Đêm đó ở công viên hắn không hiểu gì, ngây ngô nhìn đàn ông cặp kè nhau thân tiên ve vãn, cảm thấy thật kỳ diệu, khác với cảm giác chat trên mạng cảm giác cũng không được chân thật như vậy, dường như tìm được căn nhà mà hắn sở hữu, vì hắn còn trẻ tuổi lại thanh tú, tính trẻ con, rất nhanh có nhiều người chú ý đến hắn, đến gần làm quen, trong đó có một người là Hồ Bân có vóc dáng khiến Trương Vũ Thần thấy thích, hắn không giống người khác vừa đến là sờ mó chân tay, là một người thẳng thắn, Trương Vũ Thần cũng biết đến cuối cùng hai người sẽ làm chuyện gì, nhưng rõ ràng quá lại khiến hắn cảm thấy sợ và chán ghét, Hồ Bân vẫn lịch sự nói chuyện với hắn, trọng tâm câu chuyện vẫn chừng mực không có đi sâu vào cuộc sống riêng tư quá nhiều. Một người đàn ông hài hước kiến thức rộng, muốn gạt một thiếu niên chưa hiểu đời lên giường, thật quá dễ dàng, chỉ một đêm thôi Trương Vũ Thần đã yêu hắn, thích hắn thông minh, phong độ và khí chất, lần đầu luôn tốt đẹp, Hồ Bân kinh nghiệm phong phú, hai người đều vui vẻ. Dường như Hồ Bân cũng thích Trương Vũ Thần, từ đó về sau Hồ Bân luôn bao phòng, bình thường họ ở trong phòng làm tình, hắn còn cho Trương Vũ Thần tiền tiêu vặt, đối với Trương Vũ Thần mà nói đây không phải giao dịch thân thể, bọn họ đang yêu nhau, nhưng đối với Hồ Bân mà nói thì hắn coi như tìm được bạn giường phù hợp mà thôi. Khi đó Trương Vũ Thần không hiểu được suy nghĩ thật của Hồ Bân, chỉ nghe thấy được lời mật ngọt lúc lên giường với Hồ Bân, hắn cũng nghĩ Hồ Bân yêu hắn. Hắn không biết thân phận, gia đình, công việc thậm chí là tuổi của Hồ Bân, hắn chỉ biết gã này tên Hồ Bân, và một số điện thoại, ngoài ra không biết gì cả, Hồ Bân chưa bao giờ kể cho hắn biết chuyện gì, dù như vậy cậu bé vẫn đắm chìm trong tình yêu với gã đàn ông xa lạ bằng quan hệ xác thịt, ngược lại yêu đương khoái lạc cũng khiến cho bọn họ có nhiều kỷ niệm đẹp. Vì yêu đương luôn nhớ về Hồ Bân, Trương Vũ Thần để rớt thành tích học tập, thành tích tụt dốc không phanh, không ai biết nguyên nhân, cha mẹ đánh mắng cũng mặc kệ không thay đổi được, buổi tối không cho hắn ra ngoài, hắn chờ cha mẹ ngủ rồi lén chạy ra ngoài, bị dồn ép cũng không muốn về nhà, có thể nói là không muốn xa Hồ Bân, có lẽ Hồ Bân cảm giác được suy nghĩ này mà cảm thấy nguy hiểm, Trương Vũ Thần đã chìm đắm vào trong, hắn đã quên đi quan hệ thật sự của bọn họ, càng lúc càng muốn xen vào cuộc sống của Hồ Bân, thường xuyên nhắn tin lại không thể giữ được Hồ Bân bên cạnh, ngược lại càng khiến gã bị đẩy xa hơn, cảm giác trống vắng muốn có được Hồ Bân nhiều hơn, Trương Vũ Thần điên cuồng gọi điện cho hắn, vì sợ mất đi, liền cố giữ chặt, quên mất khiến cho đối phương khó chịu, biết được thì chỉ muốn trốn đi, tình yêu cũng cần không gian, huống chi giữa bọn họ không phải là tình yêu. Cuối cùng Hồ Bân cũng biến mất, rời khỏi phòng, điện thoại thành số không, không còn liên lạc gì nữa, Trương Vũ Thần suy sụp, cho đến một hồi sau hắn mới phát hiện mình không biết gì về gã này, ngoại trừ số điện thoại và xác thịt ra, bọn họ không có quen biết gì, thì ra gã biến mất khỏi cuộc sống của mình lại nhẹ nhàng như vậy, chỉ cần đổi số điện thoại, thì có thể kết thúc mọi thứ, Trương Vũ Thần đau khổ tột cùng, đến kỳ thi đại học, không ngoài dự tính hắn thi rớt, thành tích kém, nhìn Trương Vũ Thần mỗi ngày ở nhà chán nản, cha mẹ cũng thất vọng, trong một lần trách móc cha hắn vô tình nói một câu, "thứ phế vậy như mày chết đi cho rồi, coi như tao không sinh ra đứa con trai này." sau đó thì mặc kệ hắn.
Người hắn yêu tuyệt tình bỏ rơi hắn, hắn còn làm tổn thương cha mẹ thương yêu hắn, thấy mẹ khóc đến sưng hai mắt, Trương Vũ Thần cũng không còn can đảm, có lẽ nên nghe lời cha nói, chết đi cho xong, như vậy cũng khiến cho cha mẹ nhẹ nhàng một chút. Nghĩ vậy, liền làm, hắn dùng khăn mặt treo cổ trong wc, lúc chết trong lòng mang oán hận cực lớn, luôn yêu Hồ Bân đến khắc cốt ghi tâm, hắn hy vọng Hồ Bân có thể chết với hắn, bọn họ cùng nhau đến thế giới khác, chỉ cần bỏ đi thân phận, địa vị, danh dự ở thế giới này, hắn tin rằng bọn họ có thể hạnh phúc, hắn vẫn luôn tin như vậy, dù thành quỷ rồi cũng như vậy.
