinh nào là bạn của người nhảy lầu đầu tiên tên Cao Kiếm. Nhắc đến Cao Kiếm, mọi người không hẹn cùng nhíu mày, nhao nhao nói Cao Kiếm bình thường không có bạn bè, cũng không ai chơi với hắn, lời nói cũng không vui, không giống như nói đến những bạn học khác mà bi thương như vậy, Cảnh Táp hỏi nguyên nhân, mọi người ấp úng nửa ngày mới mở miệng nói, bởi vì Cao Kiếm có bệnh là bệnh truyền nhiễm, nhiều bạn học sợ bị lây bệnh nên cách ly không dám đến gần hắn, không chỉ bạn học trong lớp của Cao Kiếm mà các bạn học lớp khác cũng biết, nhưng Cao Kiếm lại vẫn luôn thích thân thiết với họ, dường như muốn chọc người chán ghét, vì vậy tất cả mọi người cô lập hắn. Cảnh Táp suy nghĩ một hồi mới hỏi hắn bị bệnh truyền nhiễm gì, các học sinh kia không nói được là gì, tất cả đều nói là nghe người khác nói, bọn họ cũng không biết cụ thể là bệnh gì. Hiệu trường đứng một bên liền xen vào nói, căn bản không có chuyện đó, cũng không có nghe giáo viên phản ánh với phòng giáo dục, nếu thật sự có bệnh truyền nhiệm, giáo viên sẽ phản ánh lên cấp trên, không thể giấu mà không báo.

Xem ra mọi sự nghi ngờ đều nhắm đến Cao Kiếm, Tô Hiểu gãi đầu, huýt sáo vắt chéo chân lắc lư, "xem ra phải làm phiền hiệu trưởng ngài đây, mang hồ sơ các học sinh cho chúng tôi nhìn thử rồi." lúc này vị hiệu trưởng kia nhìn Tô Hiểu nhăn mày, nữ nhân này hành động quá thô lỗ không biết người liếc nhìn, so với không biết lễ phép còn khiến người ta khó chịu hơn. Bất quá Tô Hiểu không ngại những chuyện này, vẫn cứ làm theo ý mình. Hiệu trưởng khó chịu mặc kệ, muốn lấy thì vẫn phải lấy, Cảnh Táp cùng Tô Hiểu còn có Liễu Ý đều xem kỹ hết hồ sơ của những học sinh đã chết này, thu hoạch khác thường. 

Trước phải nói đến nhân vật gây tranh cãi nhiều nhất Cao Kiếm, nhìn qua tấm hình chụp đó, các nàng cũng đại khái đoán được cái bệnh truyền nhiễm được truyền miệng kia là gì, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đầy những nốt đỏ lấm tấm, có chút đen như là màu ban, xem ra là có bệnh ngoài da, khiến người ta cảm thấy khó chịu, đối với một đám nhóc không hiểu chuyện mà nói, khuôn mặt như vậy đúng là quái dị đến khủng bố. Thứ hai, những học sinh chết kia lại cùng một bậc học, những điểm giống nhau này quá quái dị, trong đó tất nhiên là có chuyện. 

Cảnh Táp lại hỏi vài học sinh để chứng thực, cái gọi là bệnh truyền nhiễm đúng thật là bệnh da liễu của Cao Kiếm, cũng vì gương mặt đó, mọi người mới tin hắn có bệnh, không những vậy còn hỏi ra được một tin quan trọng, người chết không chỉ cùng một cấp bậc học, mà còn là học sinh cùng một lớp, các học sinh cũng có nói bài xích Cao Kiếm từ lúc học tiểu học đã bắt đầu, hơn nữa đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng không có ý tiếp cận hắn. 

Có một lần trường học mở đại hội thể thao, các học sinh ngồi thành một nhóm ở sân vận động, mẹ của giáo viên đem con của giáo viên đó đến ôm để giúp vui, lúc đó các học sinh đều tranh nhau chọc đứa bé, Cao Kiếm cũng muốn qua nựng đứa bé, kết quả giáo viên liến bế đứa bé đi, không cho Cao Kiếm đụng, các học sinh đều biết, giáo viên cũng không có biểu thị, kỳ thực trong lòng cũng rất lưu ý ghét bỏ Cao Kiếm.

Đi khỏi trường học, mục đích của các nàng liền đổi thành từ nhóm học sinh sơ cấp đến tiểu học, Tô Hiểu cùng Cánh Táp vẫn trầm mặc, hai người, mỗi người đều nhìn về phía cửa sổ xe dường như đang nghĩ gì đó, Liễu Ý cẩn thận lái xe, do dự thật lâu cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi. "các cô đã biết hung thủ là ai chưa? có phải là Cao Kiếm không, làm thế nào để bắt hắn?"

Cảnh Táp lấy lại tình thần cười nhạt, "đúng là người mới, dĩ nhiên chỉ biết hiếu kỳ những vấn đề này, thanh niên nên gan cũng lớn hơn sao?"

"Hả? sao lại nói như thế?" Liễu Ý không hiểu mở to hai mắt, thực sự không biết vì sao Cảnh Táp lại nói như vậy. Cảnh Táp giơ tay hướng bên cạnh khêu, ánh mắt chứa tiếu ý, "Cô không biết đối thủ của chúng ta là quỷ sao? trước đây những người giúp chúng tôi điều tra, toàn bộ trốn được thì cũng trốn xa hết rồi, tránh không được cũng ráng đẩy chuyện đi, tuyệt không hỏi thêm câu nào."

Liễu Ý nghe xong một tay xoa đầu, không sợ nói "Tôi không sợ a, các cô lợi hại bên cạnh rồi, có gì mà sợ. Ngược lại tôi rất tò mò quá trình các cô bắt quỷ, được rồi, có thể cho tôi giải quyết vụ án này cũng các cô không?"

Tô Hiểu "hừ" một tiếng khóe miệng nhếch lên, "thật đúng là không sợ chết." Cánh Táp bất đắc dĩ cười, người mới đúng là nghé không sợ cọp, không tự mình trải qua nguy hiểm dĩ nhiên sẽ không sợ. "Hiếu kỳ hại chết mèo, quỷ không phải dễ như cô tưởng có thể đơn giản mà bắt được."

"... được rồi, tuy tôi không thể cùng tham gia bắt quỷ, nhưng có thể nói cho tôi biết, các cô vì sao còn phải điều tra giống như bậy giờ không? không thể trực tiếp đi bắt quỷ sao?" Liễu Ý có chút thất vọng hỏi.

"Tiểu thư, cô nghĩ chúng tôi là cái gì?" Tô Hiểu ngẩng đầu thò ra ghế trước, xuyên thấu qua kính chiếu hậu của cửa xe nhìn Liễu Ý, "cô cảm thấy quỷ sẽ ngoan ngoãn ở đó chờ chúng tôi đến bắt sao? huống hồ chúng tôi hiện tại căn bản cũng không biết quỷ ở đâu? bắt như thế nào, nếu như lỗ mãng hành động người chết sẽ là chúng tôi, đừng có ngây thơ quá được chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK