• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Lạc Huyên nói: "Sao nào, cũng không phải là tôi cầu xin cậu ta, là cậu ta chủ động tìm đến mà."

"Aida, cô quá đơn thuần rồi, cô cho rằng cậu ta là thật sự muốn giúp cô luyện lời thoại sao?Cậu ta làm màu cho mọi người xem đó."

"Anh có ý gì?" Tưởng Lạc Huyên nhíu mày.

"Cô cướp cảnh phim của cậu ta, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, nhưng bây giờ cậu ta lại giả vờ đến giúp cô đối lời thoại, mọi người đều cho rằng cậu ta vừa rộng lượng vừa yêu nghề, thiện cảm của mọi người dành cho cậu ta chẳng phải sẽ tăng lên sao?"

Tưởng Lạc Huyên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút khó chịu khi bị tính kế, thẹn quá hóa giận mắng: "Đừng có không hiểu gì mà giả bộ cái gì cũng biết! Cậu ta nào có phải là giả vờ độ lượng, là tìm đường cho mình đó, ý đồ tiếp cận tôi. Cậu ta biết tương lai tôi sẽ nổi tiếng nên nhân cơ hội đến nịnh bợ tôi thôi!"

Trợ lý kêu lên một tiếng, biết là Tưởng Lạc Huyên sẽ không nghe lọt tai lời người khác nói, trong lòng thầm mắng cô ta một câu, thuận theo cô ta nói: "Đúng đúng, Lạc Huyên nói đúng, tóm lại cái tên Trương Bắc Trạch đó không có ý đồ tốt gì, chúng ta sau này vẫn bớt tiếp xúc với cậu ta thì tốt hơn."

Tưởng Lạc Huyên "hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.

***

Lần đầu tiên Trương Bắc Trạch gặp Nghiêm Tùng cũng không vui vẻ gì.

Bởi vì anh và Thân Kinh, Diệp Thành Nhân ngồi trên ghế phòng khách đợi 3 tiếng đồng hồ. Trừ có một cô gái thỉnh thoảng lại đến rót trà cho anh thì căn bản không có ai đón tiếp cả.

Thân Kinh cho rằng Nghiêm Tùng xem thường bọn họ, đứng lên lại ngồi xuống, đứng lên lại ngồi xuống, đã 3 lần nói muốn rời đi.

Mặc dù trong lòng Diệp Thành Nhân cũng thầm chửi mẹ nó, nhưng tốt xấu vẫn kiên nhẫn hơn Thân Kinh, biết được những công ty nổi tiếng luôn ngạo mạn, cũng đành nhẫn nhịn chờ đợi.

Trương Bắc Trạch đem kịch bản của ngày mai học thuộc xong, ly trà duy nhất cũng uống hết rồi còn không thấy ai ra, trong lòng cũng tức giận.

Đến tận rạng sáng Nghiêm Tùng mới xuất hiện, tướng mạo của ông ta bình thường, mang vẻ phong trần của người đàn ông trung niên, lúc này sắc mặt có chút sa sầm, nhìn có vẻ không vui.

Diệp Thành Nhân vừa gặp được người liền đi lên bắt tay, cười nói, nhiệt tình giới thiệu hai người với ông ta.

Nghiêm Tùng cùng Trương Bắc Trạch và Thân Kinh bắt tay, sau đó giải thích: "Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu như vậy, lúc nãy giúp một ca sĩ thu âm nên chậm trễ tiếp đón." Ông ta nhận lấy điếu thuốc từ Diệp Thành Nhân, tiếp đó có chút ai oán nói: "Ca sĩ này là một người họ hàng của đối tác, tôi vừa về đã giúp anh ta thu âm, dày vò đến nỗi tôi không muốn hỏi họ hàng nhà anh ta rồi."

"Haha, sao vậy?" Diệp Thành Nhân mồi lửa cho Nghiêm Tùng, thuận theo lời ông ta nói.

Nghiêm Tùng hít một hơi thuốc mới nói: "Mọi người không biết đó thôi, tên ca sĩ đó tố chất quá kém, hát bao nhiêu lần cũng một kiểu như vậy, hoàn toàn không có cảm xúc gì, có khi tôi dạy heo biết hát cậu ta cũng không hát được. Nghĩ đến việc hậu kỳ phải ghép từng câu, từng câu từ cái mớ hổ lốn đó để làm thành một ca khúc tôi đã muốn hỏi thăm tổ tông nhà anh ta rồi."

"Haha. Thầy Nghiêm Tùng là đã tốt còn muốn tốt hơn sao."

"Haizz, cũng không chỉ cậu ta, bây giờ cứ cầm mic lên là ca sĩ, ai cũng hát được hết, biên tập một ca khúc còn khó hơn lên trời, thực tế thì càng không cần nói rồi." Nghiêm Tùng khinh miệt đáp.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Trương Bắc Trạch chú ý nhìn Nghiêm Tùng. Anh từng nghe Diệp Thành Nhân nói Nghiêm Tùng muốn làm ca sĩ nhưng không được như ý nguyện nên chuyển qua phía sau hậu trường, sáng tác ca khúc giúp vài minh tinh nổi tiếng, trở thành nhà chế tác âm nhạc nổi tiếng. Nhưng gần hai năm nay, những tác phẩm của ông ta càng ngày càng ít, chế tác album đa số là do người phía dưới viết. Anh nghĩ trong lòng, e rằng ông ta có một tình cảm vừa thần thánh vừa khinh thường đối với việc ca hát.

"Cho nên bọn họ tìm đến phòng làm việc của tôi để thu âm ca khúc, được, nhưng tôi nói trước tôi thực sự đã chịu đủ những ca sĩ không có tố chất rồi, cũng không muốn làm dơ bẩn tác phẩm mà tôi cực khổ tạo ra. Tiền đương nhiên tôi muốn kiếm nhưng những thứ khác tôi cũng rất để tâm. Nếu như các người muốn phòng làm việc của tôi chế tác album, bài hát phải để tôi nghe trước.

Ý của ông ta là, cần phải thử thực lực của bọn họ sao?

Thân Kinh cảm thấy buồn cười, Nghiêm Tùng không phải là ông chủ của anh ta, cũng không phải là fan hâm mộ, ông ta chẳng qua chỉ là một nhà chế tác, bọn họ chi tiền để ông ta sáng tác, dựa vào cái gì mà ông ta kiêu ngạo như vậy? Nếu như ông ta thật sự nổi tiếng thì việc gì phải nương nhờ người khác để kiếm sống qua ngày chứ?

Diệp Thành Nhân dừng lại một chút rồi cười nói: "Đương nhiên đương nhiên, thầy Nghiêm là người chuyên nghiệp, nếu như hai nghệ sĩ của tôi có thể lọt vào mắt ngài thì nhất định bọn họ sẽ nổi tiếng! Ngài giúp tôi trấn cửa ải, tôi cầu còn không được nữa là….. Chỉ là bọn họ là người mới ra nghề, còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu biết…."

"Điều này không cần anh lo, bất cứ ai bắt đầu cũng là người mới mà, tôi chỉ muốn xem tư chất của hai người mới này như thế nào thôi."

"Nếu như thầy đã nói như thế thì tôi yên tâm rồi."

"Đùa gì chứ, dựa vào cái gì mà ông ta chỉ nói một câu liền quyết định tôi có được hay không?" Thân Kinh đứng lên, cảm giác như bị sỉ nhục cắt lời của Diệp Thành Nhân, "anh Diệp, chúng ta không cần thiết phải ở đây hạ giọng cầu xin, người chế tác giỏi ngoài kia không thiếu, đâu chỉ có một mình ông ta."

Nghiêm Tùng nhíu mày không nhúc nhích, hít một hơi thuốc nói: "Đi thong thả, không tiễn!"

Chân mày của Diệp Thành Nhân lập tức dựng lên, tên nhóc chết tiệt này, vào lúc này lại cho ông ta một phát súng! Trong lòng phẫn nộ bên ngoài lại cười haha: "Thân Kinh, người mới như cậu không biết được sự lợi hại của thầy Nghiêm Tùng đấy, trong giới ca hát bây giờ ai cũng đều mong thầy Nghiêm Tùng sáng tác cho đấy, anh ấy là nhà chế tác âm nhạc giỏi nhất nước ta đó! Người khác muốn mời anh ấy nghe ca khúc của mình còn không được, cậu ở đây nói năng xằng bậy, còn không mau xin lỗi thầy đi?"

Trương Bắc Trạch nói: "Thân Kinh, ca khúc của anh không có vấn đề, tin tưởng thực lực của bản thân đi."

Thân Kinh lại không cảm kích: “Bài hát của tôi là để cho người biết thưởng thức nghe, không phải là để người khác nói này nói nọ! Nếu hai người muốn ở đây nịnh nọt ông ta, tôi không cản, cũng không muốn đi cùng." Nói xong thì tức giận bỏ đi.

Diệp Thành Nhân gọi to một tiếng vẫn không thể giữ được kẻ thanh cao Thân Kinh, ông ta mắng một tiếng rồi xấu hổ nói với Nghiêm Tùng: "Thật xin lỗi Thầy Nghiêm, đứa trẻ này có chút nóng tính, không hiểu chuyện."

"Không sao, những người muốn chơi trội tôi gặp nhiều rồi, chưa nổi tiếng mà đã có bệnh ngôi sao tôi cũng gặp nhiều rồi." Nghiêm Tùng hút thêm một hơi thuốc, nhìn về phía Trương Bắc Trạch nói: "Còn cậu, rốt cuộc có muốn hát không?"