Sau khi trở thành quỷ, Trương Vũ Thần phát hiện Bạch Nham đang say xỉn bên vệ đường. Bạch Nham có thể chất thông linh, lại đang trong tình trạng ý thức mơ hồ vì men rượu. Trương Vũ Thần nhân cơ hội này nhập vào cơ thể Bạch Nham. Từ giấy tờ trong túi áo của Bạch Nham, hắn biết được thông tin về thân thể mà mình đã chiếm giữ. Những chuyện sau đó diễn ra đúng như lời cô Hoàng kể: hắn lấy tiền rồi chạy về Công viên Hồng Diệp để tìm Hồ Bân.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Tô Hiểu dựa lưng vào tường, im lặng không nói gì. Trương Vũ Thần nhìn cô đầy đau khổ, như thể muốn khóc, nhưng tiếc thay, quỷ không có nước mắt, chỉ có nỗi buồn và lòng thù hận.
"[Cô có hiểu nỗi đau ấy lớn thế nào không? Người mà cô yêu sâu đậm bỗng một ngày biến mất khỏi thế giới của cô, không một lời báo trước, không một dấu hiệu. Giống như cơ thể bị xé toạc thành hai nửa, vết thương cứ thế đau nhói và chảy máu mãi mãi, chẳng bao giờ lành. Những lời yêu thương, những lời thề ước từng vang vọng bên tai giờ chỉ còn là ảo ảnh. Không ai hiểu được cảm giác đó, không ai hiểu... A...!]"
Lời nói của hắn bị cắt ngang khi bàn tay bị Tô Hiểu dẫm mạnh xuống đất. Cô nghiến răng, giọng lạnh lùng như thoát ra từ cổ họng: "[Đừng nói nhảm nữa. Mất đi người mình yêu là cảm giác thế nào, tao còn hiểu hơn mày.]"
Nhìn ánh mắt lạnh lùng đầy thù hận của Tô Hiểu, ngay cả một hồn ma như Trương Vũ Thần cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Hắn không dám tiếp tục nói, ngoan ngoãn im lặng. Tâm trạng của Tô Hiểu tụt xuống đáy vực, lòng thù hận bị lời nói vô tình của Trương Vũ Thần khơi dậy khiến cô khó mà bình tĩnh lại được. Điện thoại lại rung lên, là Trình Thiếu Huyên gọi. Cô đã tra được thông tin về Hồ Bân: 35 tuổi, quản lý bộ phận của một công ty, đã kết hôn và có một cậu con trai 8 tuổi. Ngoài ra, cô cũng cung cấp số điện thoại, nơi làm việc và địa chỉ hiện tại của hắn ta.
Sau khi cúp máy, Tô Hiểu thông báo thông tin của Hồ Bân cho Trương Vũ Thần. Hắn ta ngạc nhiên nhìn cô, như không thể tin nổi làm thế nào cô có thể tìm ra Hồ Bân nhhắn đến vậy. Tô Hiểu đá hắn một cú, ra hiệu bảo hắn đứng dậy, rồi nói: "[Bạn tôi là một cao thủ về máy tính, quen biết nhiều người tài năng trong đủ lĩnh vực. Cô ấy có cách riêng để tra ra thông tin. Nếu muốn, cô ấy thậm chí có thể chuyển hết tiền trong tài khoản ngân hàng của hắn sang tên cô ấy. Nhưng tất nhiên, cô ấy không ngu dại gì làm chuyện phạm pháp rắc rối như vậy. Với lại, tiền âm phủ thì chắc cô ấy chẳng có hứng thú, nên hắn không cần lo lắng.]"
Trương Vũ Thần trừng mắt một cách u ám rồi bĩu môi, không cần phải lúc nào cũng nhắc nhở hắn là một người chết chứ.
Nhìn đồng hồ, trời đã về chiều. Tô Hiểu kéo Trương Vũ Thần lên một chiếc taxi. Hai người đang trên đường đến gặp Hồ Bân.
Ở phía bên kia, Huyền Vi vẫn đang lái xe. Ba người họ tiếp tục vòng quhắn khu vực gần Công viên Hồng Diệp, trong lòng Cảnh Táp có một cảm giác kỳ lạ khó tả. Ban đầu, cô lo lắng Tô Hiểu có thể gặp nguy hiểm, nhưng giờ cô lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Khi gọi điện thoại, trạng thái máy của Tô Hiểu là "đang bận." Điều này có thể là do Bạch Nham cướp lấy điện thoại của cô, nhưng cũng có khả năng là... Tô Hiểu cố tình không muốn nghe máy.
Đột nhiên, Cảnh Táp như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "[Lúc nãy khi đuổi theo Bạch Nham xuống lầu, các cậu có thấy Tô Hiểu đang làm gì không?]"
"[Hình như cô ấy có cầm điện thoại.]" Liễu Ý cẩn thận nhớ lại và nói. "[Ừ, hình như là có cầm điện thoại, tôi cũng nhớ mang máng.]" Huyền Vi gật đầu đồng ý. Cảnh Táp lại hỏi:
"[Trên bàn có ly nước không?]"
Liễu Ý và Huyền Vi suy nghĩ một lúc lâu, rồi lắc đầu: "[Không nhớ rõ, chúng tôi không để ý kỹ như vậy.]"
"[Quay lại khách sạn. Tôi nghĩ chúng ta cần biết rõ hơn về những gì Tô Hiểu đã nghe ngóng từ ông chủ khách sạn.]"
Cảnh Táp dứt lời, xe lập tức quay đầu hướng về phía khách sạn.