Cảnh Táp im lặng nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng yên tĩnh, bên tai cũng không được sự ồn ào của trần thế, trong đầu lại hiện lên cung điện xanh vàng rực rỡ, trên trời xanh trong mây trắng bay, dưới tế đàn rộng lớn nhiều người tấp nập, mỗi bên đều là cẩm bào áo dài quỳ lạy dưới đầy sân, hoàng đến đứng trước mọi người, long bào kim hoàng không che dấu được khí thế vương giả, hắn đứng ngạo nghễ trước thiên hạ, thần tình uy nghiêm nhìn Cảnh Táp trên tế đàn. Không đúng, đó cũng không phải là Cảnh Táp, khuôn mặt cùng thân phận các nàng khác nhau đó là kiếp trước của Cảnh Táp, là một pháp sư cầu mưa được thế nhân sùng kính, nàng quỳ giữa tế đàn, giống như Cảnh Táp làn da tái nhợt như không có máu, trong miệng lẩm bẩm, đầu nhập và chân thành, nàng thành tín khẩn cầu các thần minh che chở cho quốc gia này, khẩn cầu mỗi năm mưa thuận gió hòa lương thực được mùa, nàng đem thân mình cùng tâm đều dâng hiến cho thần minh, trọn đời vô dục vô vọng, vô bi vô ái, vì quốc gia cùng nhân dân không ngừng khẩn cầu, trong mắt nhân dân nàng chính là sứ giả thánh khiết của thần minh, vì quốc gia mang đến thịnh vượng và hy vọng.
Trong đầu Cảnh Táp luôn hiện lên những cảnh cúng tế, ngoại trừ khẩn cầu tế khổ, hình như không có cái khác, đó là cả kiếp trước của nàng, Cảnh Táp là một người giữ hết ký ức trong cuộc sống kiếp này, chỉ là nhớ quá nhiều cũng không có nghĩa là hạnh phúc. Cảm giác có người lay mình, Cảnh Táp mở hai mắt ra, gương mặt xinh đẹp soái khí của Tô Hiểu đập vào mi mắt nàng, nàng nhàn nhạt nói, "đến rồi, xuống xe đi."
Cảnh Táp đưa tay xoa hai huyệt thái dương của mình, bỏ qua dòng ký ức, đẩy cửa xe đi xuống. Trường học cũng không quá lớn, thoạt nhìn cũng rất cổ xưa, mọi người đến trường cùng tới phòng hiệu trưởng trường, khi nghe được bọn họ báo chuyện học sinh vừa tốt nghiệp năm trước, tìm được giáo viên Khúc chủ nhiệm dạy lớp người chết, theo như ký ức của giáo viên Khúc, khi đó học sinh bài xích Cam Kiếm cũng rất lớn, thậm chí không ai muốn ngồi cùng bàn với hắn, có vài học được xếp ngồi gần Cao Kiếm thì bị phụ huynh đến tìm giáo viên, yêu cầu đổi chỗ, cuối cùng đành phải để cho Cao Kiếm ngồi một mình một bàn. Khúc giáo viên cũng đã giải thích nhưng cũng không hiệu quả, Cảnh Táp khẽ mỉm cười, bình thản hỏi, "Cô giáo, cô cảm thấy Cao Kiếm thực sự có bệnh sao? hay là ý của cô?"
Giáo viên Khúc liền nghiêm túc nói, "Tôi là giáo viên, sao lại như con nít được, phụ huynh của Cao Kiếm đã nói, Cao Kiếm không có bệnh truyền nhiễm gì hết, cũng do học sinh không hiểu chuyện, nghe nhầm đồn bậy nói mù kéo chuyện ra thôi, tôi đương nhiên sẽ không chú ý."
Cảnh Táp không nói gì thêm, tìm hiệu trưởng để lấy danh sách học sinh năm đó, ba người liền rời khỏi trường học. Liễu Ý trên đường tức giận nói. "giáo viên kia rõ ràng cũng rất kỳ thị Cao Kiếm, còn nói rất dễ nghe cái gì mà không giống như đứa học sinh, quá dối trá."
"bình thường thôi, với giáo viên trường tiểu học bình thường này thì cũng không phải người có văn hóa gì, cái gì mà đạo đức giáo viên phải yêu thương học sinh, đối với họ mà nói căn bản không tồn tại, trong lòng họ giáo viên không phải dạy học trò làm người, mà chỉ cần kiếm tiền có chén cơm ăn hằng ngày." Cảnh Táp nhìn danh sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói, hai mắt nhanh chóng đảo qua danh sách, tên của những học sinh nhảy lầu đều được in đầy đủ bên trên, Cảnh Táp cầm danh sách có chút hoảng hốt, cắn chặt môi dưới tái nhợt, Tô Hiểu nghiêng đầu qua liền thấy Cảnh Táp khác thường, kéo danh sách từ trong tay Cảnh Táp qua xem, sau đó hỏi, "sao vậy?"
Cảnh Táp suy nghĩ một hồi nói, "toàn bộ học sinh tiểu học này đều vào học ở đó, hiện tại trong lớp Cao Kiếm đã có ba người chết, nếu Cao Kiếm chính là quỷ giết người thì cả lớp cùng những người từng cười nhạo xa lánh hắn.... nói cách khác hắn báo thù vẫn chưa dừng lại, xem ra chúng ta cần nhanh hành động, nếu không sẽ có người chết tiếp theo."
"Trời ơi! hắn muốn giết hết cả lớp học?! quá đáng thật!! vậy sao còn tàn nhẫn hủy mặt của bọn họ, lẽ nào chỉ vì bọn họ từng cười nhạo hắn, Cao Kiếm này chắc là điên rồi." Liễu Ý từng xem qua tấm hình hiện trường nhảy lầu, nàng có chút đau lòng, chết thảm như vậy thực sự quá sức tưởng tượng người bình thường. Nàng không hiểu nổi vì sao Cao Kiếm lại độc ác như vậy, cho dù bọn họ từng cười nhạo hắn, nhưng cũng không đáng tội chết a, dù sao vẫn chỉ là con nít ác miệng chứ không ác tâm, không hiểu chuyện mà thôi. Tô Hiểu cười cười, nghiêng đầu nhìn Liễu Ý lái xe.
"cái gì gọi là tàn nhẫn? cái gì là quá đáng? một đứa bé bị cả tập thể cô lập cười nhạo xa lánh trong tiểu học, có thể hắn từng mong đợi khi lên sơ trung có thể thoát ly cuộc sống này, chơi cùng các học sinh khác, có bạn bè có người quan tâm. Nhưng mà, cơ bản bạn học cùng tiểu học của hắn lại cùng học chung một trường sơ trung tiếp, lời đồn nhanh chóng truyền ra, hy vọng tan vỡ không ai cho hắn cơ hội, nói cho cô biết không phải chỉ có đao thật thương thật thì mới có thể giết chết người, lời nói con người đáng sợ, chính là những người bạn học kia không đàng hoàng ngây thơ kỳ thị giết hắn, tại sao hung thủ dùng dao giết người thì mới bị nghiêm phạt, còn hung thủ dùng lời nói giết người có thể sống khỏe mạnh? tôi cảm thấy Cao Kiếm làm rất đúng, giết thêm vài người cũng không sao."
Lời nói của Tô Hiểu khiến Liễu Ý thất kinh, cái này sao gọi là liên minh ăn ý được, sao một người làm việc cho cục cảnh sát lại nói ra mấy lời máu lạnh này, "Ý cô là Cao Kiếm giết người không sai, những học sinh kia đáng chết? bọn chúng vẫn còn là con nít, chỉ là không hiểu chuyện mà thôi, cũng vì sai lầm nhỏ mà giết bọn họ sao? nói như cô có phải cực đoan quá rồi hay không?"
"Cô nghĩ là so sai lầm nhỏ đối với Cao Kiếm đó là tổn thương nghiêm trọng, huống hồ con nít thì sao? cô nghĩ rằng xã hội bây giờ con nít còn đơn thuần? có thể vì hành vi của mình mà không chịu trách nhiệm? trong khung hình pháp đủ 14 tuổi đã chịu trách nhiệm hình sự cũng đủ thối lắm rồi, nhân quả báo ứng, có quả tất có nhân. Những chuyện cô làm sẽ có báo ứng tương đương, con nít cũng vậy chạy không được, nếu bọn họ giết Cao Kiếm, thì cũng nên ngoan ngoãn chịu oán hận của Cao Kiếm, không chết thì tốt số, chết cũng đáng đời." ánh mắt Tô Hiểu lộ ra sự vô tình, trong lòng cô người làm sai không tha thứ mà con nít sao có thể tha thứ được. Cảnh Táp nhìn Tô Hiểu cùng Liễu Ý tranh luận sắp cãi nhau, vội đè Tô Hiểu lại, nói với Liễu Ý, ""biết nhà Cao Kiếm ở đâu không? chúng tôi muốn đến nhà Cao Kiếm."
Liễu Ý nhịn tức một bụng, không hiểu vì sao Tô Hiểu lại cực đoan như vậy không có cùng ý tưởng, đúng là khiến người ta tức giận, nàng không trả lời Cảnh Táp, chỉ nổi giận lấy di động gọi cho Trương đội trưởng, hỏi rõ địa chỉ nhà Cao Kiếm, sau đó im lặng không nói gì, Tô Hiểu nhìn thời gian một chút nói, "Đậu xe chỗ nào đó ăn cơm trước, xong rồi đến nhà Cao Kiếm." Liễu Ý cau mày không phản ứng với Tô Hiểu, tiếp tục lái xe, thấy có nhà hàng ven đường liền phóng đi luôn, Tô Hiểu nhìn Liễu Ý chằm chằm trong kính chiếu hậu chớp mắt, lạnh lùng nói, "cô không nghe lời tôi nói hả?"
"Tôi chỉ phụ trách cùng các cô điều tra cung cấp thông tin, không có thời gian đi ăn với các cô, nếu các cô không muốn có thể về đồn cảnh sát đổi người khác." Liễu Ý tùy hứng bực bội trả lời, đột nhiên cảm thấy có khí tức lạnh lẽo, ngón tay Tô Hiểu liền để lên vị trí mạch cổ Liễu Ý, nàng cả kinh thắng xe gấp, ngẩng đầu nhìn thần tình Tô Hiểu trong gương chiếu hậu, âm lãnh mà hung ác khiến người ta sợ run lên, Liễu Ý thậm chí không có dũng khí quay mặt đối diện với Tô Hiểu, cả người không hiểu vì sao ngại ngùng run lên, đó là biểu đạt tín hiệu nguyên thủy trong cơ thể con người sự nguy hiểm, so với thị giác và khứu giác thì tất cả các tri giác đều linh mẫn và chính xác. To Hiểu híp mắt lại, nhẹ nhàng phun ra một câu, "Có tin không, tối nay tôi cho cô chết thật thảm." lúc cô nói chuyện môi căn bản không nhúc nhích, Liễu Ý theo trực giác gật đầu, cơ hồ sợ đến không dám thở.
Cảnh Táp liền kéo tay Tô Hiểu ra giữ lại, khẩn trương nói với Tô Hiểu, "Tô Hiểu, đừng như vậy, không nên tức giận, nàng chỉ là người mới, không hiểu quy tắc thôi." nếu là những cảnh sát lão làng cũng đều biết, không nên chọc Tô Hiểu, không nên cố gắng đối nghịch cô ấy, đó không phải chuyện đùa. Đầu lưỡi Tô Hiểu liếm sượt qua răng dưới, chậm rãi quay về chỗ ngồi dựa lưng, biểu tình vẫn rất nguy hiểm. Cảnh Tấp đẩy đẩy Liễu Ý đã sững người, "Tìm một chỗ đậu xe trước, chúng ta đi ăn." Liễu Ý ngây ngốc gật đầu, động tác lái xe cứng ngắc, đầu óc còn đang trong hoảng sợ vừa tỉnh táo lại, cái cảm giác sợ hãi sâu tận xương tủy này, khiến cả người nàng dựng tóc gáy, bắt đầu nổi da gà.
Sau khi xe dừng hẳn, Tô Hiểu mở cửa xe ra trước tiên, không quay đầu mà đi đến nhà hàng cách đó không xa, Cảnh Táp bất đắc dĩ lôi Liễu Ý từ trong xe đi ra còn đang sợ hãi, cảnh cáo nói, "Nếu cô muốn sống tốt, tốt nhất không nên chọc Tô Hiểu, nếu không cô ấy giận thật, tôi cũng không cứu cô được."
Liễu Ý nhìn chằm chằm Cảnh Táp nửa ngày mới có phản ứng, nàng thở hổn hển liều mạng gật đầu, người kia đang rất sợ, cái người tên Tô Hiểu kia cô cùng đáng sợ!