Trương Bắc Trạch không tự ti cũng không kiêu ngạo cười nói: "Tôi và anh Diệp có cùng một suy nghĩ, không lọt vào tai của thầy có nghĩa là được tư chất của tôi còn thiếu, tôi chấp nhận thử thách."

"Vậy được, tôi gọi người đi chuẩn bị." Nghiêm Tùng không nói thêm gì nữa.

"Nhưng mà thầy Nghiêm, tôi hy vọng được hát ca khúc do thầy sáng tác." Trương Bắc Trạch lại nói thêm một điều kiện.

"Hả?" Nghiêm Tùng cảm thấy hứng thú nhìn về phía anh.

"Những bài hát nổi tiếng lúc trước của thầy mọi người đều nghe đến quen tai, nhưng hai năm nay lại thiếu những ca khúc mới, tôi chỉ muốn nhân cơ hội này được hát những ca khúc mới của thầy."

Ý của anh là, cũng muốn khảo sát tư cách của người giám khảo như ông? Nghiêm Tùng hứng thú cười, ông ta nhìn anh một lát rồi nhả khói thuốc trong miệng ra, nói: "Tôi còn cho rằng cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không ngờ còn tự phụ hơn tên vừa đi khỏi đây."

Trương Bắc Trạch chỉ cười không nói.

Diệp Thành Nhân nhìn ra được Nghiêm Tùng có hứng thú với Trương Bắc Trạch, nên thông minh không chen vào.

Nghiêm Tùng nghĩ ngợi không nói gì đi ra. Được một lúc ông ta lại đi vào, đưa ra một tờ giấy vừa mới xé ra từ sổ tay, "Này"

Trương Bắc Trạch  nhận lấy, nhìn thấy một trang giấy nhạc phổ.

"Đây là nhạc phổ mà tôi viết được một nửa vẫn chưa hoàn thành, cũng chưa thêm lời, cậu hát đi."

Diệp Thành Nhân mới vừa có ý định xem ca khúc mới mà Nghiêm Tùng sáng tác, ai ngờ bị chặn. Ông ta lại gần xem thì muốn ngất đi. Đây có phải là nhạc phổ gì đâu, đây là những nốt nhạc viết bừa thì có.

Bọn họ chính là tự đào mộ chôn mình mà!

Năng lực đọc nốt nhạc của Trương Bắc Trạch hơi kém, hơn nữa lại là bản nháp, anh đứng đó nhăn mặt nhíu mày nhìn vào tờ giấy.

Một lát sau, 3 người không ai mở lời, bầu không khí có chút kỳ lạ, Diệp Thành Nhân không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Sao, Bắc Trạch, có nắm chắc không?"

Trương Bắc Trạch vẫn trầm mặc không nói gì.

Nghiêm Tùng sờ sờ đầu rồi ngồi xuống, cũng không vội giục anh.

Lại qua một lúc nữa Trương Bắc Trạch mới như tỉnh lại, động đậy ngẩng đầu lên.

"Thầy Nghiêm, tôi có thể bắt đầu rồi." Anh bỏ tờ giấy lên bàn.

"Đây không phải là đề thi kín, cậu có thể cầm tờ bản phổ này."

Trương Bắc Trạch ngại ngùng cười: "Tôi đọc phổ nhạc hơi kém, sợ xảy ra sai sót nên đã học thuộc rồi."

"Đến một bản nhạc phổ cũng không biết xem." Nghiêm Tùng bực tức nói một câu, lại nói: "Chỉ có vài câu thì hát bây giờ luôn đi, cần đệm nhạc không?"

“Tôi…”

"Đệm đi, Bắc Trạch, hát chay luôn thấy thiếu thiếu gì đó mà." Diệp Thành Nhân giành nói. Ông ta sợ tên nhóc này thật sự sẽ hát chay mất.

“Được, vậy thì làm phiên thầy rồi." Trương Bắc Trạch nghe lời gật đầu.

Nghiêm Tùng không nói gì, dẫn bọn họ ra khỏi phòng khách, bước vào một gian phòng có dương cầm.

"Để tôi tự đệm đàn, thầy Nghiêm." Trương Bắc Trạch giành nói trước khi ông ta lên tiếng.

"Vậy được." Nghiêm Tùng cùng Diệp Thành Nhân ngồi xuống.

Trương Bắc Trạch ngồi xuống trước đàn dương cầm, hít một hơi nhìn phím đàn trắng đen trước mặt, chậm rãi thở ra một hơi. 

Nghiêm Tùng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy mới phát hiện anh dường như rất dễ dàng nhập tâm.

Trương Bắc Trạch không nói thêm gì nữa, nâng tay lên, chỉ dùng ngón trỏ nhấn xuống một phim đàn, phát ra âm thanh đơn điệu.

Diệp Thành Nhân nuốt nuốt nước bọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK